Chương 78
Ở một thành phố cách đó ngàn dặm, Cát Vi Dân hắt xì một cái rõ to. Cậu rụt rụt cổ, có lẽ là mặc hơi ít quần áo. Đầu tháng tư, thời tiết từ mùa xuân đã sắp bước sang mùa hè, ở nhà Cát Vi Dân khí trời ấm áp hoa nở ngào ngạt, còn tại thành phố nằm lọt trong những dãy núi này vẫn còn là không khí se lạnh đầu xuân, buổi sáng đi ra ngoài phải khoác thêm áo khoác ngoài áo sơ mi nữa. Cát Vi Dân vẫn chưa thích ứng kịp, cứ quen mặc áo sơ mi không đã đi ra ngoài, sau đó run rẩy giữa buổi sáng lạnh tê cóng sương sớm đầy trời. Cư dân bản địa đã quen với thời tiết thế này, cũng không cảm thấy lạnh, từ người bán hoa quả dạo đến những mỹ nữ mang túi bước nhanh trên phố, ai ai cũng chỉ mặc một lớp áo thoải mái mát mẻ đi lại, thế là Cát Vi Dân càng thường hay quên chuyện phải mặc thêm áo khoác.
Đến thành phố này đã hơn 1 tháng, Cát Vi Dân phương diện nào cũng cảm thấy hài lòng. So với phân xưởng ở thành phố quê Cát Vi Dân thì phân xưởng ở đây lâu đời hơn, quy mô cũng lớn hơn, kĩ thuật tiên tiến, các bộ phận phối hợp với nhau vô cùng nhịp nhàng, Cát Vi Dân đi theo một nhân viên lâu năm ở đây làm điều tr.a để kế hoạch, học được không ít kiến thức hữu dụng. Thành phố này khác hẳn với thành phố nơi Cát Vi Dân đã sống hai mươi mấy năm, buổi chiều sau khi tan sở, Cát Vi Dân đi dọc qua những con đường lớn nhỏ, nghe tiếng rao hàng, tiếng nói chuyện bằng khẩu ngữ xa lạ vang vọng đầu đường cuối ngõ, nếm thử một vài món ăn vặt, cũng đã cảm thấy vui vẻ.
Chuyện duy nhất không hài lòng là thời tiết, Cát Vi Dân ngày nào cũng mặt trời vừa lên là tỉnh giấc, nằm trăn trở cũng không ngủ lại được, đành phải buồn bực rời giường đi vòng vòng khắp thành phố vẫn còn yên tĩnh.
Cát Vi Dân ở trọ trong kí túc xá của phân xưởng, đi qua một khoảnh sân to, xuyên qua một ngõ tắt nhỏ là đến nơi làm việc, cả quãng đường mất khoảng 5 phút. Vì giết thời gian, Cát Vi Dân thường đi ra cổng lớn, đi theo hướng khác. Đi ngang một cái chợ, rồi xuyên qua hai đường hầm nghiêng ngả dài hun hút, đến một ngôi chùa. Sáng sớm trên đường lớn vắng tanh, những cửa hiệu san sát nhau vẫn còn đóng cửa im ỉm, chỉ có ngôi miếu nhỏ này mở cửa, trên lư hương trước cổng vào cắm vài nén nhang, sợi khói mỏng manh trôi lững lờ.
Cát Vi Dân vẫn luôn rất ghét mùi huân hương ở chùa miếu, chỉ có duy nhất một lần chịu đi chùa, là ba năm trước đây thay Cao Tân cầu bình an. Nhưng ngôi chùa nhỏ nằm lặng yên trong của thành phố lại rất hợp sở thích của cậu, không có một ai, không khí trong lành, cây đại thụ ở cổng chùa tỏa bóng mát khắp sân tản mát bầu không khí bình thản an lành. Cát Vi Dân thường thẩn thơ dạo một vòng trong chùa, lúc về lại theo một con đường khác về nhà xưởng.
Sáng hôm đó Cát Vi Dân cũng dậy sớm, không biết vì sao nổi hứng đi xin xăm, nhưng nhìn thấy dòng chữ trên xăm liền đen mặt.
“Thùy tri thương long hạ cửu cù
Nữ tữ đương niên giá nhị phu
Tự thị nhất cung giá lưỡng tiến
Khước khủng long mã bất an cư”
(Ai ngờ Thanh Long hạ chín đường
Thiếu nữ năm nay lấy hai chồng
Trên một cánh cung hai chiếc tiễn
Tránh khủng long mã bất an cư)
(thơ thẩn gì thế này hả trời T___T)
Ai giải thích cho cậu quẻ này nghĩa là gì không a.
Lão hòa thượng giải xăm mắt lim dim nằm bên chùa, bộ dáng dường như đang ngủ, nhìn thấy cậu đến thì ngâm giọng hỏi.
“Thí chủ muốn hỏi chuyện gì.”
Là một trong những đảng viên đầu tiên ở trường, Cát Vi Dân không hề có chút khái niệm gì về bói toán, chỉ mỗi câu “Thiếu nữ năm nay lấy hai chồng” là cậu có thể hiểu được, buồn bực nói.
“Ngoại trừ nhân duyên này thì là…”
Lão hòa thượng không biết là gật đầu hay vẫn đang ngủ gà ngủ gật mà cử động đầu, tiếp tục dài giọng chậm rì rì nói.
“A, là hỏi nhân duyên à.”
Sau đó nhận lấy quẻ xăm nhìn kĩ càng, nói.
“Chúc mừng thí chủ, văn quân gặp phu quân, một cung hai chiếc tiễn, đây nghĩa là gặp lại nhau sẽ tốt lành. Thí chủ cùng người kia duyên phận chưa hết, sẽ thành người nhà.”
Cát Vi Dân nhớ đến chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Cao Tân, nỗi đau ẩn giấu thật sâu lại khơi trào, cậu hung hăng đập bàn.
“Nói nhảm, ông còn chưa tỉnh ngủ chứ gì.”
Cát Vi Dân vừa đi khỏi chùa vừa nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng.
“Chết tiệt, gặp nhau tốt lành cái gì, cậu ta có người rồi còn gặp gỡ cái gì chứ! Còn cái gì một cung hai tiễn, không lẽ muốn chơi 3P à!”
Lúc cậu đến cửa miếu một trận gió lạnh thổi qua, trong cơn gió còn loáng thoáng giọng nói của lão hòa thượng.
“A di đà phật, nhân duyên của thí chủ ít ngày nữa sẽ tới.”
Cát Vi Dân cả người nổi da gà, cậu nhịn không được hắt xì vài cái, rụt rụt cổ, tự nhủ chắc là do mặc quần áo không đủ mà thôi.
Năm ngày sau, Cát Vi Dân đứng trong phòng làm việc, hai mắt nhìn trừng trừng phía trước, bắt đầu hối hận hôm đó mình đập bàn với lão hòa thượng.
~*~*~*~