Quyển 2 - Chương 35
Sau vài ngày dừng trị liệu, tinh thần Trác Cận Cận rõ ràng tốt hẳn lên. Cuối tháng bảy Hàn Đông và Trương Giang Giang lấy danh nghĩa du lịch lại đến Bắc Kinh, phòng bệnh cô nhóc ngày đêm đều náo nhiệt cực kì.
Đợi đến lúc trời không nóng lắm, Trác Tiểu Viễn rủ mọi người cùng đi Trường Thành.
Hiếm khi nào cuối tuần lại không đông đúc như vậy, cả bọn chọn đi Mộ Điền Cốc[ ], Trác Tiểu Viễn ôm Trác Cận Cận leo lên đỉnh núi, Trường Thành sừng sững như cự long ngoạ sơn[ ] phơi bày trước mắt, chậm rãi trải dài.
[ ] Mộ Điền Cốc (hay Mutianyu): thuộc quận Hoài Nhu. Theo nhiều người nhận xét thì đây là đoạn đẹp nhất của Vạn lí trường thành.
[ ] Rồng lớn nằm trên núi.
Trác Cận Cận bám lên bả vai anh trai, cô nhóc mở to mắt, có chút kích động nhổm lên sống lưng gầy yếu.
Trác Tiểu Viễn im lặng ôm cô nhóc.
Trương Giang Giang giơ máy ảnh lên chụp được một bức này. Trong ảnh, Trác Cận Cận ngồi trên cánh tay Trác Tiểu Viễn, nam sinh ngẩng đầu, vẻ mặt dịu dàng nhìn em gái mình.
“Chúng ta leo thêm đoạn nữa đi.” Quý Khâm Dương một tay kéo Tạ Mạnh, một tay khác đưa ra cho Trác Cận Cận, “Muốn xuống đi bộ một lát không?”
Cô nhóc gật mạnh đầu, Trác Tiểu Viễn thật cẩn thận thả cô nhóc xuống đất.
Trác Cận Cận nắm chặt đầu ngón tay Quý Khâm Dương, cô nhóc đi rất chậm, mỗi bước đều đầy tràn sức sống, cô nhóc đi đoạn đường thật dài thật lâu, cuối cùng dưới ánh Mặt Trời cong môi, lộ ra nét cười xán lạn.
“Anh.” Trên đường trở về, Trác Cận Cận dựa lên bờ vai Trác Tiểu Viễn nhẹ giọng nói, “Em đã đến được Trường Thành rồi.”
Trác Tiểu Viễn cõng cô nhóc, không ngoảnh lại, đáp: “Ừ, Cận Cận thật lợi hại.”
Cô nhóc cười bảo: “Không đến Trường Thành không phải hảo hán.”
Trác Tiểu Viễn: “Cận Cận đã là hảo hán rồi.”
Trác Cận Cận không nói gì nữa. Cô nhóc ôm cổ anh mình, chôn mặt nơi bờ gáy mướt mồ hôi của Trác Tiểu Viễn.
Có giọt nước rơi xuống mặt đất. Trác Cận Cận đưa tay sờ mặt Trác Tiểu Viễn, nam sinh liền né tránh.
“Đừng động.” Trác Tiểu Viễn khàn giọng lên tiếng, “Toàn là mồ hôi, chẳng sạch chút nào.”
Trác Cận Cận ghé sát bên tai Trác Tiểu Viễn, cô nhóc nói, “Anh, đừng khóc.”
Trác Tiểu Viễn: “…”
Trác Cận Cận: “Đừng khóc.”
Trác Tiểu Viễn: “…”
Trương Giang Giang không ngừng nghỉ mang ảnh chụp Trường Thành đi rửa, gã và Hàn Đông chỉ ở lại chơi năm sáu ngày, trước khi đi tinh thần Trác Cận Cận vẫn còn rất tốt.
Đêm đến, cô nhóc bắt đầu hôn mê. Tới rạng sáng, lần đầu tiên bệnh tình bị thông báo đã chuyển sang nguy kịch.
Lúc Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh chạy tới, Trác Tiểu Viễn đã một thân mệt mỏi cả đêm không ngủ trông bên giường Trác Cận Cận.
“Vừa mới tỉnh lại một lần.” Trác Tiểu Viễn bình tĩnh nói, Tạ Mạnh đưa mắt nhìn bàn tay cô nhóc đang cầm mấy bức ảnh chụp hôm trước.
Quý Khâm Dương vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve trán Trác Cận Cận.
Giữa trưa bệnh viện thông báo bệnh tình chuyển sang nguy kịch lần hai, Trác Cận Cận tỉnh lại một lần, cô nhóc gặp Trác Tiểu Viễn, ngoài miệng đeo mặt nạ dưỡng khí, chỉ có thể mở mắt nhìn.
Trác Tiểu Viễn nắm tay cô nhóc, gã cúi đầu, hôn em gái mình.
“Ngủ đi.” Gã nói, “Anh đưa em về nhà.”
Trác Cận Cận híp mắt, dường như cô nhóc đang mỉm cười, Tạ Mạnh nhìn thấy đằng sau mặt nạ dưỡng khí, cô nhóc khẽ khàng làm khẩu hình miệng phát âm.
Đấy là một chữ “vâng”.
Lâu rồi Bắc Kinh chưa mưa, vậy mà trong một buổi chạng vạng tháng tám bỗng nhiên trời đổ mưa tầm tã, gió hè tươi mát cuốn theo hương bùn đất, tầng mây nặng trịch che đi tia nắng cuối cùng còn sót lại.
Trác Tiểu Viễn ôm bình tro cốt của Trác Cận Cận chờ tàu hoả trong ga, Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương đứng bên cạnh gã.
“Đi đường cẩn thận.” Lúc tàu hoả đến, Tạ Mạnh mới đưa túi cho gã, “Tô Châu bên kia đâu đã có đó rồi, bọn Hàn Đông sẽ tới đón cậu, đừng quên liên lạc.”
Trác Tiểu Viễn gật đầu: “Cảm ơn.”
Quý Khâm Dương đấm gã một cái: “Anh em với nhau, cảm ơn gì chứ.”
Đôi mắt xếch của Trác Tiểu Viễn hơi nheo lại, gã mỉm cười, nói: “Phải cảm ơn nhiều lắm, thay Cận Cận cảm ơn các cậu nữa.”
Xe lửa dừng lại, cửa mở ra.
“Tôi đi đây.” Trác Tiểu Viễn phất tay. Gã lên tàu, lúc ngồi bên cửa sổ nhìn xuống, đột nhiên Tạ Mạnh chỉ vào chiếc túi gã cầm, nói một câu.
“?” Tiếng đường ray ma sát bánh tàu chói tai, Trác Tiểu Viễn nghe không rõ lắm, hắn hô to hỏi lại, “Gì cơ?!”
Quý Khâm Dương lớn tiếng nói: “Để ý cái túi của cậu đó!”
Trác Tiểu Viễn có chút khó hiểu, gã mở túi ra liền nhìn thấy một bọc vải trắng đặt trên cùng, bên trong là cả xấp tiền mặt toàn tờ một trăm mới tinh.
“…” Trác Tiểu Viễn đứng bật dậy, gã cầm bình tro cốt của em gái dán sát cửa kính tàu.
Tàu chậm rãi rời ga. Tạ Mạnh chạy theo tàu một đoạn, cuối cùng dừng lại, nhìn Trác Tiểu Viễn vẫy tay mỉm cười.
Trác Tiểu Viễn chậm rãi ngồi xuống, gã gục đầu trên bình tro cốt, mặc cho nước mắt tràn mi len ra. Nghẹn ứ chặn lại nơi cổ họng, vào một khắc cuối cùng, rốt cuộc bật khỏi yết hầu, gã khóc không nên lời, nước mắt giàn giụa tuôn rơi.
Lúc Tiền Mạch tìm được Quý Khâm Dương trong phòng solfeggio[ ], đối phương đang đeo tai nghe cắm đầu viết nhạc. Tiền Mạch đợi một lát, mới đi đến gõ gõ bàn hắn.
[ ] Phòng luyện thanh.
“Liều mạng đến thế sao?” Tiền Mạch ngồi xuống chỗ đối diện.
Quý Khâm Dương kéo tai nghe xuống, xoa xoa mi tâm: “Sao cậu lại đến đây?”
Tiền Mạch: “Tôi nghe Văn Đào nói cậu muốn ứng trước tiền cho concert tháng sau?”
Quý Khâm Dương nhíu mày, không phủ nhận: “Đúng vậy.”
Tiền Mạch khẩy cười: “Ai bảo cậu cho bạn nhiều tiền như vậy, giờ hối hận rồi chứ gì?”
“Thứ nhất, tôi không hối hận.” Quý Khâm Dương thản nhiên, “Thứ hai, tôi nói rồi đừng nhắc chuyện này nữa.”
Tiền Mạch bất đắc dĩ giơ tay, làm tư thế xin hàng: “Ok, tôi không nói nữa, vậy Văn Đào có đáp ứng cậu không?”
Quý Khâm Dương cau mày không nói gì.
Tiền Mạch nhìn hắn một lát, mới có chút đắc ý lấy ra chiếc phong bì nhét vào tay Quý Khâm Dương: “Mau cảm ơn tôi đi.” Cậu ta đắc ý nói, “Chỗ này cậu cứ cầm trước mà dùng.”
Tạ Mạnh thanh toán tiền làm gia sư của tháng gần nhất, cậu đếm đếm, tính nửa ngày mà biểu tình vẫn như cũ không thoải mái. Hứa Thiệu Hoà nhìn cậu, không nhịn được hỏi: “Mạnh Mạnh, có phải anh chê tiền ít, muốn tăng lương hay không?”
“…” Tạ Mạnh có chút xấu hổ, “Không có, không phải như em nghĩ đâu.”
Hứa Thiệu Hoà: “Còn nói không phải, trên mặt anh viết rành rành ra kia kìa.”
Tạ Mạnh rõ ràng nghẹn họng không nói được lời nào, cậu chỉ rõ trọng tâm cho Hứa Thiệu Hoà, để nam sinh làm bài tập.
Hứa Thiệu Hoà chẳng mấy vui vẻ nói: “Không phải vì bị em nói trúng tim đen nên anh hành hạ em đấy chứ… Cẩn thận em trừ lương anh đó!”
Tạ Mạnh: “…”