Quyển 5 - Chương 110: Không Người Biết Hiểu
Nhậm Dật Phi ɭϊếʍƈ răng nanh, kiềm chế cảm giác muốn ăn.
Mùi máu tươi nơi này phức tạp như vậy, không có khả năng là máu của một người. Hơn nữa quái vật vốn rất nhạy cảm với máu người, trong khi đó lại không thấy đám quái vật bạo động tranh đoạt, vậy nên không thể là máu người được
Máu của nhiều quái vật trộn lại?
Chỉ sợ là bẫy rập nhắm vào quái vật thích máu.
“Là vì mình sao?” Nhậm Dật Phi nghĩ thầm, hắn đứng một góc quan sát bọn họ.
Đám người kia mang theo vũ khí công kích Tinh Hồng Nữ Vu từ xa, đúng là loại nỏ có mũi tên màu bạc đặc biệt mà tối qua Nhậm Dật Phi đã gặp. Máu tươi hỗn tạp đều rải riêng ở một vài vị trí.
Quả nhiên là bẫy rập, không thể đi qua.
Nhậm Dật Phi lùi về sau vài bước. Ngay lúc hắn đang định tìm nơi khác săn mồi, Nhậm Dật Phi chợt ngửi được một mùi hương kỳ quái thổi đến trong không khí.
“Mùi hương này là?” Hắn ngẩn người, nhất thời cảm thấy mùi hương có chút quen thuộc, mất hai giây mới nhận ra: Mùi của quả anh túc.
Mùi quả anh túc không khó ngửi, nếu không sẽ không ai dùng nó làm hương liệu gia tăng mùi vị phong phú cho thức ăn. Có điều quả anh túc đại diện cho nghiện ngập, khống chế, tội ác và thối nát nên nó mới còn được gọi là cây thuốc phiện.
Nhậm Dật Phi không thích mùi hương này, nhưng…
Người chơi bánh ngọt có mùi hương caramel nồng đượm, cô gái trầm ổn trưởng thành có mùi rượu mạnh, bây giờ xuất hiện mùi hương linh hồn thứ ba, chắc chắn là người chơi.
Ghét bỏ thì ghét bỏ thật, chẳng qua hắn so sánh một hồi, đương nhiên máu của người chơi vẫn tốt hơn.
Nhậm Dật Phi ngửi mùi phân biệt phương hướng rồi cẩn thận đi về phía mục tiêu, đúng là một người chơi. Hắn đang đứng lẻ loi giữa trời, tay cầm ô che mưa. Người nọ cao cao anh tuấn, nhìn qua gọn gàng sạch sẽ, không có vũ khí bằng bạc, chỉ đáng tiếc trên người mang theo mùi vị khó ngửi.
Bỏ đi, bây giờ Nhậm Dật Phi không nên bắt bẻ, dù sao cũng tốt hơn phải ăn quái vật.
Mưa bụi và sương xám cực kỳ có hiệu quả với con người, mọi giác quan của người chơi tuấn mỹ đều bị cản trở. Thế nên lúc phát hiện có người đang tiến lại đây, suýt chút nữa là hắn trở tay không kịp.
Người lao tới là một thiếu niên xinh đẹp khoác áo choàng đỏ tươi, gió thổi bay mũ áo và tóc dài hỗn loạn, không phân rõ nam nữ.
Ô che mưa văng khỏi tay rồi xoay nửa vòng trên đất, cuối cùng dừng lại. Người chơi tuấn mỹ bị ấn ngã xuống, tóc dài đen nhánh quét ngang làn da hắn.
Hắn vừa nâng mi, người chơi tuấn mỹ liền đối diện đôi mắt thiếu niên.
Đồng tử màu đỏ thuần khiết xinh đẹp, rực rỡ ánh quang còn hơn đá quý.
Vẻ ngoài con người, đôi mắt thú hoang.
Mưa bụi tầm tã, sương xám giăng đầy, hai người trên đất bị một tầng bóng tối che lấp. Dường như người chơi tuấn mỹ đã bị mê hoặc, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm dã thú.
Bất kỳ kẻ nào liếc mắt nhìn sang đều có thể phân biệt đâu là người, và đâu là thú, bởi vì bọn họ vốn không giống nhau.
Động vật hoang dã nhìn con người với đôi mắt tràn ngập tò mò nghiên cứu, thậm chí muốn ăn. Chúng nó sẽ không che giấu dục vọng hay bản tính hoang dại của mình, cho nên đôi mắt động vật hoang dã vĩnh viễn sáng ngời và thành thật nhất.
Chỉ cần gặp qua, người chơi tuấn mỹ đã có thể đưa được phán đoán. Thiếu niên nhào về phía hắn là quái vật nhỏ lớn lên trong môi trường cá lớn nuốt cá bé, đôi mắt đang nhìn hắn cũng là đôi mắt quan sát con mồi.
Dã tính, linh động, tràn ngập sức sống, còn có ham muốn đói khát đơn thuần.
Quái vật nhỏ mê người, người chơi tuấn mỹ cảm thấy cổ họng khát khô. Mưa bụi và sương xám quá lớn nên thân thể hắn có hơi cứng ngắc, chẳng qua ngón tay người chơi tuấn mỹ vẫn không kém phần linh hoạt. Đạo cụ xuất hiện, mục đích rõ ràng: Hắn muốn bắt đối phương.
“Tinh Hồng Nữ Vu ở đây!” Một thanh âm đột ngột hô to đánh tan bầu không khí yên tĩnh.
Vài bóng người lay động giữa màn sương, mũi tên bằng bạc nhắm vào Nhậm Dật Phi run run lông vũ.
Bị phát hiện. Nhậm Dật Phi lập tức nhảy lên rồi xoay người rời đi, rất nhanh đã biến mất trong sương mù.
Người chơi tuấn mỹ ngơ ngẩn nhìn theo nơi đó.
“Ellen tiên sinh, anh có sao không?” NPC đuổi lại đây hỏi thăm người chơi tuấn mỹ, sau đó cậu ta tức giận hét vào không khí: “Đáng ghét, lại để hắn chạy thoát.”
Người chơi tuấn mỹ làm quen với vài nhân vật lãnh đạo nhỏ thông qua nhân vật đại tiểu thư, lúc này hắn chen chân vào đội săn thú thăm dò. Thanh niên NPC sợ hắn không may bị thương, cậu ta sẽ bị người phía trên trách tội.
Đạo cụ vừa rút ra một nửa thì vội vàng nhét về, người chơi tuấn mỹ đứng dậy mỉm cười với NPC: “Cảm ơn các cậu, suýt chút nữa là tôi đã bị tập kích. Người vừa nãy là Tinh Hồng Nữ Vu à?”
“Đúng vậy, là quái vật khát máu. May mắn anh không bị thương gì.”
NPC trước mặt vừa trấn an người chơi tuấn mỹ vừa cầm dù đưa hắn.
“Tinh Hồng Nữ Vu.” Người chơi tuấn mỹ lặp lại cái tên thiếu niên, “Có thể kể cho tôi nghe về chuyện của hắn không? Tôi rất tò mò.”
Rõ ràng là sắp ăn được tới nơi.
Nhậm Dật Phi ɭϊếʍƈ đôi môi khô khốc, tiếp tục đi trong sương xám.
Nhất định máu con người rất ngon. Nếu hắn há miệng cắn xuống, chất lỏng đỏ tươi tiến vào cơ thể, vừa ấm áp vừa chắc bụng.
Nhậm Dật Phi cố gắng kiềm chế để không nghĩ đến bao nhiêu tiếc nuối lúc trượt mất con mồi.
Đói quá… Đói quá…
Dạ dày đói khát quặn thắt kêu gào, bản năng săn thú đã sớm thức tỉnh, Nhậm Dật Phi tiếp tục lang thang tìm con mồi thích hợp, hắn đi từ con hẻm này đến con hẻm khác.
Không khí chợt thổi đến mùi máu, bản năng quái vật nói cho Nhậm Dật Phi rằng đó chính là máu người, đám quái vật xung quanh đều không nhịn được xôn xao hỗn loạn.
Máu người? Trận săn thú đêm nay đúng là bỏ hết tiền vốn.
Nhậm Dật Phi mang theo đôi mắt đỏ tươi đi về hướng bên kia.
Nhân viên nghiên cứu đã ch.ết. Cô không dùng thuốc khử khí mà trực tiếp chạy ra, chui vào đám quái vật tìm ch.ết.
Thi thể nhân viên nghiên cứu ngã ở một ngõ nhỏ khá gần căn cứ, quái vật nào đó giống như loài chuột hoang cắn xé làn da cô, chậm rãi nhấm nuốt nội tạng.
Salman đứng cách đó không xa, hắn mặc áo mưa trong suốt, đeo găng tay trắng, cầm một bình thủy tinh. Trong bình thủy tinh là máu tươi của con người, hắn vừa mới lấy được.
Bởi vì đã uống thuốc khử khí nên Salman không ngại bên cạnh là một thi thể, không có quái vật chú ý đến hắn.
Một người chơi dùng tâm lý ám thị để ám chỉ NPC chạy ra tìm đường ch.ết, Salman chỉ thuận tay lợi dụng phế vật mà thôi.
“Quái vật uống máu để sống, Tinh Hồng Nữ Vu, cậu ở nơi nào vậy?” Hắn cầm ống nghiệm đong đưa, máu đỏ sền sệt chảy xuôi trên thủy tinh trong suốt.
Salman nhìn đám quái vật nhỏ ghé vào ngực thi thể gặm cắn, hắn nghĩ tới mục đích của cuộc đi săn.
Theo phán đoán Salman, chỉ chút máu hỗn tạp thôi thì không đủ hấp dẫn quái vật lớn, cùng lắm là hấp dẫn nhóm quái vật nhỏ.
Tinh Hồng Nữ Vu nằm trong số đó.
Nhưng so với máu quái vật, máu người sẽ càng hấp dẫn hắn hơn.
Quả nhiên không lâu sau, trong sương mù xám xịt xuất hiện một bóng dáng đỏ lay động. Đối phương đang quan sát và phán đoán tình huống, hắn không giống đám quái vật nhỏ dễ dàng bị máu thịt hấp dẫn.
“Đúng là sinh vật thông minh.” Salman nghĩ thầm.
“Sinh vật thông minh” Nhậm Dật Phi đã nhận ra trước mặt mình lại là một cái bẫy.
Hắn vốn rất đói bụng, chỉ muốn ăn mà thôi. Trên mặt đất có một thi thể bị quái vật gặm cắn không rõ hình thù, đương nhiên không hấp dẫn Nhậm Dật Phi, thứ hắn muốn là máu tươi của con người.
Loại thức ăn mới mẻ nóng hổi.
Bên cạnh thi thể là một người chơi đang đứng, người nọ cầm ống nghiệm đong đưa, bộ dáng khống chế được mọi chuyện.
Đúng là ngạo mạn ha… Nhậm Dật Phi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi, đôi mắt đỏ rực.
Con mồi mới mẻ, không phải ở đây có một người sao?
Nhậm Dật Phi tiến đến gần hơn, hắn kéo mũ áo che đi đôi mắt, chậm rãi chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Sương mù lại ập vào mưa bụi, thân ảnh Nhậm Dật Phi thoát ẩn thoát hiện tựa u linh lai vãng, hắn yên lặng không chút tiếng động. Lúc Nhậm Dật Phi đang muốn ra tay, một mùi hương quen thuộc đột nhiên xuất hiện, cọ qua chóp mũi hắn.
A? Mùi caramel bánh ngọt?
Hắn và Salman đã nói hợp tác vui vẻ, sao người nọ lại theo hắn vào đây? Cứ nhớ đến bộ dáng ân cần của đối phương hai hôm trước, Nhậm Dật Phi ɭϊếʍƈ răng nanh bén nhọn, càng muốn cắn một phát cho cậu ta chạy nọc.
Nhậm Dật Phi không định rời khỏi. Lúc đói khát gặp được con mồi, sau đó phán đoán năng lực kẻ địch xung quanh không mạnh bằng mình, bất kỳ thợ săn nào cũng không muốn bỏ qua.
Dã thú đói khát săn thú như thế nào?
Cắn gãy chân để con mồi không thể trốn chạy, cắn cổ để coi mồi không thể giãy giụa, nắm chặt cơ hội ăn thịt, cắn xé từng miếng nhỏ lấp đầy bụng rỗng.
“Tinh Hồng Nữ Vu.” Salman nhìn theo bóng dáng ập đến.
Hắn hơi xoay người, hai tay đan thành một sợi xích vô hình, muốn buộc chặt quái vật nhỏ. Không ngờ Salman vừa rủ mắt, mũ áo đối phương cùng lúc nâng lên, lộ ra đôi mắt kỳ dị.
Hai mắt thiếu niên không thèm che giấu đói khát, dường như khoảng cách giữa bọn họ không phải con người và quái vật mà là kẻ săn thú và con mồi xấu số.
Đương nhiên Salman chính là con mồi, chuyện này làm hắn không vui.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, quái vật nhỏ phóng hai bước liền lao tới chỗ hắn. Salman định tóm gọn thiếu niên, cuối cùng ngay giây phút bốn mắt giao nhau, cả người Salman đột nhiên cứng đờ, hắn không thể động đậy.
Đôi mắt Medusa, kích hoạt kỹ năng trong phạm vi 3 mét, con mồi nhìn thẳng vào mắt ngài sẽ không thể nhúc nhích mười giây.
Nhậm Dật Phi không chút do dự, hắn bẻ trật khớp tay người chơi đáng thương vừa nhanh vừa chuẩn, sau đó đẩy đối phương lên tường, xé rách áo mưa trong suốt, ngón tay vuốt ve cần cổ tìm kiếm mạch máu, chuẩn bị ăn cơm.
Thân thể con người quá mức yếu ớt, không cần hắn làm đứt gân tay gân chân, mặc dù như vậy sẽ càng hiệu quả.
1, 2, 3… Nhậm Dật Phi âm thầm đếm số.
Salman trượt xuống vách tường, ngồi bệt dưới đất.
Ngón tay lạnh băng vuốt ve cổ hắn, cảm nhận tốc độ mạch máu lưu động.
Khoảng cách quá gần làm Salman ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt trên người đối phương.
Sương mù xám xịt lại thổi đến, cơ thể hắn càng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, tay chân đều trở nên cứng đờ.
Động mạch trên cổ hay động mạch trên cổ tay nhỉ? Nhậm Dật Phi ghé mặt vào người Salman tìm nơi tốt nhất để cắn, móng tay bén nhọn lóe lên ánh sáng vũ khí lạnh lẽo.
Móng tay là vũ khí Tinh Hồng Nữ Vu tự mang, đương nhiên nó cực kỳ sắc bén.
Hẻm nhỏ tối tăm, thời gian hai người nhìn thẳng đối phương cũng rất ngắn, Salman chỉ nhớ rõ đôi mắt đỏ tươi của thiếu niên.
Quái vật gặp sương xám và mưa bụi sẽ bị ảnh hưởng nên đêm nay đôi mắt chúng đều đỏ ngầu, thế mà đôi mắt người nọ lại không giống vậy.
Quái vật nhỏ mang hình hài con người, khoác áo choàng đỏ tươi, không khác gì búp bê trưng bày trong tủ kính mà các thiếu nữ mơ ước, có điều sâu bên trong là một kẻ săn giết trời sinh.
Salman nghe được thanh âm ngửi ngửi trên người mình, hắn không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng ra bộ dáng thiếu niên cọ tới cọ lui, giống như quái vật nhỏ đang đoán xem nơi nào dễ cắn nhất. Tóc dài đen nhánh dụi vào cần cổ hắn, Salman có chút ngứa.
Quái vật nhỏ đặt tay lên vai Salman, răng nanh nhọn hoắt nhắm ngay động mạch trên cổ.
“A.” Salman khẽ hừ một tiếng.
Cần cổ bị cắn rách, thiếu niên lập tức dựa vào, môi nhỏ dán lên miệng vết thương, hấp thụ chất lỏng sinh mệnh.
Một tay đối phương ấn chặt bờ vai Salman, sợ hắn phản kháng.
Salman hơi giật giật ngón tay, tại giờ phút đặc biệt này, hắn chợt nghĩ tới một vấn đề kỳ quái: Đáng lẽ cậu ta nên chém đứt gân tay và gân chân của mình, khiến mình không thể phản kháng mới đúng. Bẻ trật khớp tay là vì sơ suất sao?
Máu tươi dính môi, một chút máu chảy xuôi xuống dưới. Đám quái vật khác lập tức chú ý bọn họ.
“A ——” Nhậm Dật Phi đột nhiên quay đầu gầm lên với chúng, hầu kết trượt lên trượt xuống, thanh âm như máy móc khởi động, cực kỳ không dễ chọc.
Đám quái vật trong bóng đêm hơi lùi bước, chúng nó nôn nóng đi quanh, hơn nữa kêu gào không chút cam lòng. Nhậm Dật Phi không để ý, quay đầu tiếp tục hấp thụ máu tươi.
Trước lúc hắn ăn no, Nhậm Dật Phi sẽ không chia sẻ đồ ăn của mình cho bất kỳ kẻ nào.
Đây mới là dã thú.
Quái vật nhỏ phù hợp bản tính động vật hoàn mỹ, chỉ ngoại trừ việc —— đảm bảo con mồi mất đi năng lực phản kháng và năng lực chạy thoát. Đáng lẽ cậu ta nên cắt đứt hoặc cắn đứt tay chân mình, như vậy mới càng đúng đặc điểm dã thú của một động vật đói khát.
Không phải quái vật nhỏ không làm được, dường như cậu ta theo bản năng… Nương tay.
Bởi vì quái vật nhỏ có thói quen ăn cơm như thế hay là vì lí do gì khác?
Một suy nghĩ kỳ diệu không thể tưởng tượng xuất hiện trong đầu Salman.
“Không thể nào, trên người quái vật nhỏ không có dấu vết con người. Đây không phải chuyện muốn diễn là có thể diễn.” Salman cảm thấy suy nghĩ của hắn thật kỳ quái, chắc bởi vì tìm không thấy người nên nhìn ai cũng giống A Phi.
Nếu bỏ đi lập trường đối kháng thì thật ra Salman rất thích loại sinh vật hung tàn giống quái vật nhỏ.
Rất lâu trước đây, khi Salman vẫn còn là học sinh, hắn đã từng muốn nuôi một con mèo lớn.
Không phải kiểu mèo được nuôi trong nhà mà là báo đốm hoặc hổ, loại động vật họ mèo hoang dại có tính công kích.
Đáng tiếc lúc ấy Salman đang ở trong xã hội pháp trị.
Sau này nguyện vọng xuất hiện ngay trước mặt, Salman bị kéo đến Hoang Vu Chi Giác. Hắn nhốt mấy con báo lớn hoang dã trong lồng, bỏ đói chúng nó, khống chế chúng nó, dùng một chút thức ăn thuần hóa chúng nó.
Nhưng mà thuần phục được rồi, Salman mới phát hiện chính mình đã sai. Thì ra thứ hắn muốn thấy không phải báo hoang bị thuần dưỡng mà là loài báo hoang dại tự do tự tại.
Thế là Salman thả chúng, đám báo hoang lập tức khôi phục dã tính ban đầu rất nhanh.
Hắn đã sớm quên mất đám báo hoang mà mình cất công thuần dưỡng, không ngờ bây giờ lại đột nhiên nghĩ tới.
Sở thích của Salman chưa từng thay đổi, hắn thích kiểu sinh vật vừa hung tàn vừa mỹ lệ giống vậy. Nhưng hắn không muốn nhốt chúng lại thuần dưỡng, cứ để chúng sống nơi hoang dã mà bọn chúng nguyện ý, như thế mới có thể tiếp tục xinh đẹp.
Nguy hiểm, xinh đẹp, thần bí, chỉ có kẻ săn giết trong hoàn cảnh hoang dại mới tồn tại loại mị lực này. Một giây đối mắt, đối phương sẽ phải run rẩy không thôi.
Mãnh thú thật xinh đẹp, đáng tiếc…
Máu trong người đã kéo xuống tới mức Salman không thể chịu đựng nữa. Hắn nghĩ, đến lúc rồi.
Khôi phục cánh tay bị trật khớp là chuyện đơn giản, Salman hơi cử động ngón tay, một đạo cụ xuất hiện.
Quả thật quái vật nhỏ tràn ngập mị lực của kẻ săn thú.
Đáng tiếc, lập trường bọn họ bất đồng.