Chương 93

Cát Vi Dân mấy ngày đầu về nhà bị nhấn chìm trong sự thăm hỏi ân cần của bà con hàng xóm láng giềng nhân viên tạp vụ. Mãi mới được an tĩnh thì lại tới lúc phải quay về chỗ làm. Chuyến thực tập của Cát Vi Dân là từ tháng 3 đến tháng 6, do gặp động đất phải nhập viện, lúc này đã là tháng 5, nhà xưởng bên kia cũng dễ dàng cho cậu hoàn tất, nói không cần phải qua đây nữa, dù sao cũng đã học được nhiều thứ rồi, chỉ còn thiếu vài ngày không sao, còn nhiều cơ hội khác. Cát Vi Dân cực độ hoài nghi là Cao Tân đã làm trò quỷ, bất quá nhìn cậu ta nằm bẹp trên giường bệnh rên ư ử vô cùng đáng thương, Cát Vi Dân cũng không truy cứu nữa.


So với Cát Vi Dân phải trấn an cả nhà bị náo loạn, bên chỗ Cao Tân lại vắng vẻ hơn nhiều. Trình Hiểu Lâm phải về trường học, mẹ Cao phải lo chuyện buôn bán bên ngoài, không thể cứ ngồi bên cạnh chăm con mãi, hầu hết thời gian là mời hộ lý đến chăm sóc. Cao Tân lúc vừa chuyển đến bệnh viện mới có nhắn tin cho Cát Vi Dân, nói tình trạng đang chuyển biến tốt, cũng có hộ lý chăm sóc, dặn cậu nghỉ ngơi cho tốt, ở nhà chơi với người nhà, không cần qua chăm sóc cậu. Cát Vi Dân sau khi đi làm lại lần đầu tiên qua thăm cậu ta, liền nhìn thấy một tên cao to đang mệt mỏi nằm úp sấp trên giường, mặt mũi úp sấp xuống, mãi đến khi Cát Vi Dân đến gần cậu ta mới khó nhọc xoay cổ qua, lông mi chậm rãi nhướng lên, đôi mắt như phát sáng, khóe miệng cong lên đầy ủy khuất gọi “Tiểu Cát”, khoảnh khắc đó suýt nữa khiến Cát Vi Dân đau lòng đến chết. Về sau Cát Vi Dân bắt đầu cuộc sống bệnh viện là nhà, chiều chiều sau khi tan sở lại đến đây báo danh, tự giác hầu hạ Cao đại gia, làm hết phân nửa công việc của hộ lý.


Do hoàn cảnh gia đình Cao Tân tương đối đặc thù nên không có họ hàng cha mẹ hai bên đếnthăm, nhưng ngược lại có người nhà Cát gia đến thăm cậu. Cát gia già trẻ đều cảm kích ơn cứu mạng con trai họ, cha Cát mẹ Cát Cát lão gia cả nhà xuất động tay trái hoa quả tay phải thuốc bổ thanh thế vang dội thẳng tiến phòng bệnh. Lúc vào phòng lại nhìn thấy Cao Tân đang nằm trên giường bệnh còn cầm di động dặn dò chuyện làm ăn, “Tiểu trần, báo cáo công việc tháng trước, ngày mai gửi cho tôi… Đúng, gửi bưu kiện tới… Kế hoạch quảng cáo của tổ C không tệ, nhưng vẫn còn có chỗ chưa kĩ, cậu nói bọn họ về sửa kĩ lại, đúng, tôi muốn có bản điều tr.a thịt trường và nội dung cụ thể mục tiêu khách hàng…”


Cát lão gia ánh mắt tán thưởng nhìn cậu, “Bạn của con, nhân phẩm tốt, lại có tinh thần trách nhiệm, năng lực làm việc cao, thật sự là hiếm thấy.”
Cha Cát cũng nói, “Đúng vậy, Vi Dân, con phải lấy bạn làm tấm gương mà học hỏi.”


Mẹ Cát vừa rửa hoa quả vừa nói, “Còn trẻ thế mà đã một mình xử lý chuyện của cả công ty lớn thế, đúng là vất vả.”


Tiễn hết người nhà đang cùng Cao Tân trò chuyện rôm rả nào là cậu thật là thanh niên tài giỏi nha Vi Dân nhà chúng ta suốt ngày gây phiền cho cậu nha chính mình phải biết chăm sóc sức khỏe nha về rồi, Cát Vi Dân quay lại phòng bệnh, lại bắt gặp Cao Tân lại gọi điện thoại, bên kia truyền đến tiếng rít gào bán kính 3m vẫn còn nghe thấy rõ mồn một. “Cái này tuần trước anh đã nói rồi!!! Giới từ thán từ đều không sai một chữ! Hơn nữa không phải sau đó anh cũng bàn giao lại công việc vì phải nằm việc sao, có chuyện gì thì báo cho Ngô phó tổng toàn quyền phụ trách, sao tự nhiên giờ lại muốn báo cho anh hả? Anh đây không phải là đang đùa giỡn tôi sao?”


available on google playdownload on app store


Cao Tân hắc hắc cười mỉa, “Cái kia, tôi chẳng phải đang bệnh sao, đầu óc hồ đồ một chút. Tiểu Trần, cậu lo chuyện của cậu đi, tôi không quấy rầy nữa.”


Tiếp theo lại quay đầu, vẻ mặt tranh công đắc ý, “Tiểu Cát, sao đó? Người nhà cậu quả nhiên ấn tượng với tớ rất tốt đúng không?”


Cát Vi Dân đen mặt, nào có ai tự biên tự diễn thế này. Biết rõ ràng người này vẫn còn trong giai đoạn hồi phục, nhưng vẫn là nhịn không được nổi máu bạo lực đem đầu cậu ta nhấn xuống gối, “Tốt cái đầu cậu!”


“Ui da… Đau!” Giọng nói Cao Tân vùi trong gối, có chút ủy khuất, “Tớ chỉ là muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng người nhà cậu. Bộ dạng nằm úp sấp trên giường thế này đã rất mất hình tượng rồi, nên chỉ cần mọi người cảm thấy được… Cho dù đối với mọi người tớ chỉ là bạn học bình thường của cậu, tớ cũng hy vọng mọi người thích tớ.”


Cát Vi Dân hít một hơi, đưa tay xoa xoa đầu cậu, giọng nói bất giác trở nên mềm mại. “Tớ xem xem, sao lại đau?”
Cao Tân vội ngẩng đầu, tay chỉ chỉ miệng mình, mắt lấp lánh sáng, mang theo tia chờ mong kì quái, “Chỗ này, đau lắm.”


Cát Vi Dân lần thứ hai im lặng. Sau khi Cao Tân chuyển viện đến đây, bệnh tình dần dần hồi phục, người cũng bắt đầu lộn xộn tay chân, luôn tranh thủ lúc Cát Vi Dân giúp cậu ăn cơm, lau người hay đi vệ sinh mà vụng trộm đụng chạm cậu, sau đó bộ dạng chiếm được tiện nghi mặt mày thỏa mãn, trên mặt hận không thể viết rõ “Tôi vừa dê Cát Vi Dân”. Mà Cát Vi Dân cứ nhìn cậu ta khi thay thuốc bộ dáng thống khổ thì lại trở nên mềm lòng, lúc tâm tình tốt còn chủ động đem đậu hũ nấu chín dâng tận miệng, giống như bây giờ – biết rõ tên hỗn đản này giở trò, nhưng nhìn đôi mắt đen láy của cậu ta, Cát Vi Dân vẫn là không nhịn được cúi xuống, mũi chạm mũi, “Tớ nhìn xem, có phải ở đây không… ưm…”


Môi quả nhiên bị hôn lên, cũng may Cao Tân không dám làm càn quá mức, lưu luyến cọ cọ vài cái liền rời ra, chỉ để lại một chút ấm áp ngọt ngào. Khóe miệng mang theo ý cười nghịch ngợm, “Hôn được rồi.”


“Thần kinh.” Cát Vi Dân hung dữ mắng, lại nhịn không được cong cong khóe miệng nhìn cậu ấy cười. Hừ, quả nhiên ngu ngốc cũng lây mà, thật sự là không ổn.
~*~*~*~






Truyện liên quan