Quyển 4 - Chương 76: Cô Đảo
Người chơi thiếu nữ đến gần nhìn vết rách máu me đầm đìa trên miệng thi thể rồi dùng một nhánh cây vạch vết thương ra: “Một bộ răng sứ đầy đủ, giá thấp nhất của một bọc răng sứ dao động từ 300 đến 500 tệ, hàm răng hoàn chỉnh của người trưởng thành lại có 28 đến 32 cái răng…”
Cô bé nói đến đây liền ngừng lại, mà phần sau không cần cô nói thì mọi người cũng biết.
Cách ăn mặc của người phụ nữ mập mạp nói lên cô ta là một ngư dân đảo nhỏ, quần áo trên người cũng thuộc hàng kém chất lượng. Có điều người như vậy sẽ không tiếc tiền bạc mà sắm cho mình một bộ răng sứ đầy đủ sao?
Đôi mắt sắc bén của thiếu nữ lướt qua những người khác.
Tất cả mọi người ở đây, bất kể là người chơi hay NPC thì cũng đều không hợp với thế giới phó bản, chứng tỏ phó bản này không phải phó bản linh dị bình thường.
“Phát sóng khủng bố trực tiếp?” Cô gái mắt kính suy đoán. Vì muốn mua vui cho kẻ nào đó mà tẩy não một nhóm người sau đó ném họ vào hoàn cảnh thiên tai, khiến bọn họ tự giết hại lẫn nhau. Đây là một kiểu phó bản mà cô đã từng gặp phải.
“Cũng có thể là người nào đó vẽ tranh minh họa phim hoạt hình, mà người nọ chỉ là họa sĩ có tay nghề yếu kém nên không thể xây dựng một thế giới phù hợp với logic.” Cô gái nhỏ lạnh lùng đáp.
Trong phòng có năm người đang đứng, biểu tình trên mặt người đàn ông trung niên và Nhậm Dật Phi đều mờ mịt không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Người bình tĩnh dị thường chỉ có ba người, bọn họ là người chơi.
Không nhìn thấy kẻ địch, không hiểu rõ mánh khóe, khó khăn phó bản càng lúc càng gia tăng. Dường như ba người chơi đang do dự có nên hợp tác với nhau hay không, ánh mắt bọn họ vẫn luôn trao đổi qua lại.
Phó bản linh dị thần quái là kiểu phó bản dễ toi mạng nhanh nhất trong khi người chơi còn chưa kịp biết nguyên do, dù sao mạng cũng chỉ có một cái, trước tiên phải giữ được rồi tính.
“Hoạt hình phát sóng trực tiếp là gì?” Người đàn ông trung niên nhìn phản ứng của mọi người, ông ta cảm thấy không đúng lắm, vì sao bọn họ lại có thể bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn có chút kỳ quặc? Bọn họ không sợ hay sao?
“Mấy người là thiên sư? Hay đạo sĩ?” Nhậm Dật Phi đã bò dậy khỏi mặt đất, tay trái nắm chặt điện thoại di động không có tín hiệu, nhìn chằm chằm tia sáng quái dị xẹt qua tầm mắt ba người trước mặt.
“Các người biết chuyện gì xảy ra?”
Ba người chơi nhìn hắn một cái, giây tiếp theo đều quay mặt đi.
Nhậm Dật Phi hít sâu một hơi: “Này này, nếu tôi nói, hình như tôi có thể nhìn thấy thứ gì đó… Các người có thể hay không?”
Biểu tình Salman hơi ngưng lại một chút, đôi mắt ẩn giấu thâm ý nhìn về phía Nhậm Dật Phi.
Cô gái mắt kính không nói chuyện, chỉ có thiếu nữ nhỏ là nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng mở miệng đáp lời, thanh âm non nớt nhưng lại cực kỳ lãnh khốc: “Tôi không giúp được anh, có điều, nếu anh chấp nhận nghe theo mọi phân phó của tôi thì có lẽ vẫn còn chút cơ hội.”
Nhậm Dật Phi suy nghĩ mấy giây: “Phân phó gì?”
Thiếu nữ cũng lâm vào trầm tư, không biết NPC này có tác dụng hay không?
Bên ngoài là mưa lớn tầm tã, không khí trong phòng vừa nóng nảy vừa sốt ruột, ba người chơi đều không có động tĩnh.
Cô gái mắt kính lui về sau một bước, khoanh tay trước ngực tiến vào trạng thái phòng bị, Salman bất động thần sắc quan sát Nhậm Dật Phi, cô gái nhỏ thì đang suy xét thiệt hơn.
Bên ngoài lại càng hỗn loạn ồn ào, rất nhiều người vội vàng chạy dưới mưa giông, lúc hoảng loạn không thấy đường còn va phải vào cây cối. Nhìn theo phương hướng của bọn họ, là tị nạn giả ở nhà gỗ bên kia.
Lỗ tai Nhậm Dật Phi giật giật, nhờ cường hóa thính lực mà hắn mơ hồ nghe thấy tiếng người kêu “ch.ết người”, “có quỷ có quỷ”.
Người đàn ông trung niên tò mò hơn cả mèo, ông ta mở một khe cửa, hướng ra bên ngoài kêu: “Làm sao vậy làm sao vậy?”
Thanh âm mang theo khẩn trương nhè nhẹ, còn có chút hiếu kỳ ăn dưa hóng chuyện.
Người ngoài cửa bắt được một dân đảo vừa gào vừa khóc, hỏi chuyện gì xảy ra.
“ch.ết người! Có quỷ!” Người bị túm lấy té ngã dưới đất rồi lại xiêu xiêu vẹo vẹo chạy vào màn mưa, xem hướng đi chắc là chạy đến phía chân núi.
Nhân viên công tác trang viên muốn khuyên nhủ bọn họ trở về song lại bị mắng là bất lương ác nhân.
“Về đi, bọn họ có lựa chọn của chính mình.” Bà chủ trang viên ra ngoài một chuyến, kêu nhân viên của mình trở về.
Không biết có tổng cộng bao nhiêu người chạy đi, nhưng chắc chắn có hơn cả trăm dân đảo. Trong đó có vài người chạy ra nhìn thấy hoàn cảnh hung hiểm, sợ tới mức đột nhiên bình tĩnh lại, sau đó quay về trang viên.
Thông qua lời kể của những người chạy trở về, năm người bọn họ rốt cuộc cũng biết chuyện gì xảy ra.
Hóa ra trong mấy gian phòng đó cũng xuất hiện chuyện kỳ dị, một người đang yên đang lành ngồi ở đằng kia, hai giây sau đột nhiên ch.ết đuối. Còn có một người dường như bị vật nặng đè trúng, xương sống bị gãy ra làm hai, ch.ết ngay tức thì.
Đám tị nạn giả vừa tìm được đường sống trong chỗ ch.ết, bây giờ lại còn thần hồn nát thần tính, vừa gặp chuyện liền không chịu nổi đả kích mà trực tiếp bỏ chạy.
Nhậm Dật Phi quay đầu nhìn bộ xương đang nhe răng nhếch mép trong giọt nước dưới chân, tâm hình hắn không khỏi phức tạp: Thì ra sự tồn tại của ông bạn tàn ác như vậy luôn?
Lúc NPC vào cửa, trên người mang theo nước mưa dầm đề, toàn thân người ch.ết đuối nằm dưới nền đất đều ướt đẫm, đương nhiên người nọ có thể gặp thứ kia chui ra từ trong quần áo.
Nhậm Dật Phi run lập cập, bởi vì cả người hắn cũng không khác chuột lột là bao, thậm chí bên trong đồ bảo hộ chống thấm nước còn dính rất nhiều nước mưa, lúc di chuyển chảy xuôi ướt nhẹp.
“Rẹt rẹt.” Bộ xương lặng lẽ vươn ra một ngón xương cốt, ngón tay vẽ lung tung trên đất, Nhậm Dật Phi liếc mắt một cái rồi giẫm lên ngón tay nó.
Hắn lại nhìn về thiếu nữ nhỏ lần nữa, gương mặt trắng bệch nhưng mạnh mẽ trấn định: “Nói điều kiện đi.”
“Nghe theo tôi vô điều kiện.” Cô bé lạnh nhạt đáp, “Có lẽ anh sẽ sống sót.” Đối với người chơi nơi đây mà nói, NPC chỉ là công cụ để cô dò đường và sử dụng mà thôi. Chỉ có người chơi mới thì mới có thể giữ được chút thiện lương vô nghĩa với “đồng loại.”
“Chuyện này không được, nhỡ cô bắt tôi chịu ch.ết thì sao?” Nhậm Dật Phi hỏi thẳng.
“Tôi chỉ chấp nhận điều kiện này.” Cô bé đáp lời, hơn nữa cũng không liếc mắt nhìn hắn. Đây là một NPC có chút thông minh nhạy bén, nhưng người này đi rồi thì vẫn còn người khác đến xu nịnh.
Đối phương có hơi thất vọng và phẫn hận, song cuối cùng hắn thu lại mọi biểu bình uể oải chán nản, cắn răng nói: “Các người không giúp thì tôi tự mình đi, dù sao cũng sẽ có biện pháp.”
Nhậm Dật Phi nhìn bọn họ một cái rồi không rên nửa tiếng đi ra hành lang gian phòng, bộ dáng thanh niên vừa bướng bỉnh vừa thiên chân.
Salman nhíu mi, yên lặng nhìn hắn.
Phải?
Không phải?
“Có thứ gì đi theo tôi…”
Càng ngày càng có nhiều NPC bị mấy chuyện kinh hoàng dọa cho sợ hãi vụt chạy khỏi phòng, bọn họ sợ bão táp nên không dám xuống núi, nhưng bọn họ cũng không dám tiến vào gian nhà, cứ như vậy ngẩn người đứng giữa cơn mưa, nước mắt xuôi theo nước mưa rơi xuống, tuyệt vọng không nói nên lời.
“Đùng đùng!” Một tia sấm sét đột ngột sáng lên ở chân trời, người trong sân đều hoảng loạn đến mức ngã ngay ra đất.
“Mọi người bình tĩnh!” Nhậm Dật Phi cũng ra đứng dưới mái hiên, gương mặt hắn không chút huyết sắc nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ, “Trở về mau, đến nơi nào không có mưa, đừng động vào nước!”
Đã không còn tấm màng thủy tinh che chắn, thanh âm Nhậm Dật Phi lập tức xuyên qua màn mưa truyền đến lỗ tai đám người.
Nhậm Dật Phi quay đầu nhìn ba người chơi thờ ơ đứng nhìn bên kia rồi lại nhìn sang bà chủ trang viên lạnh lùng hờ hững quan sát bọn họ chằm chằm.
Không ai có thể cứu được bọn họ, trừ bản thân bọn họ.
Hắn hướng về đám người sợ hãi trong mưa tiếp tục kêu to: “Thật ra tôi và mọi người giống nhau. Mọi người… Có phải mọi người cũng nhìn thấy một thi thể hư thối theo sau mình không? Chỉ có một mình mọi người nhìn thấy mà thôi đúng không?”
Thanh âm run rẩy của thanh niên lớn hơn một chút: “Nước chính là môi giới! Chỉ cần không động vào nước, chúng nó sẽ không thể động vào mọi người!”
“Dù sao cũng không còn cách nào khác, không bằng mọi người tin tôi một lần?”
Đôi mắt Nhậm Dật Phi đỏ rực, không biết thứ bên trong là nước mắt hay nước mưa: “Mọi người mau trở lại đi, làm ơn!”
Ngoại trừ tiếng mưa gió nặng nề và tiếng khóc than hoảng loạn, thanh âm của hắn là vang dội nhất. Một vài người tin lời Nhậm Dật Phi đều chạy trở về, chạy đến dưới mái hiên hoặc trong gian phòng hình nấm.
“Mau cởi quần áo ướt ra vắt khô! Lau khô nước trên người!”
Đám người chạy vào bắt đầu cởi quần áo, nước mưa nhỏ giọt xuống sàn nhà, đọng lại thành nhiều vũng nước nhỏ.
Người đàn ông trung niên vừa sợ vừa tò mò lúc trước vội vàng đưa cho bọn họ khăn lông: “Đây đây khăn đây, mau lau khô.”
Thi thể dữ tợn của người phụ nữ mập mạp vẫn còn nằm trên đất, dưới chân đều là máu tươi, đương nhiên mấy người bên đó không dám đến gần, bọn họ đều nép vào vách tường chờ Nhậm Dật Phi nói chuyện.
“Ai phụ tôi dọn “nó” ra bên ngoài với? Hình như tôi thấy trong góc có hai cây lau nhà, làm phiền mọi người lau khô nước mưa với… thứ kia một chút.”
Nhậm Dật Phi nắm hai cánh tay thi thể, trong miệng chỉ huy dân đảo hoảng loạn không đầu không đuôi là mọi người nên làm cái gì, tôi làm cái gì, người kia làm cái gì, sắp xếp mọi chuyện rành mạch rõ ràng.
Nhóm người giống như đám ruồi bọ đầu xanh không tìm thấy hướng đi, vừa sợ sệt vừa loạn thành một đoàn, Nhậm Dật Phi bên này cho bọn họ mệnh lệnh rõ ràng, bọn họ cũng bình tĩnh không ít.
Nghĩ nhiều cũng vô dụng, trước tiên chứ nghe theo hắn.
Vậy nên người vắt quần áo cứ vắt quần áo, người lau chùi nền đất cứ lau chùi nền đất, tuy rằng nhìn qua vẫn hỗn loạn nhưng so với lúc trước thì tốt hơn rất nhiều.
“NPC này có chút thú vị.” Cô gái mắt kính lẩm bẩm tự nói. Người chơi sẽ chỉ huy tổ chức đám người rối loạn nhưng NPC cũng sẽ làm vậy, có điều rốt cuộc người nọ là NPC hay là người chơi, kế tiếp phải xem hắn định làm gì.
Thỏ Đen?
Nếu là hắn, hắn không nên xuất hiện ngay lúc này khiến cho mọi người chú ý, dường như không phải.
Thiếu nữ nhỏ dựa lưng vào tường đứng ở một góc, bình tĩnh quan sát mọi chuyện trước mặt. Mặc dù cô có chút cảm giác ngoài ý muốn nhưng không quá nghi ngờ. Theo một loạt hành động của NPC này là biết, đại khái là do đặc thù tính cách người nọ, thế nên hắn hành động như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Đương nhiên cô vẫn phải tiếp tục quan sát, bởi vì phàm là những người có tính cách “liều lĩnh”, khi tổ chức đám đông sẽ gặp nhiều khó khăn vì hành động cảm tính của mình.
Tất cả NPC đều là đối tượng mà cô bé nghi ngờ.
“Để tôi.” Salman từ đâu tiến lên giúp thanh niên cầm hai chân người ch.ết, hắn hơi mỉm cười với Nhậm Dật Phi.
Cánh tay Nhậm Dật Phi đang run rẩy không ngừng, không phải vì thi thể nặng mà là vì sợ hãi theo bản năng. Dù sợ đến mức gương mặt không chút huyết sắc, hàm răng cũng va vào nhau lập cập, hắn vẫn mạnh mẽ chống cự.
Nhậm Dật Phi nhìn Salman, khẽ hừ một tiếng, có điều không từ chối đề nghị giúp mình phụ dọn thi thể.
Hai người cùng nhau khiêng thi thể đến một góc hành lang.
Nhìn thoáng qua người ch.ết, Nhậm Dật Phi vẫn thấy khiếp sợ, vội vàng lấy một cái khăn tắm đã bẩn che lại tử trạng thi thể. Lúc không còn nhìn thấy tử trạng người nọ nữa, Nhậm Dật Phi hơi thở phào nhẹ nhõm, biểu tình cũng thoải mái hơn.
Salman quan sát hắn, không thấy có gì bất thường.
Thanh âm của Nhậm Dật Phi lúc nãy rất lớn, nhiều người trong mấy gian nhà gỗ khác nghe theo hắn chạy về, lau khô người, tránh động nước mưa.
“Phải làm sao bây giờ? Tín hiệu thì không có, cũng không thấy người nhà đâu.” Sau khi xử lý xong, Nhậm Dật Phi cách thi thể rất xa, “Uầy, ngày mai hết mưa rồi xuống núi vậy, không biết chị ấy có người thân hay không.”
Mưa rất lớn, mái hiên của gian phòng hình nấm không ngăn được nước mưa văng vào. Nhậm Dật Phi vươn cổ tay trái lau lau nước mưa trên mặt.
Salman chú ý đến vết chai ở ngón giữa tay hắn: Thuận tay trái.
“Vẫn chưa hỏi cậu,” Salman quay đầu hỏi, “nhóc là người địa phương à?”
“Ừm.” Nhậm Dật Phi gật đầu, “Cố Tinh Dã, người địa phương, anh thì sao? Thiên sư.”
Salman cười tủm tỉm, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt Nhậm Dật Phi, quan sát nhất cử nhất động của đối phương: “Tống Uy, du khách tham quan, tôi không nghĩ là sẽ gặp phải thời tiết như vậy. Nhưng mà nơi này của các cậu gọi là “Cô Đảo” à?”
Trái tim Nhậm Dật Phi đập nhanh hơn hai nhịp.
Cô Đảo.
Đúng vậy, từ ngữ then chốt của phó bản này là “Cô Đảo”.
Nhậm Dật Phi suy nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu: “Không phải, nơi này của chúng tôi chỉ có vài đảo nhỏ san hô, sao lại hỏi như vậy?”
Salman cười đáp: “Tò mò mà thôi.”
Nghe thấy “Cô Đảo” cũng không có bất kỳ phản ứng nào khác thường, lúc suy nghĩ sẽ rủ mắt lảng tránh, đôi mắt chuyển động tự hỏi, từng động tác và biểu tình nhỏ nhất đều đang nói “người nọ đang nói thật”, thoạt nhìn không giống người chơi, nhưng mà…
Salman nhớ đến thanh niên mù và đại yêu bạch y, ngay từ đầu hắn cũng cảm thấy bọn họ không phải.
“Có phải trên đảo có nơi nào kỳ quái hay không?” Nhậm Dật Phi hỏi ngược lại Salman, “Mấy người đi cùng nhau sao?”
Hắn đang chỉ ba người Salman, cô gái mắt kính và cô bé kia.
“Không có, tôi và các cô ấy không quen biết nhau, hơn nữa cũng không phải thiên sư. Chỉ qua là tôi thích nghiên cứu về mấy thứ này thôi nên không giúp được gì cho cậu.” Dường như Salman đang giải thích lý do vì sao lúc nãy hắn không đứng ra giúp đỡ Nhậm Dật Phi.
Nhậm Dật Phi bĩu môi, miễn cưỡng tin hắn.
Lúc trước có quá nhiều chuyện xoay sở không kịp, bây giờ rảnh rỗi nói chuyện, Nhậm Dật Phi đột nhiên phát hiện thanh âm Salman có chút quen tai.
Là loa phát thanh kia? Mặc dù giọng nói truyền qua loa phát thanh sẽ có chút thay đổi nhưng Nhậm Dật Phi vẫn có thể khẳng định chắc chắn.
Người chơi bánh ngọt làm chuyện tốt không cần lưu danh?
Salman vẫn luôn nhìn Nhậm Dật Phi chăm chú, biểu tình sống động của đối phương bị hắn thu thập vào hồ sơ, tiếp tục vẽ ra từng tuyến cảm xúc chân thật tiêu chuẩn. Hắn mở miệng: “Tôi hay đi du lịch khắp nơi khám phá truyền thuyết địa phương linh tinh. Không biết đảo nhỏ của cậu có truyền thuyết gì không?”
Nhậm Dật Phi lại suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Có lẽ là có, nhưng mà tôi không rõ lắm. Đợi khi nào gặp được các cụ thì anh hỏi xem sao, chắc bọn họ sẽ biết đó.”
“Hắt xì!” Nhậm Dật Phi vừa dứt lời thì hắt xì một cái, hắn định xòe tay che miệng nhưng chợt nhớ ra mới dọn xong thi thể, cả người lập tức run run, cứng đờ thu tay về, còn có chút ớn lạnh.
Salman thấy vậy, thuận thế nói: “Mưa lớn quá, chúng ta mau vào đi.”
Nhậm Dật Phi giũ nước mưa trong ống quần, lại nhìn xem mưa gió ngoài trời, thanh âm vừa yếu ớt vừa mờ mịt: “Tôi đi thay quần áo trước đã, đều ướt hết cả rồi.”