Quyển 5 - Chương 106: Không Người Biết Hiểu
Dì bảo mẫu biết tiểu thư đã trưởng thành rồi, cô bắt đầu chờ mong loại tình yêu lãng mạn như trong phim điện ảnh. Chỉ cần tiểu thư thích, cô muốn thế nào cũng được.
“Chỉ cần người vui vẻ, câu chuyện có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
Bởi vì thiếu nữ là con gái của thủ lĩnh căn cứ. Ở nơi này, công chúa vườn địa đàng chính là tiểu thư.
Bồ câu không ít, hơn nữa chúng tụ tập ngày càng nhiều. Những vụn bánh trên đất rất nhanh đã bị chúng ăn sạch. Lúc sau đàn bồ câu dần bay đi nơi khác kiếm ăn. Khi không còn con người quấy rầy, động vật trong tự nhiên đều trở về trạng thái hoang dã.
“Dì Trương.” Thiếu nữ rải xong thức ăn cho bồ câu, cô ngồi trên ghế dài, “Hôm qua ông ấy lại không về nhà, đã bao lâu rồi ông ấy không về nhà?”
“Hôm qua là ngày giỗ của bà chủ, chắc ông chủ nhớ bà chủ lắm.” Bảo mẫu ôm thiếu nữ an ủi, “Bà chủ là người vợ và là người mẹ tốt nhất trên thế gian này.”
“Dì ơi.” Đôi mắt thiếu nữ xuyên qua quảng trường rộng lớn, xuyên qua rừng cây kiên cường, cô muốn tìm kiếm bóng dáng kia, nhưng lại tìm không thấy.
“Tiểu thư, người khóc sao?”
Thiếu nữ vươn tay chạm vào gò má mình, cô mới phát hiện có giọt nước nóng hổi lăn xuống.
“Tiểu thư nhớ bà chủ lắm đúng không?” Dì bảo mẫu đau lòng, “Ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Nhưng mà tiểu thư phải sống thật tốt, bà chủ mới cảm thấy an tâm.”
“Được…” Thiếu nữ lau nước mắt rồi mỉm cười rạng rỡ, “Tôi sẽ sống thật tốt.”
“Xin chào, không biết tôi có quấy rầy đến em không?” Ít lâu sau, một thanh niên tuấn mỹ cầm bảng kẹp giấy vẽ xuất hiện trên quảng trường, hắn đi đến làm bồ câu trắng cất cánh bay loạn xung quanh.
“Không đâu.” Thiếu nữ tươi cười, hơn nữa cô tò mò hỏi, “Anh là họa sĩ ạ?”
Thanh niên tuấn mỹ buông tay: “Không, tôi chỉ là một kẻ lưu lạc mà thôi.”
Nói rồi hắn mở bảng kẹp ngồi xuống gần đó, bắt đầu vẽ tranh.
Người đang tập trung làm việc luôn luôn có sức quyến rũ kỳ lạ, huống chi người nọ còn là một thanh niên phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái. Thiếu nữ ở bên này nhìn trong chốc lát, sau đó cẩn thận đi qua.
Cô thấy gì? Cô nhìn thấy một góc thành phố tràn trề nhựa sống hiện lên trang giấy vẽ. Thậm chí tiểu thư còn trông thấy chính mình đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, bốn phía là bồ câu trắng vờn quanh.
“Wow.” Thiếu nữ kinh ngạc, cô nhỏ giọng cảm thán.
“Nhất định ngón tay của anh có phép thuật.” Làm sao bút chì đen có thể vẽ được cảm giác trong suốt mà ánh mặt trời xuyên qua không trung? Ngay cả những tòa nhà cao thấp chen chúc nhau cũng cực kỳ sinh động.
Đương nhiên thứ nổi bật nhất bức tranh vẫn là thiếu nữ đứng giữa trang giấy. Mặc dù ngũ quan không rõ, người xem vẫn có thể tưởng tượng được khung cảnh này xinh đẹp bao nhiêu, làm tâm hồn người họa sĩ rung động bao nhiêu.
Hội họa chính là ngôn ngữ hoàn hảo nhất. Người nọ không cần phải nói quá nhiều, chỉ qua vài đường nét liền thể hiện hết sự ngạc nhiên về vẻ đẹp trước mắt ngay lần đầu gặp mặt.
“Xin lỗi, tôi chưa xin phép em mà đã…” Thanh niên tuấn mỹ có chút xấu hổ mở miệng. Hắn giương mắt, nhìn thiếu nữ đang đứng cạnh bên, “Chỉ là tôi cảm thấy nó quá xinh đẹp nên không kìm nén được tâm tình.”
Gương mặt thiếu nữ hơi ửng đỏ.
Khi con người ta cô đơn và trống trải nhất, rất dễ làm ra những chuyện ngu ngốc. Vì vậy tình yêu đã kéo đến vội vàng.
Rốt cuộc câu chuyện tình yêu lãng mạn trong phim điện ảnh cũng đợi được nam chính.
“Đáng ch.ết!”
Đội viên cũ đá vào xe ô tô dừng lại ven đường không biết bao lâu, phát ra tiếng ba ba vang dội.
Manh mối bị đứt đoạn, Tinh Hồng Nữ Vu kéo theo một đường máu đến đây rồi biến mất, đội viên cũ cực kỳ cáu kỉnh. Thành công gần trong gang tấc thì đột ngột thất bại, không bằng ngay từ đầu gã đừng đặt bất kỳ hy vọng gì.
Nhưng mà NPC đi theo đội viên cũ không cảm thấy uể oải chút nào.
“Chuyện này bình thường thôi.” NPC an ủi gã, “Năng lực tự lành của Tinh Hồng Nữ Vu rất mạnh, chỉ có tia tử ngoại và vũ khí bằng bạc mới có thể làm hắn tổn thương thật, hôm qua là vết thương nhỏ không đáng kể, trong chốc lát liền hồi phục như cũ.”
“Trên thực tế, Tinh Hồng Nữ Vu có thể để lại nhiều manh mối như vậy tôi đã rất vui mừng. Nói không chừng xung quanh đây chính là nơi hắn ẩn thân.”
Vài phút sau, người chơi đội viên cũ cũng dần tìm về bình tĩnh. Nếu đã đuổi đến chỗ này, bảo gã lập tức trở về thì không còn gì thú vị, chi bằng điều tr.a một chút, biết đâu đối phương để lộ sơ hở khác thì sao.
“Chuyện đã thế rồi, chúng ta tìm xung quanh thử xem?”
“Bây giờ sao? Chẳng qua chúng ta chỉ có hai người, hay là đợi…” NPC chưa kịp nói hết câu, chó săn của hắn đột nhiên hướng về nơi nào đó sủa lên, giống như phát hiện manh mối.
Chó săn trong căn cứ đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt, chỉ có khi chúng nó phát hiện quái vật mới kích động.
“Quái vật?” Bọn họ hai mặt nhìn nhau, sau đó ngẩng đầu xem sắc trời. Hiện tại là ban ngày, ánh nắng chói chang, quái vật rất sợ ban ngày.
NPC ɭϊếʍƈ khóe môi, ngón tay giữ trên cò súng, hắn đứng giữa hiểm nguy và phú quý: “Vào xem?”
Người chơi đội viên cũ cầm lấy vũ khí của mình, đương nhiên gã cũng động tâm.
Trước mặt bọn họ là một con hẻm tĩnh mịch nhỏ hẹp. Mặc dù đang là ban ngày nhưng bốn phía vẫn rất âm u, tựa như có thể nhảy ra quái vật bất cứ lúc nào.
Hẻm sâu chất đầy rác rưởi, tất cả đều là rác thải nhựa không thể phân hủy và chế phẩm thủy tinh, hai bên sườn bức tường để lại rất nhiều dấu vết đen kịt, không biết là máu hay cái gì.
Bộ dáng đã rất lâu không có người tới.
“Gâu gâu!” Chó săn sủa điên cuồng, nó nhìn chằm chằm vào con hẻm.
“Bên trong có “thứ” gì đó. Chúng ta nên cẩn thận một chút, cố gắng đi dưới ánh nắng mặt trời. Đám quái vật khác không bị mặt trời làm bỏng cháy như Tinh Hồng Nữ Vu, song chúng nó rất chán ghét ánh sáng.” NPC vừa nói vừa trấn an chó săn của mình.
“Là Tinh Hồng Nữ Vu?” Đội viên cũ hỏi. Biết bao nhiêu quái vật muôn hình vạn trạng, Tinh Hồng Nữ Vu lại có giá trị cao nhất, có thể coi đây là bước đầu tiến vào tầng quản lý bên trên. Đội viên cũ còn muốn lợi dụng thế lực chính phủ tìm kiếm “Thỏ Đen”.
NPC nghe vậy lắc đầu: “Không giống lắm, có lẽ là quái vật khác.”
Hai người vẫn quyết định tiến vào tìm đến tận cùng. Xăng quá quý hiếm, chỉ ra ngoài một lúc mà bọn họ đã tốn không ít tiền, không thể trở về tay không.
Đội viên cũ cầm đạo cụ Nỏ Cung Đại Hắc Ưng, gã cẩn thận tới gần, giày da giẫm phải nước bẩn trên đất, bắn lên một chút bùn đen. Sâu bọ bò tới bò lui trên tường, chúng giăng hết lớp này đến lớp khác.
Hai người càng đi sâu vào bên trong, một người không cẩn thận đá trúng vỏ chai rượu phía dưới. Tiếng vỏ chai thanh thúy vang vọng giữa con hẻm tĩnh mịch, đến khi nó đụng phải vách tường mới dừng.
Một giọt mồ hôi lăn xuống trán người chơi đội viên cũ, gã chợt ngừng bước: “Khoan đã.”
“Làm sao vậy?” NPC không hiểu ra sao.
“Tôi không biết, nhưng mà cảm giác không đúng lắm.” Đội viên cũ trả lời, đây là một loại trực giác, loại trực giác này đã cứu gã một lần.
Gã lui từng bước về sau, thần kinh căng chặt không dám buông lỏng.
Nhưng NPC phía trước quan sát một lúc, hắn không nhìn thấy thứ gì bất thường, chỉ cảm thấy người chơi đội viên cũ quá mức khẩn trương. NPC cười cười đi tới vài bước: “Bây giờ là ban ngày ban mặt, làm gì có bẫy rập? Đương nhiên không…”
Hắn còn chưa dứt lời, một con quái vật giống như ống nước đột nhiên chui ra từ miệng cống, nó lao nhanh đến, miệng há to không khác nào đóa hoa ba cánh cắn lấy NPC, “vèo” một tiếng chui trở về cống ngầm, nỏ bắn và túi tên của hắn rơi xuống mặt đất.
Người chơi đội viên cũ vội vàng đi qua nhặt nỏ bắn và túi tên, sau đó xoay người bỏ chạy: Đống mũi tên này đều là hợp chất với bạc, rất có tính sát thương với quái vật.
Chó săn vẫn luôn kêu to, đội viên cũ cũng không rảnh quay đầu. Gã đã nói nơi này không thích hợp, có trách thì trách hắn tự đi tìm đường ch.ết, không thể bắt người khác đội nồi.
Người chơi đội viên cũ lên xe chạy theo con đường ban đầu trở về căn cứ, gã bày ra vẻ mặt đau khổ tột cùng kể chuyện NPC không may gặp bất hạnh, chẳng qua không một ai để ý đến gã. Bọn họ đều biết bên ngoài là nguy hiểm rình rập, loại chuyện mất mạng khi săn thú, mỗi ngày đều có thể xảy ra.
“Quái vật kia ở dưới cống nước, hình dạng rất giống giun khổng lồ, miệng có ba cánh.”
Có người nhận ra quái vật gã kể, nhưng mà người này không đồng tình: “Không quá lợi hại, nó chỉ chiếm tiện nghi mà thôi. Các cậu phải cẩn thận hơn, đừng vì ban ngày mà thả lỏng cảnh giác.”
“Chỉ số thông minh của quái vật bao nhiêu? Chúng biết thiết kế bẫy rập sao? Có khi nào quái vật sẽ bị người khác lợi dụng để đối phó chúng ta không?” Người chơi đội viên cũ đột nhiên mở miệng. Gã có cảm giác gì đó không đúng, mọi chuyện không thể trùng hợp như vậy, nhưng không đúng chỗ nào thì lại không nói nên lời.
“Thiết kế bẫy rập?” NPC trước mặt hơi suy nghĩ, “Đương nhiên là có, trong đám quái vật có rất nhiều con thông minh, thậm chí chúng còn ngụy trang thành con người, rất có tính mê hoặc. Có điều, lợi dụng quái vật để đối phó chúng ta là sao? Cậu đang ám chỉ quái vật nào?… Bọn chúng đều bài xích lẫn nhau, chắc chắn không có khả năng hợp tác.”
Nơi ống dẫn đen sì dưới lòng đất, quái vật hai đầu tựa quả bóng đang lăn lộn trong nước bẩn, NPC bất hạnh “gặp nạn” ngã xuống nền xi măng bên cạnh.
Hắn vẫn chưa ch.ết mà rơi xuống nền đất lạnh lẽo. NPC ngẩng đầu nhìn nơi nào đó, đôi mắt đột ngột trừng lớn.
“Tinh Hồng Nữ Vu?!”
Thanh niên NPC run run nhìn chằm chằm áo choàng đỏ tươi giữa bóng đêm.
Mặc dù không thấy rõ nhưng hắn dám chắc chắn người nọ là Tinh Hồng Nữ Vu. Quái vật hình người vốn rất ít, quái vật hình người khoác áo choàng đỏ càng ít hơn.
Ngay thời khắc mấu chốt, NPC chợt nhớ đến một chuyện. Hắn từng nghe nói Tinh Hồng Nữ Vu nghe hiểu tiếng người, đối phương không mắc chướng ngại giao tiếp.
“Tha tôi, tha tôi.” Thanh âm NPC run rẩy, “Chúng ta đã từng gặp mặt, tôi có cho cậu thức ăn, cậu còn nhớ tôi không?”
Nhậm Dật Phi không nói gì, thiết lập nhân vật Tinh Hồng Nữ Vu chính là kẻ ác không thích nhiều lời.
Đêm qua hắn tìm đến nơi cũ một chuyến để lưu lại chút máu, sau đó tìm được quái vật này rồi dùng ảo thuật mê hoặc, chỉ để dụ dỗ con người.
Nếu quái vật không thể cho hắn biết quá khứ của “Tinh Hồng Nữ Vu”, nói không chừng con người có thể. Nhậm Dật Phi nghĩ vậy.
Xem ra hắn đoán đúng rồi.
Đối phương nói đã từng gặp mặt, hơn nữa còn cho hắn thức ăn, nghe thế nào cũng không giống giao tình thoáng qua trên đường.
Nhậm Dật Phi đã đợi rất lâu trong cống ngầm hôi thối, hơn nữa hắn cũng chuẩn bị tinh thần không thu hoạch được gì. Không ngờ NPC rất nể mặt Nhậm Dật Phi mà tìm tới cửa.
Đến cũng đã đến, sao có thể đi?
“Chúng ta đã từng gặp mặt?” Bóng đêm truyền đến thanh âm khàn khàn.
“Cậu? Cậu có thể nói?” NPC còn kinh ngạc hơn Nhậm Dật Phi, đối phương càng run rẩy lợi hại.
Nhậm Dật Phi:… Không có giỡn nha, hắn lật xe lần nữa?
“Ngay cả ngôn ngữ mà cậu cũng học xong. Không, có lẽ rồi cậu sẽ biết thôi, đám người trong phòng thí nghiệm cũng biết chuyện này.” May mắn thanh niên NPC tự động xem đó là khả năng học tập của Tinh Hồng Nữ Vu trong hai năm, hoặc là hắn vốn sẽ biết, nên chưa từng nghi ngờ nhiều.
“…” ‘Đám người trong phòng thí nghiệm’, tin tức then chốt nhắc nhở không ít nhỉ, bắt được cá lớn rồi. Nhậm Dật Phi nghĩ thầm.
Ống ngầm chợt an tĩnh. NPC thấy Tinh Hồng Nữ Vu không trực tiếp ra tay, hắn cảm giác chính mình bắt được cọng rơm cứu mạng: “Không sai, ba năm trước! Chúng ta đã gặp nhau!”
Hắn cố gắng nhớ lại: “Ba năm trước là lúc tôi vừa vào căn cứ, khi đó tôi nhìn thấy cậu, có cho cậu một cái bánh mì.”
Thật ra là ném một cái bánh mì đã lên mốc và hư thối vào chuồng như trêu chó, nhưng mà trong trí nhớ NPC, hắn tự giác vẽ vời cho đẹp, hơn nữa cũng lừa mình dối người rằng đó là hành động thiện ý.
Con người đã làm chủ nhân tinh cầu mấy nghìn năm, đột nhiên bắt bọn họ phải xem dị loại là động vật bậc cao có trí tuệ ngang mình, đây là chuyện không dễ.
“Ba năm trước đây?” Thanh âm kia lại vang lên, mang theo nghi hoặc.
“Đúng vậy, là ba năm trước, ở trong phòng thí nghiệm. Tôi theo mệnh lệnh cấp trên đi lấy thuốc khử khí, sau đó gặp cậu, còn có…” NPC chậm rãi kể về chuyện mình nhìn thấy năm xưa.
“Còn có cái gì?”