Quyển 4 - Chương 87: Cô Đảo

Làm sao cậu ta nhận ra được?
Nói cái gì kinh diễm thế gian… Bọn họ còn chưa gặp mặt lấy một lần, cậu ta có biết thứ ẩn giấu đằng sau những túi da đó là một loài quái vật lạnh lùng khát máu hay không?
Salman thích “Tống Bác Chi”? Hay là thích “Hạc Quân”?


Cũng đúng, Tống Bác Chi dịu dàng ấm áp, Hạc Quân đơn thuần lãnh đạm, bọn họ đều là kiểu người khiến người khác yêu thích.


Nếu như Salman xuất phát từ mục đích “yêu thích”, Nhậm Dật Phi nghĩ hắn đã nhầm rồi. Giống như nhóm người hâm mộ của hắn lúc trước vậy, người bọn họ yêu thích chỉ là mấy nhân vật mà Nhậm Dật Phi sắm vai, thế nhưng bọn họ lại tự nhận yêu thích hắn.


Tính cách thật sự của Nhậm Dật Phi sẽ khiến người ta chán ghét. Hắn vừa lười nhác, vừa lạnh lùng, vừa cực kỳ quái gở, cho dù đối phương có bị túi da hắn mê hoặc nhất thời thì cuối cùng cũng đều tỉnh ngộ.


Còn nếu như Salman xuất phát từ mục đích “hợp tác”, không phải tiếp theo cậu ta nên gọi Nhậm Dật Phi tỉnh dậy rồi nói cho hắn biết ân tình “ân nhân cứu mạng” hay sao?


Nhậm Dật Phi sẽ không hợp tác với ai, hắn không thích tạo mối quan hệ xã giao cùng người khác, cũng không thích ở chung và tiến hành mấy loại hoạt động giao lưu tình cảm gì đó không thể hiểu với bọn họ.


available on google playdownload on app store


Vì vậy Nhậm Dật Phi chỉ có thể trả nợ “ân tình” lần này mà thôi. Người nọ càng muốn nhiều hơn thì không có, hơn nữa cũng không cho nổi.
Nhậm Dật Phi có cảm giác mình bị một bàn tay lôi kéo.


“Anh cứ việc trốn đi, dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt được anh cho xem.” Salman cúi đầu, đối phương thấp giọng nói vào tai hắn.


“…!!!” Hơi thở của Salman lập tức đánh gãy tâm tình bài xích của Nhậm Dật Phi trong phút chốc. Đầu tiên hắn hơi sửng sốt, sau đó nhíu mi, cuối cùng gân xanh trên trán nhảy disco không ngừng.
Cái tên khốn người chơi này.
Sớm muộn gì cũng bắt được hắn?


Kiêu ngạo như Nhậm Dật Phi mà phải chịu kẻ khác khiêu khích như thế, đương nhiên là hắn không thể chấp nhận.
“Ha ha ha ha ha ha…” Quỷ đầu bạc ở trong thế giới ý thức cười to, giống như đang cười vào mặt hắn: Thì ra cậu cũng có ngày hôm nay à?


“Không, bình tĩnh đã… Nói không chừng là cậu ta đang lừa tôi, người này gian xảo, khó lòng đề phòng.” Nhậm Dật Phi hít sâu.


Hắn bị người kéo nhẹ một cái, Nhậm Dật Phi lập tức ngã lên một tấm lưng rộng, hai tay đặt trên cánh tay người nọ. Đối phương còn vòng tay ôm lấy chân hắn, nương theo sức lực nâng thân thể Nhậm Dật Phi lên lưng.


Mùi hương bánh ngọt nồng đậm khiến cả người hắn nhất thời mềm mại, thế nhưng linh hồn hắn lại vì hành động bất thình lình này mà cứng ngắc ngay tức thì.
Nhậm Dật Phi bị cậu ta cõng lên?
Chẳng lẽ người chơi bánh ngọt không sợ nửa đường hắn tỉnh dậy, sau đó trực tiếp bẻ cổ cậu ta sao?


Đừng nói, Nhậm Dật Phi đã thoáng nghĩ đến chuyện đó trong lòng thật, thứ gì không chịu khống chế của mình thì nên bóp ch.ết khi còn trong trứng nước.
Có điều sau khi cân nhắc giá trị vũ lực của đôi bên, hắn yên lặng thu lại ý nghĩ tìm ngược.


Đêm tối rét lạnh ẩm ướt, thân thể Nhậm Dật Phi dựa vào tấm lưng dày rộng đang truyền đến nhiệt độ mềm mại.


Đáng lẽ chuyện ngực tựa lưng này chỉ thích hợp khi hai người đã hiểu biết lẫn nhau, cũng có cơ sở tín nhiệm đối phương. Thế nên cảm giác hoàn toàn dựa vào một người và đem trọng lượng cơ thể giao cho người ta khiến Nhậm Dật Phi cực kỳ khó chịu.


Salman chậm rãi bước từng bước cẩn thận đi tới, cành lá ch.ết khô dưới chân phát ra thanh âm đứt gãy răng rắc.


Hai tay Nhậm Dật Phi choàng qua vai Salman, đầu dựa vào một bên. Hắn từ từ hé mở một con mắt, đây là đường xuống núi, cây cối hai bên đều đã bị người chặt ngã, trên đất toàn xác cây đổ nghiêng.


Nhậm Dật Phi tưởng hắn bị Salman cõng đi trên núi sẽ chấn động khó chịu một trận, không ngờ lại không phải như vậy.
Thì ra cảm giác bị người ta cõng lấy chính là như thế…


Dưới ánh trăng mờ ảo của núi rừng bạt ngàn, một người xuất hiện trên con đường nhỏ đã bị vứt bỏ từ lâu. Không, nói đúng hơn là một người đi tới, trên lưng còn cõng thêm một người.


Núi sâu cũng không yên tĩnh gì mấy, vô số sinh vật không rõ hai bên đường đều trốn trốn tránh tránh, vừa tham lam vừa sợ hãi.


Nhậm Dật Phi nằm nhoài trên người Salman. Cứ ngửi hương vị vừa đắng vừa ngọt giống đường caramel bánh ngọt của cậu ta mãi, hắn không chỉ không cảm thấy căng thẳng mà ngược lại càng cảm thấy mi mắt trĩu nặng.


Vì sao cậu ta không đánh thức mình dậy? Lén lút chạy lên núi cứu người ta cũng đâu kiếm được chỗ tốt gì đâu.


“Cậu có bị ngu không?” Quỷ đầu bạc phe phẩy cánh quạt trong thế giới ý thức, “Đương nhiên là vì hắn muốn cậu tự mình phát hiện, như vậy ơn cứu mạng này mới càng thêm sâu sắc. Người khác nói họ có ân tình với mình và chính mình phát hiện mình có nợ ân tình với họ, cái nào càng khiến người ta khó quên, chẳng lẽ cậu còn không biết?”


Nhậm Dật Phi không đáp lời. Hắn và quỷ đầu bạc là một người, chẳng qua tính cách thể hiện bên ngoài không giống nhau lắm, nhưng suy nghĩ của “hắn” chính là suy nghĩ của Nhậm Dật Phi.
Nhìn thói hư tật xấu của con người là biết, nếu Salman thật sự làm vậy thì hắn cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên cả.


Salman cõng Nhậm Dật Phi một đường vững vàng về đến gian phòng hình nấm, hắn cẩn thận đặt người xuống vị trí góc tường ban đầu.


Nhậm Dật Phi nhắm hai mắt ngủ say, trông rất ngoan ngoãn yên tĩnh. Salman nhìn chốc lát rồi vươn tay lấy lại áo khoác của mình, loay hoay nhặt lá khô trên người Nhậm Dật Phi bỏ đi, sau đó đắp một tầng chăn mỏng lên người hắn.


Người nọ suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉnh tư thế cho Nhậm Dật Phi, chỉnh lại thành tư thế trước khi hắn ngủ.
Người chơi khác trong phòng vẫn còn thức. Bọn họ thấy vậy, thần sắc đều trở nên quái dị.


Cô gái mắt kính nhìn gương mặt nhỏ bé thanh tú đang ngủ say của NPC bên kia, dường như hiểu được điều gì, cô lập tức nhắm hai mắt làm thinh: Tên này vui tính quá nhỉ, định tán tỉnh NPC trong phó bản thật à? Được thôi, dù sao cũng không liên quan gì đến cô. 


Người chơi ngụy trang vẫn còn nơm nớp lo sợ, anh ta không có tâm trạng để ý tới người khác.
Trái lại thiếu nữ nhỏ cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi cô bé suy nghĩ lại không tìm thấy điểm nào đáng ngờ: Chắc là mình suy nghĩ nhiều rồi đi.


Salman đứng dậy rời khỏi phòng ít phút, hắn đến nhà vệ sinh có nước sạch gần đó để tắm sơ qua một lần, sau khi dội sạch cảm giác khô nóng mới trở về gian phòng hình nấm.


Nhậm Dật Phi đợi thêm một lát nhưng người nọ không có động tĩnh gì nữa, khóe môi hắn nhẹ nhàng cong lên: Buồn ngủ quá nè, ngủ.
Ngày tiếp theo, Nhậm Dật Phi tiếp tục tỉnh lại giữa tiếng nói chuyện của đám người NPC và trong tiếng bụng đói đang kêu vang đau khổ.
“Đói quá…”


Với lượng cơm của thanh niên đang trong giai đoạn trưởng thành mà nói, đương nhiên ăn hai cái bánh màn thầu hôm qua không đủ no, càng khỏi nhắc đến chuyện Nhậm Dật Phi còn hơi đi tập thể dục vào đêm qua nữa.


Ngoài cửa sổ là tiếng la hét ầm ĩ, hắn nghe thấy thanh âm đám người trong trang viên nói chuyện, dường như cô ấy nói là bọn họ đã không còn thức ăn dư thừa.
Những người bị cướp thức ăn bắt đầu nổi lên xung đột với những người đi cướp thức ăn.


Phải biết rằng, có không ít xác sống xuất hiện hôm qua bởi vì bọn họ là những người lên núi tìm kiếm thức ăn mới bất hạnh gặp nạn. Đồ ăn bằng cả sinh mệnh, lý lẽ này không thể không khắc sâu vào trí óc những người còn sống.


Tổ chức bạo lực mới thành lập một ngày kia cũng không vì dê đầu đàn trọng thương mà giải tán, đúng vậy, bọn họ đẩy một người lên làm dê đầu đàn mới, người nọ là một NPC hàng thật giá thật.


Có điều đám côn đồ bên này không thể tiếp tục hô mưa gọi gió xưng bá trang viên Tinh Quang được nữa. Bây giờ bọn họ đã xuất hiện đối thủ, bên kia là mấy người chơi thể hiện sức chiến đấu và giá trị vũ lực mạnh mẽ quét sạch xác sống.


“Mấy giờ rồi?” Nhậm Dật Phi yên lặng mấy giây mới tỉnh táo lại, hắn nhìn đồng hồ: Năm giờ.
Nhậm Dật Phi kiểm tr.a ba lô của mình và súng bắn đinh trong túi áo rộng. Chúng vẫn còn nguyên vẹn, không chút tổn hại.
Mèo đen nhỏ giọng kêu meo meo, bụng hắn cũng đánh trống sôi trào không kém.


Nhậm Dật Phi lột vỏ lạp xưởng đút cho nó ăn, thừa dịp tâm trạng mèo nhỏ khá tốt nên vuốt lông trên đỉnh đầu nó: “Aiz, thêm hai ngày nữa là ba không nuôi nổi nhóc rồi.”
Kế bên vang lên tiếng cười khẽ, hắn ngẩng đầu thì nhìn thấy Salman, thì ra người nọ cũng đã tỉnh.


Nhậm Dật Phi lúng túng cười hai tiếng: “Anh tỉnh rồi hả?”
“Ừm. Giống như cậu, đói bụng.” Salman dùng tình cảnh tương đồng rút ngắn khoảng cách đôi bên.
Nhìn bộ dáng ôn nhu văn nhã của đối phương, Nhậm Dật Phi đột nhiên nhớ đến đêm qua người này còn thề hẹn son sắt muốn tìm ra hắn.


Muốn bắt được tôi sao? Nhậm Dật Phi mỉm cười.
Ngay lúc đang muốn đứng dậy, hắn chợt phát hiện đế giày mình dính bùn đất đen sì, hơn nữa còn dính cả lá khô và thi cốt vỡ vụn. Nhậm Dật Phi kinh ngạc hô lên: “A?! Sao giày của tôi lại bẩn như thế?”


“Hả?” Salman cũng sửng sốt: Quên xử lý cái này.
“Hôm trước mưa lớn, đây là vùng đồi núi nên giày dính chút bùn cũng không có gì lạ.”
Nhậm Dật Phi không tin: “Xung quanh làm gì có nơi nào có bùn đen? Hơn nữa tôm qua tôi có rửa giày mà… Chẳng lẽ tôi bị mộng du?”


“Chắc vậy.” Salman tỏ vẻ “Cậu nói đúng”.


“Không thể nào! Trước giờ tôi không hề có tật xấu đó!” Nhậm Dật Phi nói như đinh chém cột, “Cho dù mộng du đi nữa thì trên đất cũng phải có dấu vết để lại mới đúng. Anh coi mặt đất đều sạch sẽ không có thứ gì, chỉ có trên giày tôi là dính bùn.”
Salman:…


Nói mộng du là cậu, nói không mộng du cũng là cậu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nhậm Dật Phi nhìn đế giày chằm chằm, “Bùn đen này rất giống thứ bùn mà tôi nhìn thấy trên giày của chú tôi. Hôm qua có chuyện gì xảy ra? Người gác đêm không phát hiện gì sao?”


Nói đoạn, hắn đứng lên đi hỏi đám người trong phòng, nhưng mà bọn họ đều nói đêm qua mình ngủ say như ch.ết, từ đầu đến cuối không có ai gác đêm.
Nhậm Dật Phi nhìn về phía Salman.


“Tôi cũng không biết, đêm qua tôi cũng ngủ say như ch.ết.” Salman chém gió như thật, suýt chút nữa là Nhậm Dật Phi tin hắn.


Một NPC đi ngang qua bọn họ: “Chắc chắn hôm qua có thứ gì đó, bên mấy nhà gỗ khác đều có người tự dưng mất tích, vậy mà lại không một người phát hiện. May mà phòng chúng ta vẫn không thiếu ai.”


Nhậm Dật Phi như nghĩ đến cái gì, hắn sờ túi áo, nghiến răng nghiến lợi: “Hôm nay tôi sẽ không ngủ, để xem thứ gì quấy phá!”
“Miêu.” Mèo nhỏ ăn xong lạp xưởng ngẩng đầu đáp lời.
Hắn cười vuốt đầu nó: “Yên tâm đi, ba sẽ không bỏ nhóc lại đâu.”


Vết thương trên đầu ngón tay đã bắt đầu kết vảy nên có hơi ngứa. Nhậm Dật Phi cẩn thận cởi băng vải xuống, băng vải đẫm máu thoạt nhìn cực kỳ kích thích thị giác. Phần da xung quanh vết thương mất máu trắng bệch, cũng có nhiều nếp nhăn.
“Không sao chứ?” Salman tựa như vô tình hỏi thăm.


“Ừm.” Nhậm Dật Phi lại không muốn nhiều lời.
Hắn lấy một ít bùn đất để lại làm mẫu, sau đó mang giày ra cửa chuẩn bị tẩy rửa một chút.


Cách gian phòng hình nấm không xa là một cái nhà vệ sinh, nơi đó có ống nước nên có thể rửa giày. Lúc Nhậm Dật Phi đi vào còn gặp mấy người đang rửa mặt và đi vệ sinh.


Nhóm NPC đều rối như tơ vò, bọn họ không tập trung rửa mặt cho lắm mà cứ nhìn chằm chằm vảy cá trên người than thở. Có mấy người hình như bị chứng cưỡng chế, nhịn không được còn nhổ vảy cá ra.
Thấy vảy cá bán trong suốt và máu tươi dính trên bồn rửa tay, Nhậm Dật Phi cảm thấy đau giùm.


Sau khi trải qua chuyện xác sống di động, vảy cá này đã không còn là vấn đề to tát nữa, chỉ là mỗi sáng thức dậy phát hiện trên người càng mọc nhiều vảy cá thì vẫn rất phiền.


Lúc sắp lấy ống nước rửa chân, Nhậm Dật Phi liếc nhìn gương treo một cái, ngoại trừ vài miếng vảy cá trên trán thì hai bên khóe mắt đều mọc thêm một ít. Hắn vươn tay sờ sờ, sờ thêm vài miếng sau tai, trên mu bàn tay cũng không thiếu.


“Nhìn cái kiểu này chắc không phải biến thành mỹ nhân ngư mà là biến thành cá người thì có.” Nhậm Dật Phi soi gương xem mặt mình.
Đám người bốn phía đang thở ngắn than dài, lập tức bị hắn chọc cho tức cười.
“Chỉ cần sống sót là được.”


Người nhổ vảy cá bước ra từ trong buồng vệ sinh, bọn họ đi ngang qua Nhậm Dật Phi, ngón tay vô thức bám vào cánh tay, cần cổ, da mặt, túm đến mức máu me đầm đìa nhưng lại không cảm giác được gì, móng tay bấu phải tầng tầng lớp lớp vết thương, đầu ngón tay dính máu tươi bán trong suốt.


Mùi cá ngày càng nồng đậm, so với chợ cá thì còn nồng hơn.
Nhậm Dật Phi rửa giày sạch sẽ rồi trở về gian phòng hình nấm, hắn tìm khăn mặt và một chút vải vụn, một cái lau mặt, một cái thấm nước lau răng.
Lúc rời đi vội vàng, đương nhiên không nhớ phải mang theo bàn chải và kem đánh răng.


“Có cần không?” Bàn chải và kem đánh răng được bọc trong túi nhỏ xuất hiện trước mặt hắn.
Salman cầm bàn chải và kem đánh răng đưa sang, trong tay hắn là một cái khác của khách sạn: “Khách sạn có tính phí dùng thứ này một lần, tôi tự mang theo nên dư một cái.”


Nhậm Dật Phi phun mảnh vải trong miệng ra: “Cần.”
Thấy người nọ cầm lấy tự nhiên, Salman hơi kinh ngạc, sao hôm nay đối phương lại dễ nói chuyện như vậy?
Bởi vì từ lúc gặp mặt đến giờ, người nọ luôn bày ra bộ dáng cảnh cáo người khác là “tôi hung dữ lắm đó”.


Hắn không nhịn được cười hỏi: “Không sợ tôi thích con trai nữa hả?”


Nhậm Dật Phi nhìn chính mình trong gương, hắn nhổ bọt kem ra ngoài, súc miệng, sau đó mới dùng khăn lau: “Tôi tốt như vậy nên có người yêu thích thì có gì kỳ lạ? Anh cứ yên tâm, tôi là người công tư phân minh, sẽ không kỳ thị anh đâu.”


Salman bật cười nhìn người nọ đi ra ngoài, vừa đi vừa vẫy bàn chải đánh răng: “Cảm ơn.”
Đợi đến khi Salman rửa mặt xong trở về, hắn liền nhìn thấy Nhậm Dật Phi đang ngẩng đầu ngồi ở bậc thang ngoài cửa, trong thùng gỗ bên cạnh là một con mèo ngồi xổm, biểu tình y chang.
“Cậu ngồi đây làm gì?”


“Suy nghĩ trưa nay ăn cái gì.” Nhậm Dật Phi nhìn về phía phòng ăn, nơi đó có một đám người đang đứng đòi thức ăn, đáng tiếc không có ai đòi được.


Thức ăn đã trở thành một cây đao treo bên cổ từng người. Nếu không thể giải quyết chuyện này, bốn ngày tiếp theo sẽ rất khó nhịn. Cho dù Nhậm Dật Phi không muốn thì hắn cũng phải suy nghĩ đến chuyện “cướp bóc” thức ăn người khác.


Lúc đó chính là thời gian thử thách kỹ năng diễn xuất của Nhậm Dật Phi, bởi vì bản chất “Cố Tinh Dã” là người đơn thuần thiện lương, vừa thiện lương vừa hung ác.
“Không có gì ăn sao?” Salman nhớ đối phương còn có một túi bánh màn thầu và mì ăn liền.


Nhậm Dật Phi đếm đếm thức ăn mà mình đang có, nửa cái bánh màn thầu và hai gói mì ăn liền chỉ dùng đủ cho một ngày: “Có, nhưng mà không đủ, vẫn nên chuẩn bị trước.”


Cô gái mắt kính và thiếu nữ nhỏ vừa lúc đi ra từ bên trong, các cô nhìn Salman và Nhậm Dật Phi bằng ánh mắt quái dị: Chuẩn bị gì? Chuẩn bị lăn giường một trận hả?
Vậy mà ngài ra tay với NPC thật, chậc chậc chậc.
Salman và Nhậm Dật Phi lại không coi ai ra gì, cứ ngồi giữa cửa tiếp tục trò chuyện.


“Cậu có ý kiến gì không?” Muốn cướp của người nào?
Đói bụng, muốn ăn cơm, nhưng mà bốn phía nhiều người, chắc chắn không thể mượn, cướp thì sẽ xảy ra xung đột.


Đột nhiên Nhậm Dật Phi nghĩ đến cái gì: “Hôm qua có không ít thuyền bơm hơi ở trên đầm nước bỏ hoang. Anh nói xem, nếu không lên núi tìm thức ăn được, vậy xuống biển thì sao?”
“…” Salman không nghĩ tới chuyện này, nhất thời không biết trả lời kiểu gì.


Phản ứng đầu tiên của hắn là tìm mấy người khiến người ta ghét để gây mâu thuẫn, sau đó mới có cơ hội cướp lấy vật tư. Salman biết đa số người chơi cũng nghĩ như thế, dù sao người đến từ Hoang Vu Chi Giác đều rất chú trọng lợi ích và hiệu quả.


Vậy nên đối với suy nghĩ ôn nhu của “Cố Tinh Dã”, cá nhân hắn cảm thấy không khả quan lắm.
Đương nhiên phó bản sẽ không cho phép đám người chơi ôn hòa lễ độ với nhau mãi, chuyện cướp đoạt thức ăn cũng vừa lúc khơi mào mâu thuẫn giữa mấy người bọn họ.
“Cậu có thể thử.” Salman nói.


Thử xem, sau đó hết hy vọng.






Truyện liên quan