Chương 53

Tháng bảy, kì thi cuối kì kéo dài một tuần đến hẹn lại lên, đám sinh viên đã trải qua kì thi học kì I cũng không còn xôn xao như trước, Cao Tân lại bắt đầu mắt nhắm mắt mở đọc sách, giáo sư Nhâm lúc đi ngang qua Cát Vi Dân vẫn còn vừa khen ngợi vừa xoa đầu cậu ta.


Sau những ngày thi cử và luận văn liên tiếp nhau tr.a tấn người, mùa hè nóng bức buồn chán cuối cùng cũng đã tới.


Cát lão gia lúc trước vừa tiến hành một cuộc tiểu phẫu, hiện giờ đang trong giai đoạn điều dưỡng thân thể. Ở thành phố lớn bụi mù cuồn cuộn, lại ồn ào, không thuận lợi cho việc nghỉ dưỡng, mấy anh em Cát gia bàn bạc xong, quyết định đưa lão gia về nông thôn tịnh dưỡng trong một thời gian ngắn. Nơi đó non xanh nước biếc, đến đó an dưỡng là tốt nhất. Cát Vi Dân vừa mới được nghỉ hè, lại bị sai đi theo trông nom Cát lão gia. Tuy rằng dùng lời lẽ của mẹ Cát thì là thế này:


“Thằng bé này vẫn là con nít thôi, làm gì biết chăm sóc người khác, nó không bắt người khác chăm sóc nó là may rồi. Coi như đi về quê giải sầu đi.”


Cát Vi Dân vừa từ trường về đến nhà, nghỉ ngơi được hai ngày là cùng Cát lão gia lên tàu trở về quê. Xuống tàu rồi lại đi một đoạn bằng xe hơi, sau đó chuyển sang đi xe gắn máy, xuống tới cửa thôn có hai cây đại thụ xum xuê. Vẫn là thị trấn hoang vu hẻo lánh năm xưa, trên bầu trời trong xanh là những áng mây trắng lững lờ, dưới đất là mấy con chó mực đen xì! Nhà nào muốn gọi mấy đứa nhóc về thì chỉ cần đứng ngoài cửa hắng giọng gọi to, điện thoại trong nhà ngoại trừ dùng để liên lạc với những người thân trên thành phố thì hầu hết thời gian đều chỉ để đó như một vật trang trí.


Trong thôn không đón được sóng di động, lúc trên xe lửa có nhắn tin báo cho Cao Tân rồi, thế nên Cát Vi Dân đem di động ném sang một bên, sống an nhàn ngày ngày nhìn bình minh đón hoàng hôn.


available on google playdownload on app store


Mỗi ngày trôi qua nhàn nhã lê thê, giống như những dấu chân của chú bò dẫm trên bờ ruộng. Hầu hết thời gian Cát Vi Dân đều dành bên cạnh Cát lão gia, trò chuyện chơi cờ, cho ông uống thuốc rồi đấm lưng cho ông. Cậu cảm thấy từ ngày đến đây dường như đã nửa thế kỉ trôi qua, thế nhưng con số trên lịch chỉ mới đến ngày thứ 10. Cát lão gia uống hết thuốc nước cậu đưa đến bên miệng, hai con mắt cười híp lại thành một đường chỉ.


“Vi Dân nhà chúng ta từ khi nào đã biết chăm sóc người khác rồi kia?”
Cát Vi Dân bĩu môi.
“Còn không phải là bị ép mà thành sao.”
Nhờ ơn của cái người đã 2 tuần liền không liên lạc nào đó mà cậu, đối với chuyện bón thuốc thay quần áo chăm sóc người bệnh đã quá quen thuộc.


“Hả, ai dám bắt bảo bối của Cát gia chúng ta chăm bệnh? Có phải là cô gái nào không?”
“Không phải đâu ông, là lúc trọ ở trường, bắt buộc tự mình phải chăm sóc cho mình thôi.”
Cát lão gia thở dài.


“Hây dà, trường của con đó, chuyên môn thì tốt, chỉ là con gái ít, khó tìm bạn gái. Vi Dân à, đôi khi cũng đừng nhút nhát quá, nếu có cô gái tốt nào thì không nên bỏ lỡ.”
“Ông nội, con còn trẻ, ông sốt ruột cái gì. Nói sau đi.”


Chuyển đề tài rồi nhưng Cát Vi Dân lại không thể không nhớ tới con người ngàn dặm xa xôi kia. Người ấy có vóc người cao cao, gương mặt điển trai, lúc gãi gãi đầu nhìn hơi ngốc nghếch, mỗi khi nhếch nhếch khóe miệng mỉm cười thì lại rất gian tà… Cậu ngốc ấy, không biết hiện giờ đang làm gì nhỉ?


Trở về phòng, lấy ra di động đã lâu không dùng đến, trên máy hiện lên một tin nhắn cuối cùng từ Cao Tân.
“Thuận buồm xuôi gió, nhớ chăm sóc bản thân nhé. Thời tiết nóng nực, cẩn thận kẻo cảm nắng. Không cần mang quà cho tớ đâu ^___^”


Hừ, mơ tưởng đi, ai thèm mang quà cho cậu chứ hả? Mười ngày, Cát Vi Dân nhìn đăm đăm trần nhà bằng đất chỗ lồi chỗ lõm, đã mười ngày trôi qua không được nhìn thấy Cao Tân, không được nghe giọng nói của Cao Tân, không biết chút tin tức gì của Cao Tân rồi. Mùa hè này so với kì nghỉ đông lần trước còn gian nan hơn. Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên bộ dạng Cao Tân tay chân dang rộng miệng oai oái kêu “Đừng đánh”, “Ui da”, “Cha mẹ ơi”, tóc tai hỗn độn, ánh mắt chật vật hơi híp lại, xuống chút nữa là hai bên xương quai xanh và da thịt trần trụi rắn chắc… Dừng lại, suy nghĩ đen tối vừa nãy là sao vậy aaaaaa. Bị lây bệnh, cậu nhất định là bị tên kia lây bệnh rồi.


Cát Vi Dân tắt di động. Cát lão gia dự định sẽ ở đây tịnh dưỡng khoảng hai tháng, cũng chỉ là 5 lần mười ngày thôi mà, rồi sẽ qua nhanh thôi.
~*~*~*~






Truyện liên quan