Chương 48

Cát Vi Dân không được tự nhiên mà quay đầu sang chỗ khác.
“Hừ, ai thèm thương hại cậu chứ.”


“A, tớ lại cảm thấy rất đáng để thương cảm đó chứ, một cậu bé xinh xắn nhỏ nhắn ở nhà một mình, đột nhiên bị rơi vào ma trảo của lão hàng xóm kì quái, thân thể non mịn bị dây thừng trói lại…”


“Ngừng!” Cát Vi Dân phát điên, chuyện lừa bán trẻ con bình thường sao lại bị cậu ta nói thành thế được a a a a.
“Cậu rốt cuộc là xem ở đâu ra mấy cái tình tiết vớ vẩn này hả?”
“Cậu chưa xem qua sao, chính là cái loại phim có “Á ư” ý, tục xưng…”


“Câm miệng!” Cát Vi Dân một cú thúc khuỷu tay lao tới—
“Ui da! Tiểu Cát, hội chứng thời kì trưởng thành cuồng bạo lực của cậu… Ui da, A… Á đánh… Cha mẹ ơi…”


Tiết mục ca nhạc trên TV vẫn đang vô cùng sôi nổi, hai bóng người đang quấn lấy nhau trên chiếc giường mênh mông. Lưỡi Cát Vi Dân bị Cao Tân ngậm trong miệng, mơ mơ màng màng nghĩ: rõ ràng lúc nãy mình còn đang cưỡi trên người Cao Tân đánh cậu ta, sao bỗng nhiên đã thành… Ưm… Thế này rồi.


“Ưm ư…”


available on google playdownload on app store


Đầu óc dần hỗn loạn, xúc cảm từ đầu lưỡi truyền đến lại càng rõ ràng hơn, Cát Vi Dân quyết định buông xuôi không tự hỏi nữa, thuận theo mà đón nhận sự cuồng bạo chiếm đoạt tựa hồ muốn xâm lấn đến nơi sâu nhất trong yết hầu. Cả người bị đè nặng phía dưới, không khí trong phổi lại bị rút đi, Cát Vi Dân cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông. Chuyện đầu tiên sau khi được thả ra chính là hổn hển hớp không khí, nhưng là đôi môi đang một hít vào một thở ra lại nóng rát như muốn bốc cháy. Nhất định là bị cắn đến sưng rồi.


Nơi nóng cháy không chỉ có môi, mà vành tai, bên gáy, xương quai xanh… Mỗi một nơi bị hôn qua đều in dấu như đang bị thêu cháy. Quần áo mùa đông nhiều lớp, phần da thịt môi và ngón tay có thể chạm tới quá ít, hai người cơ hồ là theo bản năng mà tự cởi quần áo trên người xuống. Áo khoác, áo lông, rồi đến áo sơ mi, quần bò cũng quá vướng víu.


Lúc Cát Vi Dân cởi bỏ nút áo cuối cùng của áo sơ mi, ngước mắt vừa lúc nhìn thấy Cao Tân đang ngồi chồm hổm trước mặt mình, cởi cái áo chui đầu mỏng cuối cùng. Cứ như đang xem một thước phim quay chậm, Cát Vi Dân nhìn cậu ta đưa tay kéo áo lên, lộ ra vòm ngực rắn chắn màu mạch, hơi ngửa đầu kéo áo ra, lắc lắc mái tóc có chút hỗn độn. Tiếp theo ngón tay nhanh nhẹn dời xuống, “Keng” – dây kéo bị kéo xuống, rồi lại nhẹ nhàng kéo qυầи ɭót xuống—-


Cát Vi Dân mặt đỏ đến sắp ra máu, vừa quay mặt đây, hơi thở ấm áp liền phả vào mặt, miệng lưỡi nóng ẩm chạy dọc một đường bên gáy, đến trước ngực bắt đầu lưu luyến, đầu tiên là dùng lưỡi đánh vòng, tiếp theo lại làm càn mà cắn hai điểm nhỏ nổi lên, Cát Vi Dân ngửa đầu phát ra tiếng thở dốc khó nhịn, hai chân phí công mà giãy đạp, nửa người dưới có phản ứng lại càng dán sát nhau đến không ngờ.


Điểm nhỏ bị cắn đến đỏ tươi cuối cùng cũng được buông tha, Cao Tân ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, đôi mắt đen thâm sâu lấp lánh những tia sáng. Bả vai bị mạnh mẽ đè lại, cuối cùng thì lớp quần áo cuối cùng cũng bị kéo xuống, dục vọng cao ngất đang giương cung bạt kiếm áp cùng một chỗ, người ở trên bắt chước tần suất ra vào cố gắng di chuyển thắt lưng, sự ma sát cháy bỏng đến khiến người ta phải điên cuồng. Hơi thở nóng rực lẫn những nụ hôn ướt át liên tục dừng bên gáy, mí mắt, chóp mũi, bên tai, Cát Vi Dân cảm thấy trước mắt chỉ còn khoảng không trắng xóa, làm người ta mê muội.


Phóng xuất ra lúc nào cũng không hay, Cát Vi Dân thở hồng hộc nằm úp sấp trên giường, chỉ kịp nhìn áo gối hình Keroro của Cao Tân mà nghĩ, mắt thẩm mĩ của tên này đúng là trước sau vẫn không được thì vật thể cứng rắn nóng bỏng liền mạnh mẽ xông tới, lập tức tiến vào nơi sâu nhất trong thân thể.


“Ô ư…”


Cát Vi Dân cắn con vật nhỏ xanh biếc trên áo gối, miệng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ. Một thời gian dài không làm, lúc đầu vẫn còn chút cảm giác không thích ứng, nhưng cũng không cảm thấy nỗi đau xé thịt xé da. Tay Cao Tân vẫn là không an phận, cùng với sự va chạm một chút lại một chút thì vỗ về hầu kết cậu, trước ngực, hạ bộ, ngón tay thật dài mở đôi mội cậu ra lách vào mà quấy nhiễu trong đó khiến Cát Vi Dân vừa xấu hổ vừa giận dữ đến mức muốn hạ răng nanh cắn phập một phát.


Ngoại trừ xấu hổ và giận dữ, còn có một thứ cảm giác khác chậm rãi nổi lên, cùng với va chạm ngày càng kịch liệt phía sau mà càng lúc càng rõ nét. Loại cảm giác vô cùng quen thuộc, là vô số lần miệng lưỡi giao triền, bàn tay an ủi mang đến khoái cảm cực hạn. Cát Vi Dân không chịu nổi nữa mà thở dốc rên rỉ, cơ thể bị kéo lay động trước sau, nửa người dưới đã ngẩng đầu ưỡn ngực theo những đợt đưa đẩy của thắt lưng mà cọ qua cọ lại tấm chăn mềm mại, như một giọt mưa rơi xuống đôi môi khô nứt của người lữ khách, chỉ làm người ta cảm thấy càng khát hơn.


Va chạm phía sau lại nhanh hơn, không đủ, vẫn chưa đủ. Thân thể phủ trên người run rẩy một trận mãnh liệt, một dòng ấm áp tràn trong cơ thể, khí quan nóng rực lui ra ngoài, cả người bị lật lại.


Phía trước vẫn chưa được giải phóng, sừng sững thẳng tắp, sưng đến khó chịu, Cát Vi Dân khóe mắt hồng hồng thở hổn hển, đẩy Cao Tân đang trên người mình xuống, mãnh liệt hôn môi cậu ta.
“Ưm… Đừng, Tiểu Cát…”
“Ư…”
“Ưm… Tớ, tớ sẽ nhịn không được…”


“Ư~ Vậy đừng nhịn…”
“A?”
Cát Vi Dân hung tợn mà cắn cắn môi Cao Tân, hai chân chủ động vòng qua thắt lưng, ngữ khí hung ác, thanh âm lại rất nhỏ.
“Lại đến.”
“Nhưng mà, chính là không phải cậu không cho tớ đến từ phía trước… Ui da!”
Cát Vi Dân hung hăn cắn một ngụm lên vai cậu ta.


“Câm miệng, mau làm!”


Tiếp theo một giây, người rên rỉ liền thay đổi, Cát Vi Dân cố sức hít sâu, cố gắng thích ứng với vật thể thật lớn đang xâm lấn cơ thể. Vào thời điểm đau đớn nhất, Cát Vi Dân chưa bao giờ để Cao Tân nhìn mặt mình, bị tên gia khỏa kia nhìn thấy bộ dạng nhe răng trợn mắt của mình thì thật quá mất mặt. Nhưng lúc này đây, Cát Vi Dân bỗng nhiên rất muốn nhìn kĩ khuôn mặt cậu ta, nhìn thật kĩ đến mức có thể đè ép lại bất an mà sự khô nóng trong cơ thể mang tới.


Gương mặt Cao Tân gần trong gang tấc, lại vẫn có vẻ mơ mơ hồ hồ, chỉ có đôi mắt thâm thúy dường như đặc biệt rõ ràng, như là lốc xoáy muốn hút người ta vào. Hai bắp đùi cậu ta thong thả nhưng mạnh mẽ đung đưa thân thể, nhìn cậu mà một câu lại một câu nói rằng.


“Tiểu Cát… Tớ thích cậu… Rất thích…”


Cát Vi Dân giữa những đợt xóc nảy vừa thoải mái lại kích thích này, ngoại trừ rên rỉ thì không còn làm được gì khác. Thời điểm cơ thể run lên mà bắn ra trên bụng Cao Tân, Cát Vi Dân cơ hồ tưởng rằng mình đã ch.ết rồi. Cao Tân hiển nhiên cũng không kém phần mệt mỏi, hai người nhẹ nhàng ôm lấy nhau ngã xuống giường, cứ như vừa mới trải qua trận đấu mà người một hơi tôi một hơi cố sức thở. Cuối cùng cũng bình phục được, Cao Tân áp tới hôn Cát Vi Dân một cái, nói.


“Tiểu Cát, sau khi khai giảng chúng ta dọn ra ngoài ở đi.”
~*~*~*~


Tin hot trong ngày đó là: Từ giờ sẽ post mỗi ngày một chương (trừ trường hợp đứa pots truyện là mình quên or lười =))))). Vì chị Vy mới uống thần dược nên tinh thần edit đang rất dồi dào =))))) mong rằng thần dược sẽ có tác dụng dài lâu, ít nhất là đến khi hoàn TNNN : *tung tim tóe lóe tới chị*


Tin hot đã hết, mong các bạn ủng hộ :)))))))))






Truyện liên quan