Chương 69

Cuối tháng 4, Cát Vi Dân đã viết được phân nửa luận văn, tranh thủ chưa có kết quả thực tập, cùng mẹ Cát đến khu du lịch ngoại tỉnh giải sầu, đến khi cậu quay về trường thì hoa đỗ quyên đỏ rực đã nở khắp trường. Cao Tân gạt cánh hoa tàn rơi trên tóc đùa giỡn nói.


“Tiểu Cát, tớ mong cậu về đến nỗi hoa cũng phải xiêu lòng.”
Cát Vi Dân không chút khách khí mà đạp một cước tới.
“Chết tiệt, cậu bớt tự kỉ đi, cút sang một bên!”


Những ngày sau kì nghỉ vui vẻ như đóa hoa nở tươi rực rỡ khắp núi, đến nỗi biến cố thình lình ập đến như sấm sét giữa trời quang, khiến Cát Vi Dân trở tay không kịp. Cát Vi Dân ngày đó có việc đến văn phòng khoa, trên đường đi tình cờ gặp thầy chủ nhiệm khoa, thầy giáo đưa cậu vào văn phòng, thở dài nói.


“Tuy rằng bây giờ mọi chuyện đã được quyết định rồi, cũng không thay đổi được gì, các thầy cũng tôn trọng chọn lựa của em, nhưng thầy vẫn cảm thấy thật đáng tiếc. Em đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Cát Vi Dân bị thầy hỏi, không rõ đầu đuôi thế nào.


“Chuyện gì cơ ạ?”
“Là đơn nguyện vọng ấy.”


Lúc Cát Vi Dân đi khỏi văn phòng thầy chủ nhiệm vẫn cảm thấy thật mông lung mơ hồ. Học viện của cậu áp dụng chế độ phân phối cho sinh viên tốt nghiệp, căn cứ thành tích thực tập mà cử sinh viên đến những đơn vị khác nhau, những sinh viên có biểu hiện xuất sắc trong kì thực tập sẽ được ở lại đơn vị thực tập cũ, những sinh viên còn lại nếu có nguyện vọng cũng sẽ được trường học sắp xếp đến đơn vị khác. Trường hợp nào đi nữa thì sinh viên cũng cần điền vào đơn nguyện vọng tốt nghiệp trên hệ thống của trường để báo lại nguyện vọng của mình. Cát Vi Dân vốn là trong lúc đi học thành tích tốt mới được phân đến một xí nghiệp lớn có đãi ngộ tốt, lại bởi vì trong thời gian thực tập biểu hiện thái độ rất tốt mới có thể lọt vào danh sách những người có thể lưu lại cực ít kia, nhưng trên bản nguyện vọng của cậu, lại viết rõ rằng cậu vì nguyện vọng cá nhân mà tự nguyện từ chối cơ hội này.


available on google playdownload on app store


Cát Vi Dân vốn nghĩ kết quả thự tập còn chưa có, càng không biết trường có thông báo đơn nguyện vọng, cứ ngây ngốc chờ nhà trường báo kết quả. Trong lúc cậu không biết chuyện, có người đã thay cậu vào hệ thống giáo vụ, điền vào đơn nguyện vọng của cậu, hơn nữa lại còn điền vào hai chữ từ chối.


Biết tài khoản và mật mã của Cát Vi Dân cũng chỉ có một người.


Lúc Cát Vi Dân lao tới kí túc xá của Cao Tân, bên trong chỉ có một người, cả người đè lên đống tập vò đầu bứt tai bấm máy tính, Cát Vi Dân lần đầu tiên cảm thấy được bộ dạng cao to của cậu ta khiến người ta phát ghét. Cậu “rầm” một phát đập lên bàn, mạnh đến nỗi ly trà hình con thỏ buồn cười trên bàn cũng lắc lư.


“Đơn nguyện vọng là cậu điền cho tớ?”
“Đúng vậy, không cần cảm ơn tớ đâu.”
Rầm! Cát Vi Dân lúc này hai tay đều đập đến phát đau, hận không thể đem cái bàn thành đầu óc của cái tên thần kinh bất thường kia đập nát.


“Ai cho phép cậu điền từ chối hả?”
“A, bởi vì tớ điền từ chối.”
Cát Vi Dân cảm thấy khả năng kiềm chế vốn không được tốt của mình đã bị dùng hết, đang định đập thêm cái thứ ba, Cao Tân mới bỏ thêm một câu.


“Mẹ tớ quyết định chuyển việc kinh doanh đến thành phố khác, mẹ tớ cũng tìm hiểu qua rồi, bên kia có vẻ làm ăn tốt hơn. Tớ đi theo mẹ cùng nhau dốc sức làm ăn, cậu cũng chuyển đi đi.”


Trên gương mặt Cao Tân là biểu tình như đây là chuyện đương nhiên, giống trung học năm ấy, cậu nói với Cát Vi Dân rằng “Vừa rồi 5 người kí túc xá chúng ta, dưới tình huống cậu vắng họp đã ra một quyết định tối quan trọng”, hay như thời điểm năm nhất, cậu nói với Cát Vi Dân “Tớ đã báo danh thi Imagine Cup, hơn nữa cũng ghi tên cậu luôn”. Lại là cái tính ấy, Cát Vi Dân nghiến răng nghiến lợi.


“Sao cậu lại không bàn với tớ?”


Đây không phải là chuyện đơn giản như tham gia hội diễn văn nghệ hay thi đấu kinh doanh mà có thể tiền trảm hậu tấu rồi chờ một chữ “được” miễn cưỡng của cậu mà coi như xong chuyện. Người này rốt cuộc có biết cách nói chuyện với người khác không?


Cao Tân ngẩng đầu khỏi đống sách vở, biểu tình mang theo một chút dè dặt.
“Cậu… không muốn?”
~*~*~*~






Truyện liên quan