Chương 88
Cát Vi Dân ngẩng đầu, thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp mặt đầy lo lắng đang đi đến, những lọn tóc quăn nho nhỏ đáng yêu xõa trên vai đung đưa theo từng bước đi. Cát Vi Dân có chút sững sờ nhìn cô, theo bản năng gật gật đầu.
Tuy rằng chỉ từng thấy một lần, nhưng Cát Vi Dân chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra, đây chính là cô gái lúc trước trên đường kéo tay Cao Tân đi dạo. Lúc ấy nhìn từ xa không để ý, bây giờ nhìn kĩ bộ dạng thật đáng yêu, gương mặt tròn bầu bĩnh, hai bên còn ẩn ẩn lúm đồng tiền nhỏ. Cô bé thật không biết ngại, không chút khách khí đẩy Cát Vi Dân còn đang ngẩn người ở đó ra, chạy đến bên giường bệnh hỏi, “Anh của em sao rồi?”
Cát Vi Dân càng sửng sốt. “Anh của cô?”
Cô bé nóng ruột mếu máo. “Em là em gái anh ấy, Trình Hiểu Lâm, anh ấy chưa từng kể với anh sao?”
Cát Vi Dân mới nhớ ra, hình như cha Cao Tân và người vợ hiện nay có với nhau một đứa con gái, vì thế thử hỏi. “Cô là cùng cha khác mẹ với…”
“Không phải, mẹ em sau khi ly hôn thì đến ở với cha, nhưng mấy năm nay hầu như đều là anh trai chăm sóc em.”
Hóa ra là em gái sao, Cát Vi Dân rất muốn ngửa mặt lên trời hét to, lúc trước thấy cô bé kéo tay Cao Tân thân thiết đi ngang qua mặt mình thì chỉ cảm thấy như bản thân đang trong một vở kịch bi kịch, không nghĩ đến sự thật còn cẩu huyết hơn cả kịch truyền hình. Cậu nhìn kĩ cô bé một chút, gương mặt không có nét nào giống Cao Tân, nhưng cái tính xởi lởi không ngại ngùng thì thật quá giống nhau.
Trình Hiểu Lâm bị cậu nhìn mãi, nóng ruột hỏi, “Ôi chao, rốt cuộc anh của em bị gì vậy?”
Cát Vi Dân hồi phục tinh thần, “À, bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải mất một thời gian để hồi phục.”
Trình Hiểu Lâm thở phào, tiếp theo lại quay đầu nhìn cậu. “Anh nói xem đôi vợ chồng son các anh còn định làm gì nữa đây, náo loạn đến mức suýt nữa mất mạng rồi.”
“Hả?” Cát Vi Dân há hốc miệng.
Trình Hiểu Lâm vẻ mặt như muốn hỏi “anh ngạc nhiên như vậy làm gì”, thản nhiên liếc mắt nhìn cậu nói. “Đừng tưởng em không biết anh là ai. Anh không phải chính là Tiểu Cát gì gì đó sao? Em nghe anh trai kể chuyện hai người phải hơn cả ngàn lần rồi.”
Cát Vi Dân im lặng, cậu không phải là “Tiểu Cát gì gì đó”, hơn nữa, những chuyện riêng tư thế này sao có thể tùy tiện kể cho người nhà, lại còn kể đi kể lại nữa chứ. Cậu thở dài, quyết định không so đo với hai anh em Cao Tân thần kinh thiếu muối, Trình Hiểu Lâm lại nóng nảy gào lên. “Anh và anh trai em rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả? Hai anh làm mọi người sắp phát điên rồi. Hai người các anh cứ giày vò lẫn nhau, em nhìn mà phát hoảng. Nếu anh không thích anh trai, vậy nói rõ ràng, đừng để ý anh ấy nữa. Còn nếu anh thích ấy, vậy thì giúp anh ấy biết sai rồi sống thật tốt bên nhau, đừng đem chuyện rượt đuổi hành hạ nhau làʍ ȶìиɦ thú. Lần này là động đất, lần sau không biết sẽ là chuyện gì nữa đây.”
Lần đầu tiên Cát Vi Dân gặp phải người lớn vậy rồi mà mở miệng ra là oang oang thích hay không thích, cậu cảm thấy da mặt vốn mỏng manh của mình đã nóng đến sắp cháy. Siết chặt nắm tay, vẫn quyết tâm nhìn thẳng mắt cô bé. “Trình Hiểu Lâm, anh thật sự thích anh của em.”
Trình Hiểu Lâm nở một nụ cười vui vẻ với cậu, bên miệng hiện lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ bướng bỉnh. “Lời này đợi chừng nào anh ấy tỉnh thì nói với anh ấy đi. Hai người các anh cũng thật là, có chuyện muốn nói lại cứ giấu trong lòng, làm như đối phương có thuật đọc tâm không bằng ấy.”
Sau đó lại chỉ chỉ Cao Tân nói. “Để em chăm sóc anh trai cho, anh nghỉ ngơi một chút đi. Em thấy anh cũng không còn tinh thần, mấy ngày nay chắc là đã mệt muốn ch.ết rồi nhỉ.”
Cát Vi Dân vừa định nói gì đó, Trình Hiểu Lâm đã mất kiên nhẫn đẩy cậu một cái. “Đừng cậy mạnh nữa, đừng để đến phiên anh cũng ngã gục. Anh yên tâm, chuyên ngành em đang học là hộ lý, chăm sóc anh trai không thành vấn đề, cam đoan không mất một cọng lông. Anh mau đi đi.”
Cát Vi Dân suốt mấy ngày nay lần đầu tiên mới thực lòng nở nụ cười, nói. “Được, vậy làm phiền em nhé.”
“Hứ, anh em còn chưa gả cho anh đâu, anh làm ra vẻ người một nhà gì chứ.”
Nụ cười bên miệng Cát Vi Dân run rẩy.
~*~*~*~