Quyển 4 - Chương 78: Cô Đảo
Một tiếng qua đi rất nhanh, hai người gác đêm tiếp theo đã tỉnh lại, Nhậm Dật Phi tìm nơi nào đó trải tấm thảm mang đến, phủ một tầng chăn mỏng rồi đắp khăn tắm sau cùng, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Khoảng 5 giờ sáng ngày thứ hai, mưa lớn tạm ngưng, nhưng không trung vẫn là một màu ảm đạm âm u như cũ.
“A ——”
Nhậm Dật Phi ngủ không sâu lắm, hắn vừa nghe tiếng hét chói tai đầu tiên là đã giật mình tỉnh dậy. Lúc sau bên ngoài càng có nhiều tiếng kêu sợ hãi vang lên, những người khác trong phòng lần lượt bị dọa tỉnh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn híp mắt, cảm thấy mu bàn tay có hơi ngứa nên vươn tay kia cọ cọ.
A? Loại xúc cảm này…
Nhậm Dật Phi tập trung nhìn vào thì không khỏi lắp bắp kinh hãi. Không biết từ khi nào, trên mu bàn tay hắn đã mọc ra mấy cái vảy cá như hoa đào, sắc lam bên trong rất đậm, càng hướng ra ngoài thì càng nhạt dần, viền vảy cá màu bạc, giống như bức tranh trâm cài hoa được vẽ rất tận tâm.
“Vảy tròn, đường kính một centimet, bên cạnh hơi uốn khúc, vừa mềm vừa cứng, là vảy cá.” Một ngón tay chạm vào trán Nhậm Dật Phi.
Hắn nâng mắt liền nhìn thấy Salman không biết xuất hiện ở phía trước bao giờ, người nọ đang nhìn chằm chằm cái trán của Nhậm Dật Phi suy nghĩ sâu xa.
“Trán của tôi cũng có?”
“Ừm, khá xinh đẹp.” Salman đáp lời.
Nhậm Dật Phi:…
Mấy người bên ngoài hoảng sợ kêu lên, người trong gian phòng hình nấm cũng phát hiện cái gì, chỉ có Nhậm Dật Phi đang đối mặt với Salman là ngẩn người ra.
“Anh,” Nhậm Dật Phi vươn tay che trán mình lại, cực kỳ cảnh giác, “có phải anh thích con trai hay không?”
Salman lập tức rút ngón tay về: “Không thích.” Trên mu bàn tay của người nọ cũng có vài cái vảy cá màu xanh lam, xinh đẹp không kém.
“Bên ngoài! Bên ngoài!” Cửa kính mở ra, bên ngoài đã có một đám tị nạn giả vây quanh, người trong này dù sợ muốn ch.ết nhưng vẫn duỗi cổ ra xem.
Nhậm Dật Phi cũng tò mò bò dậy ra cửa, ló đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy ngay bậc thang ở dưới mái hiên có một đuôi cá lớn, đuôi cá hướng về phía hắn. Nhìn theo cái đuôi, toàn thân cá lớn dài khoảng hai mét, màu xám bạc, trên người nó có rất nhiều dấu vết hư thối, hơn nữa đến gần còn ngửi được mùi xác ch.ết.
“Ai lại bỏ cá ở đây vậy? Cá không tươi nên không thể ăn.” Nhậm Dật Phi vừa nói vừa nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì, “Nhưng mà “đồ vật” hôm qua đâu rồi?”
“Đầu của nó!” Một người ở cùng gian phòng thét chói tai.
Nhậm Dật Phi tò mò lại gần chút nữa, rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dáng hoàn chỉnh của cá ch.ết, hắn ngây người.
Đầu của con người, thân thể của cá… Này này này, thứ này quá xấu, hắn không thể chấp nhận mỹ nhân ngư trong tuổi thơ đâu!
“A!” Nhậm Dật Phi khẽ kêu một tiếng, “Đây là cái gì? Vì sao nó lại dài như vậy…”
Người phụ nữ mập mạp nằm ở chỗ này hôm qua, bây giờ liền biến thành quái vật cá?
Một nhân viên trang viên mặc quần áo bảo hộ đẩy theo chiếc xe đẩy lại đây, bên trong xe đẩy đã có một thi thể giống như thứ dưới đất, hắn kêu: “Một người đến, đem hai thứ này đi thiêu chung. Mọi người bình tĩnh một chút!”
Hắn hô rất nhiều lần, rốt cuộc cũng có một người đi tới, cách bao ni lông kéo thi thể quái vật đến xe đẩy nhỏ.
Bọn họ đi rồi, có điều không biết chuẩn bị đẩy đi thiêu chỗ nào.
Trong đám tị nạn giả chỉ còn dư lại vài người gan dạ, phần lớn dân đảo đều đã không chịu nổi.
“Nhất định là nguyền rủa.” Một người khóc than liên tục túm lấy vẩy cá trên người mình kéo ra, “Có phải tôi cũng sắp ch.ết rồi hay không? Bởi vì đời đời chúng ta là ngư dân đánh cá?”
Vảy cá trên người bọn họ bị kéo giật thô bạo, máu đỏ bán trong suốt chảy ra, trong không khí là mùi cá tanh nhàn nhạt.
Người nọ liều mạng giật từng miếng từng miếng vảy cá, cho đến khi nơi đó là một mảnh máu thịt mơ hồ: “Tôi không muốn ch.ết, tôi không muốn ch.ết đâu!”
Thanh âm móng tay cọ sát vảy cá trên da vang lên bên tai không ngừng, Nhậm Dật Phi nhìn chằm chằm vảy cá ở mu bàn tay mình, ngón tay hơi nhúc nhích.
“A.” Hắn cảm thấy không ổn, nhanh chóng quyết định lấy ra một cái áo thun cũ trong ba lô, sau đó xé thành hai mảng lớn buộc chặt vào vị trí mu bàn tay hai bên.
Chắc chắn nơi này tồn tại thứ gì cổ quái, Nhậm Dật Phi tự tin năng lực khống chế của mình rất tốt, nhưng hắn lại có mấy lần không kiềm chế được cảm xúc tăng vọt. (tương đối)
Nhìn mọi người xung quanh là biết, bọn họ là người trưởng thành song lại không thể khống chế hành động và cảm xúc chính mình. Bao nhiêu sợ hãi, tức giận, tuyệt vọng,… tất cả cảm xúc tiêu cực đều bị phóng đại.
“Trước tiên mọi người đừng động vào nó, lúc nguy cấp tìm bác sĩ rất khó, nơi này cũng không có thuốc kháng sinh nên không may bị nhiễm trùng thì không thể giải quyết được.” Nhậm Dật Phi khuyên bọn họ đừng giật vảy cá ra nữa, dù khó chịu thì cũng phải chịu đựng.
Không được nữa thì trói lại hoặc che đi, mắt không thấy tâm không phiền, cứ coi như nó không tồn tại là được.
Nhưng mà không phải toàn bộ dân đảo đều nghe lời hắn, chỉ có vài người dừng tay. Nhậm Dật Phi phát hiện trong đám người có cả hai người chơi nữ. Các cô không tránh khỏi người mọc vảy cá, chỉ là các cô không hề động vào nó.
Nhậm Dật Phi vừa quay đầu liền chạm phải tầm mắt của Salman, đối phương mỉm cười với hắn, quả thật sởn hết tóc gáy.
Nhậm Dật Phi nghi ngờ đối phương đang nghi ngờ mình.
Mới ngủ hơn 4 tiếng nên Nhậm Dật Phi vẫn còn rất buồn ngủ. Thế nhưng hắn cố gắng vỗ vỗ mặt mấy cái làm bản thân tỉnh táo, sau đó thu dọn thảm đệm bỏ vào ba lô. Hắn nhìn thùng gỗ bên cạnh, phía trên là bể thủy tinh còn phía dưới là mèo nhỏ đang ngủ say.
Đợi khoảng năm sáu phút, Nhậm Dật Phi chờ đám người tị nạn bình tĩnh lại một chút mới hỏi: “Mọi người muốn đi xuống xem tình huống dưới đó không?”
Đám người vẫn bận chìm trong thống khổ và tuyệt vọng của riêng mình, bọn họ nửa ngày không đáp lời hắn.
“Tôi và cậu cùng đi.” Salman nói, hơn nữa đối phương còn nhanh chóng cõng ba lô lên vai, “Có quá nhiều người, chỉ sợ thức ăn trên núi không đủ.”
Nhậm Dật Phi ôm chặt thùng gỗ và mèo nhỏ, tóc đều muốn dựng thẳng hết lên: “Anh thật sự không thích con trai?”
“…” Salman, “Không thích.”
Nhậm Dật Phi tỏ vẻ chính mình không tin, hắn vội vàng ôm thùng gỗ rời đi.
Salman:…
“Vừa lúc tôi đang muốn xuống dưới xem thử.” Cô gái mắt kính hơi hạ gọng kính xuống, nhìn về phía Salman: Ý đồ tìm hiểu tin tức quá rõ ràng, dọa cho NPC hết hồn chạy mất, chậc chậc.
Thật ra cô gái mắt kính đã đánh dấu toàn bộ vị trí xung quanh hải đảo lên bản đồ, nhưng dù sao bản đồ cũng chỉ là bản đồ, không nhìn thấy cái gì.
Thiếu nữ nhỏ không mở miệng nói chuyện mà yên lặng đứng lên đi ra cửa. Sáng sớm cô bé đã thấy toàn cảnh đảo nhỏ thông qua máy bay không người lái, có điều tình huống cụ thể thế nào thì cô vẫn nên tự mình nhìn xem.
Sương trắng mơ hồ bao phủ hết đỉnh núi. Không trung là một màu xám xịt âm trầm, vừa ngẩng đầu liền cảm giác bầu trời cách mình rất gần, như núi nặng đè xuống, kéo tâm tình nặng nề xuống theo.
Nghe nói lúc nửa đêm còn xảy ra thêm vài vụ tử vong quỷ dị, thậm chí đám tị nạn giả không thể chịu nổi mà đánh nhau một trận. Lúc đó Nhậm Dật Phi đang ngủ mơ mơ màng màng, hơn nữa chuyện này không phát sinh trong gian phòng hình nấm nên hắn không quá để ý.
Những người ch.ết đó cũng sẽ biến thành cá sao?
Dãy nhà phía xa đều là đèn đuốc sáng trưng, bọn họ cãi cọ ầm ĩ, dường như là vì chuyện vảy cá xuất hiện và xác ch.ết của quái vật cá.
Người bình thường đương nhiên không thể tiếp thu nổi chuyện này.
Ở nhà ăn phong cách Địa Trung Hải sáng đèn bên kia, Nhậm Dật Phi nhìn thấy đám tị giả bên trong khắc khẩu, hơn nữa có người còn vung tay vung chân đánh nhau với nhân viên trang viên.
Chuyện gì xảy ra? Nhậm Dật Phi chuyển hướng qua đó.
Lúc hắn đi vào thì mâu thuẫn đã dừng lại —— Bởi vì bàn ăn đã lật.
“Chờ tới khi cứu viện đến, tôi đảm bảo, cô có bao nhiêu đồ vật thì chúng tôi đều sẽ trả lại gấp đôi.” Người nói lời này nhìn rất lễ độ, giọng nói cũng dễ nghe, nếu như phía sau gã không đứng một đám người hùng hùng hổ hổ, nói không chừng Nhậm Dật Phi sẽ tin ngay.
Một người chơi mà hắn đã gặp qua trước đó, người chơi xã hội, đến đây vì “Thỏ Đen”.
Ngữ điệu của gã có chút đặc biệt, cảm giác vừa ngắn gọn dứt khoát vừa mạnh mẽ, giống như đã quen ra lệnh chỉ huy trong thời gian dài. Phía sau người chơi này đứng rất nhiều người vóc dáng tráng kiện, từ hai mươi đến ba mươi tuổi, đều là đàn ông, trong tay cầm mấy thứ công cụ, rất có tính áp bức.
Chỉ qua một buổi sáng liền thu được bao nhiêu sức lực chiến đấu dự bị, người nọ giống như đã từng học qua tâm lý học hành vi nên biết phải chi phối cảm xúc quần chúng như thế nào và hòa nhập với bọn họ.
Nhóm người đối diện chính là bà chủ trang viên, bên người cô còn có vài nhân viên khá cao lớn, chỉ là tị nạn giả thế mạnh người đông, đương nhiên khí thế các cô không thể địch lại.
Không biết nguyên nhân kết quả thế nào nên Nhậm Dật Phi đứng không nhúc nhích, tầm mắt chuyển sang nơi khác.
Trần nhà của phòng ăn rất cao, bốn phía đều có pha lê trang hoàng, đáng lẽ ánh mặt trời sẽ soi rọi vào trong, nhưng mà bàn ghế lúc này đều bám đầy một tầng bụi mờ.
Nhậm Dật Phi chú ý đến một cái sân khấu bên trong phòng ăn, phía trên bày biện một ít nhạc cụ, mấy thứ trưng bày và trang trí thì đều bị phủ một tấm vải trắng.
“Đó là sân khấu, lúc có khách thì chúng tôi biểu diễn nơi đó.”
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, phát hiện người nói là nghệ sĩ lưu lạc violin, hắn vươn tay chào: “Xin chào, anh chơi đàn rất êm tai.”
“Cảm ơn.” Đối phương cũng vươn tay, trên mu bàn tay gã có vài miếng vảy cá, “Cậu không phải người của bọn họ à?”
Nghệ sĩ violin đang nói đến đám người tị nạn gây sự bên kia.
“Đương nhiên không phải.” Nhậm Dật Phi lập tức phân giới hạn giữa mình và bọn họ, “Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?” Rõ ràng hôm qua còn rất bình thường, hôm nay liền biến thành một đám xã hội đen?
“Nghe nói đảo nhỏ bên cạnh sụp rồi, nước biển chảy ngược, phía dưới là đại dương mênh mông.” Nghệ sĩ violin cắn bánh màn thầu khô khan, uống chút nước cho thông giọng rồi tiếp tục nói, “Cứu viện đã đến trước, bọn họ trở về không được. Cho nên cảm xúc mọi người khá kích động.”
Chà, đúng là cách nói văn minh. Đây đâu chỉ là kích động, đây phải gọi là giang hồ diễn màn vai phụ diễu võ dương oai.
Đám tị nạn giả hướng về phía chủ nhân trang viên mắng chửi lớn tiếng phát tiết cảm xúc, “Mấy người có nhiều đồ ăn như vậy nhưng lại cho chúng tôi ăn mấy thứ này?”
Trên mặt đất đổ đầy một chút cháo đỏ khoai lang thái mỏng.
Bà chủ trang viên đứng ở nơi đó, cô khoanh tay làm tư thế phòng bị, cười nhạo: “Tôi đã nói mấy thứ kia đã hết hạn sử dụng, không thể ăn được.”
“Không thể ăn?” Tị nạn giả ném nguyên liệu nấu ăn đóng băng ra cho mọi người xem: Bột mì các loại, sữa bò, pho mát, gạo trắng, thịt bò, cá ngừ đại dương, gan ngỗng, tôm hùm, cua hoàng đế…
“Đây là tôi chỉ lấy một phần nhỏ trong kho lạnh mà thôi, bên trong kho lạnh đều chất đầy!”
Một cái trang viên đã xem như vứt đi một nửa, vậy mà lại cất giấu nhiều nguyên liệu nấu ăn quý giá tươi sống như thế?
Nhậm Dật Phi nhìn cháo ngũ cốc trên mặt đất rồi lại nhìn sang thức ăn bên đó, không nói nên lời.
Sự thật rành rành trước mắt, đương nhiên không có ai tin tưởng bà chủ trang viên.
“Tôi biết các người không muốn chúng tôi ăn mấy thứ này, nhưng cũng đâu cần bịa chuyện là hết hạn sử dụng không thể ăn? Đâu phải chúng tôi ăn không trả tiền.” Người chơi xã hội cầm đầu đám người bày ra vẻ mặt tiếc nuối, nhìn ánh mắt “gây rối vô cớ” của bà chủ trang viên, gã tiếp tục châm ngòi cảm xúc đôi bên.
Nhóm người tị nạn cảm giác chính mình đã tìm được lý do chính đáng để công kích chủ nhân trang viên, bọn họ đều rất tức giận.
Nhậm Dật Phi hơi nheo mắt: Chờ một chút, nếu nguyên liệu nấu ăn ở trong kho lạnh, đương nhiên mấy thứ này là đồ bên trong, vậy sao đám tị nạn giả lại biết trong kho lạnh có nguyên liệu nấu ăn?
Trừ khi có người cố tình “không cẩn thận lấy ra”.
Tầm mắt Nhậm Dật Phi nhanh chóng lướt qua đám người ở đây: Sẽ là ai?
“Này, đừng quá đáng như vậy chứ, dù sao người ta cũng giữ chúng ta ở lại giúp đỡ, nếu không bây giờ chúng ta vẫn còn trôi nổi ngâm nước ngoài kia đó!” Sau một hồi trầm mặc, mặc dù thanh niên Cố Tinh Dã không hiểu cho lắm nhưng hắn vẫn phân biệt được phải trái đúng sai, lập tức đứng ra.
Tị nạn giả bị hắn chỉ trích hơi rụt đầu, ngoài mạnh trong yếu: “Con nít đừng có xen mồm vô chuyện người lớn.”
Bà chủ trang viên cau mày nhìn bọn họ chằm chằm. Không biết giờ phút này cô có cảm thấy hối hận vì giữ đám người này lại hay không.
Chỉ là cô không mở cửa cũng vô dụng mà thôi, dù sao cánh cổng sắt đó cũng không ngăn được sức người.
“Ba của anh không dạy anh à? Không được sự cho phép của người khác mà tùy tiện lấy đi gọi là cướp bóc có biết không?” Nhậm Dật Phi kéo một cái ghế gấp đi đến ngăn giữa bà chủ trang viên và đám người tị nạn, che bà chủ trang viên ở sau lưng.
Ghế gấp này là hắn lấy trên sân khấu, giở tấm vải trắng lên là có thể nhìn thấy mấy cái ghế gấp. Hắn còn thuận tay đặt thùng gỗ và mèo nhỏ ở nơi đó.
“Cậu?” Bà chủ trang viên có chút kinh ngạc.
“Nhóc con, đừng có chen vào chuyện người khác.” Tị nạn giả cảnh cáo hắn.
“Lạch cạch.” Ghế gấp trong tay Nhậm Dật Phi hơi run lên, hắn mở ghế, dứt khoát ngồi xuống. Mặc dù hồi hộp đến mức cả gương mặt đỏ bừng nhưng hắn vẫn căng da đầu mạnh miệng: “Tôi ngồi cứ ở đây đấy, gây trở ngại gì đến anh à?”
Không khí trong gian phòng lúc này cực kỳ căng thẳng, ai cũng không có động tĩnh gì nữa, nếu không có người động thủ trước thì không biết bao giờ mới giằng co xong.
“Đây là các người muốn.” Giữa lúc đôi bên im lặng, bà chủ trang viên ném một chiếc chìa xuống nền đất: “Các người có thể dọn đồ trong kho lạnh, có điều tôi hy vọng các người sẽ không hối hận.”
Đám tị nạn giả lấy được chìa khóa thì mừng rỡ như điên: “Chúng ta có đồ ăn rồi.”
Bà chủ trang viên lạnh lùng nhìn theo bọn họ cho đến khi đám người rời khỏi nhà ăn, đi mất.
“Ách…” Nhậm Dật Phi vừa mới hé miệng, định hỏi có nước ấm hay không thì cô đã lập tức bỏ đi.
Trên sàn nhà đổ đầy nguyên liệu nấu ăn, một nhân viên cầm chổi đến quét dọn, cuối cùng quét chúng vào trong sọt rác, vứt bỏ.
“Thật sự không thể ăn, nguyên liệu đều đã quá thời hạn, mặc dù nhìn mấy hải sản đó tươi mới thế thôi chứ đã cất trong kho lạnh hơn hai tháng, dạ dày sẽ khó chịu mất.” Không biết nghệ sĩ violin tiến lên đứng cạnh hắn lúc nào.
Nhậm Dật Phi không nghĩ thức ăn bỏ trong kho lạnh hai tháng thì không ăn được, song nếu người ta đã nói như vậy thì hắn liền tin như vậy.
“Tôi không ăn, nhưng mà ở đây có nước ấm không?”
“À, có có, kia là máy lọc nước.” Đối phương nói, “Ngại quá, tâm trạng của bà chủ chúng tôi không được tốt lắm.”
“Tôi hiểu, cảm ơn cô ấy giúp tôi nha.”
Nghệ sĩ lưu lạc gật đầu: “Được được.”
“Đây là để cảm ơn cậu, dù sao bọn họ cũng không ăn.” Nữ thanh niên đội mũ đầu bếp đi ra từ bên trong, Nhậm Dật Phi đã gặp cô ở chợ cá hôm qua. Cô đưa cho hắn một túi màn thầu lớn, đặt trên tay khá nặng, chừng bảy tám cái, có điều rất lạnh.
Nhậm Dật Phi cảm ơn đối phương, hắn lấy ra một cái chuẩn bị chốc nữa ăn, còn lại đều bỏ vào ba lô, sau đó đi lên sân khấu ôm mèo.
Mèo nhỏ cực kỳ ngoan ngoãn ở yên thùng gỗ đợi hắn. Nhậm Dật Phi bỏ ghế gấp lại, tay ôm thùng gỗ, đột nhiên tò mò: “Thứ phồng lên ở giữa này là gì vậy? Núi giả sao?”
“Đồ linh tinh ấy mà, còn có một mô hình con thuyền.” Nhân viên vừa quét dọn vừa trả lời hắn.
Thấy vậy, Nhậm Dật Phi cũng không quấy rầy bọn họ nữa, hắn rời khỏi phòng ăn.