Quyển 5 - Chương 130: Không Người Biết Hiểu
Đại tiểu thư yếu ớt nằm sấp dưới nền đất, cô dùng hết sức lực bò tới, nửa người dưới đã sớm không còn tri giác.
Lòng bàn tay trắng nõn cọ xát mặt đất nên rớm máu, đại tiểu thư lại không cảm thấy đau. Thiếu nữ cố chấp nhích người, chậm chạp bò về phía Tinh Hồng Nữ Vu.
Đợi khoảng cách vừa tầm với, đại tiểu thư cắn răng, gắng sức ném một bao vôi trắng cuối cùng đến dưới chân người nọ.
Nhậm Dật Phi thoáng hiểu ra ý tứ thiếu nữ nhưng hắn không nói gì, chỉ cúi người nhặt lên vôi trắng, sau đó kéo theo đám sợi tơ kim sắc đi tới chỗ quái vật.
Trong suốt quá trình, sợi tơ vẫn không ngừng hấp thu năng lượng Nhậm Dật Phi. Tinh Hồng Nữ Vu bị mất năng lượng nên cực kỳ đói khát, chỉ có cảm xúc phàm ăn được giải khóa là thuộc về riêng hắn. Tinh Hồng Nữ Vu càng đói, năng lực Nhậm Dật Phi càng mạnh.
“Còn thiếu một chút.” Hắn cảm thụ được mức độ đói khát. Tận cùng của cơn đói là một loại trạng thái ch.ết lặng. Khi đó Nhậm Dật Phi sẽ không còn cảm giác đau đớn hay khó chịu nữa, chẳng qua lúc này hắn vẫn chưa đến mức vô tri vô giác.
Cảm xúc giải khóa có một khuyết điểm nhỏ. Phàm ăn sinh ra năng lực cắn nuốt, một khi cắn nuốt quá nhiều sức mạnh, cảm giác đói khát sẽ biến mất.
Cho nên, dù bây giờ Nhậm Dật Phi đang bị tơ vàng quấn quanh nhưng lúc nãy hắn đã cướp được không ít năng lượng từ quái vật, hiện tại cũng không thấy quá đói.
May mắn là Nhậm Dật Phi đã có chuẩn bị.
Hắn lấy ra ống thuốc thử mà mình tìm thấy trong phòng thí nghiệm. Nhậm Dật Phi nhớ lại lượng thuốc bọn họ tiêm vào người quái vật nhỏ, hắn hé miệng uống một ngụm.
Nhậm Dật Phi bình tĩnh cảm thụ nhưng vẫn chưa đủ, hắn quyết định ngửa đầu uống cạn ống thủy tinh.
“A.” Dạ dày cuộn trào bỏng rát không khác nào lửa đốt. Chẳng qua không lâu sau đó, cảm giác đau đớn liền chậm rãi tan đi, Nhậm Dật Phi mở mắt.
Thế giới trong mắt hắn được tạo thành từ vô vàn năng lượng.
Toàn bộ đồ vật xung quanh đều có màu đen nhánh, năng lượng cấp thấp là màu đỏ sậm, năng lượng cấp trung bắt đầu chuyển hóa thành màu cam. Trong đám người đang đứng, có ba người mang năng lượng vàng kim chói mắt dị thường.
“Chắc là bọn họ ngon miệng lắm nhỉ.” Nhậm Dật Phi vô thức ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi, năng lượng kim sắc rất có lực hấp dẫn với hắn.
Đôi mắt Nhậm Dật Phi đỏ đến mức sắp búng ra thành máu.
Một linh hồn vàng kim ở cách hắn rất gần, đối phương đang nhìn về hướng này, cả người không có hình ảnh rõ ràng hay ngũ quan cụ thể. Thế nhưng Nhậm Dật Phi biết, người nọ là “chị gái” có cùng thân sinh với Tinh Hồng Nữ Vu.
Chắc thiếu nữ cũng ngon miệng lắm, Nhậm Dật Phi nghĩ thầm. Hắn bôi vôi trắng lên tay, sau đó lập tức đi về phía linh hồn mang năng lượng vàng kim lớn nhất.
Vỗ béo xong rồi, đến giờ giết mổ.
Năng lượng cuồn cuộn bị đánh cắp tập trung về vị trí trái tim. Nhậm Dật Phi không nói không rằng nhìn chằm chằm nơi đó.
Quái vật vô tình phát hiện Tinh Hồng Nữ Vu có thể chống lại lực hút của sợi tơ, nó không khỏi kinh ngạc. Chẳng qua kinh ngạc trong nháy mắt, quái vật bất cẩn bỏ lỡ một giây mà đôi tay Tinh Hồng Nữ Vu duỗi tới.
“A a a a ——” Nơi chạm phải vôi trắng tựa như tượng sáp bị lửa thiêu đốt, nó nhanh chóng hòa tan. Thân xác cứng rắn thoạt nhìn không thứ gì có thể đánh bại đột nhiên trở nên chân thật, thậm chí nghe thấy cả tiếng tim đập.
“Ta là…” Quái vật còn chưa kịp dứt lời, móng tay thon dài bén nhọn đã đâm thẳng vào lồng ngực, máu tươi ào ạt trào ra từ lỗ hổng.
Nhậm Dật Phi nhìn năng lượng vàng nhạt đại diện cho sắc máu, hắn chậm rãi mỉm cười.
“Là thứ hôi thối.” Tinh Hồng Nữ Vu vừa mở miệng đáp vừa xòe lòng bàn tay cầm lấy trái tim nó. Hắn vẫn mỉm cười không đổi, nụ cười mang theo tàn nhẫn xen lẫn đơn thuần của một loài động vật săn giết hoang dại.
“Ta là ba của…” Quái vật phun ra một búng máu, nó trơ mắt nhìn Tinh Hồng Nữ Vu rút bàn tay đẫm máu trở về, trên đó còn cầm một trái tim nóng hổi đang đập từng nhịp một.
Thình thịch, thình thịch.
“Trả lại cho ta…”
Quái vật bước tới hai bước, nó nhìn thấy trái tim chính mình dần co rút rồi khô héo, cuối cùng biến thành thứ gì xám trắng như xi măng.
Nhậm Dật Phi cắn nuốt quá nhiều năng lượng hơi nhíu mày. Hắn vừa áp chế năng lượng vẫn chưa tiêu hóa xong, vừa nhẹ nhàng siết tay, trái tim khô khốc lập tức vỡ nát.
“A.” Nhậm Dật Phi che miệng, năng lượng đấu đá lung tung trong cơ thể hắn, cho dù hắn có cố gắng áp chế thì chúng vẫn còn số lượng khổng lồ.
Rốt cuộc quái vật này đã cắn nuốt bao nhiêu sinh mệnh?
Mất đi trái tim, đồng nghĩa với việc mất đi tất cả năng lượng đánh cắp. Quái vật ch.ết ngay tức thì, thi thể ngã mạnh xuống đất, sau đó biến thành một trang giấy ố vàng bị thủng một lỗ lớn chính giữa.
Tơ vàng bao vây người chơi không tiếng động tản ra rồi biến mất. Bây giờ bọn họ mới chú ý một màn trước mặt.
“Tinh Hồng Nữ Vu giết nó?” Đám người chơi không khỏi há hốc mồm: Boss mạnh như thế thật sao? Vậy hắn còn chấp niệm gì được nữa?
Đại tiểu thư đang quỳ rạp trên đất hơi ngẩng đầu. Thiếu nữ ngẩn người không thể tin nổi, giống như rơi vào cõi mộng.
“A!” Thanh âm trầm thấp của Tinh Hồng Nữ Vu đánh thức đại tiểu thư. Cô nhìn qua thì thấy Tinh Hồng Nữ Vu cau mày vịn cánh tay chính mình, biểu tình bình tĩnh dị thường đã bị đánh vỡ, đổi thành bộ dáng thống khổ.
Sao vậy? Mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bọn họ chỉ thấy ánh sáng vàng kim bên ngoài quái vật nhỏ đột nhiên chậm rãi chuyển động, sợi tơ kim sắc lại lần nữa tụ tập rồi bao vây lấy hắn, bọc Tinh Hồng Nữ Vu thành cái kén.
Tinh Hồng Nữ Vu biến thành một cái kén mới, khắp nơi dưới tầng hầm ngầm đều có ánh sáng lưu chuyển, bên dưới kén sáng là hoa văn hình tròn không khác nào ma trận.
Salman muốn xông lên cứu người theo bản năng, nhưng hắn vẫn cắn răng khắc chế, móng tay đâm sâu vào da thịt, gương mặt cố làm bộ không có việc gì: Phải tin tưởng em ấy, phải tin tưởng năng lực em ấy.
Đại tiểu thư lồm cồm bò dậy, thiếu nữ đi qua nhặt trang giấy ố vàng bị thủng chính giữa lên. Trên trang giấy viết lý lịch một quái vật cắn nuốt quan hệ huyết thống của mình rồi vô tình biến thành quái vật.
Bởi vì cắn nuốt nên quái vật chiếm được toàn bộ sức mạnh từ dòng máu huyết thống, trở thành sinh vật bất tử.
Một câu chuyện xưa bình thường sinh ra quái vật, ngoại trừ câu kết cuối cùng:
“Cắn nuốt đủ năng lượng, ngài sẽ trở thành vua. Hy sinh chống lại bản năng, mang hy vọng cho thế giới.”
“Thì ra là thế.” Đại tiểu thư mỉm cười nhìn về phía Tinh Hồng Nữ Vu bị kén sáng bao vây. Mặc dù sợi tơ kim sắc vẫn còn, thế nhưng bây giờ nó quấn quanh kén sáng rất có quy tắc, ánh sáng cũng nhàn nhạt ôn hòa, hoàn toàn khác với kén sáng ban đầu.
Đây là hạt giống mang tên hy vọng giữa một quần thể quái vật chỉ biết tranh đoạt.
Kế hoạch của căn cứ thủ lĩnh kéo dài mười lăm năm, thậm chí càng lâu. Chỉ vì muốn hấp thu năng lượng con người và quái vật mà giẫm lên xương cốt cố nhân, cuối cùng biến thành vua quái vật.
Nhưng nếu nói hy sinh và hy vọng phía sau, ông ta hoàn toàn mặc kệ nó.
Đại tiểu thư xem qua trang giấy, Salman và Kha Bắc lần lượt đọc được, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu mục đích của thủ lĩnh căn cứ.
“Nói vậy thì lúc Tinh Hồng Nữ Vu phá kén, hắn sẽ là vua quái vật?” Kha Bắc động tâm, nếu “quỷ” có thể tiến hóa thành công ở thế giới này, thu phục xong sẽ được quỷ bài SSR.
Ai cũng không dám chê SSR là ít, cho dù có là Kha Bắc.
Huống chi Tinh Hồng Nữ Vu còn rất thú vị, muốn bao nhiêu bất ngờ có bao nhiêu bất ngờ.
Thì ra là lên làm vua, Salman thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người chơi đạt thành tựu tự mình tiến hóa, nói chung vẫn rất mới mẻ.
Nhóm người chơi xung quanh đã khẳng định Tinh Hồng Nữ Vu chính là “quỷ” mà bọn họ muốn tìm. Tâm tình ai nấy đều phức tạp, ôm tâm lý mặc người người say riêng ta tỉnh.
Ba người đến đầu tiên là đại lão nắm giữ nhiều tin tức nhất, những người đến sau may mắn tránh được một kiếp lại không hiểu nguyên do.
Bọn họ nhìn chằm chằm kén sáng, không biết phải làm sao: “Đây là Tinh Hồng Nữ Vu? Chuyện gì xảy ra vậy? Các anh đang đợi cái gì?”
“Chứng kiến vua quái vật ra đời.” Kha Bắc hơi mỉm cười. Tinh Hồng Nữ Vu, nhất định hắn phải có cho bằng được.
Mười mấy phút trôi qua, thậm chí càng lâu hơn, rốt cuộc kén sáng cũng có chút biến hóa.
Từng sợi tơ bao phủ bắt đầu bong tróc, đốm vàng bên ngoài kén sáng chậm rãi biến mất. Đám người mơ hồ trông thấy một bóng người cao cao mảnh khảnh, không còn là bộ dáng thiếu niên.
Vỏ kén nứt ra một khe hở, ánh sáng mãnh liệt tràn ra bên ngoài. Nhóm người chơi vội vàng che mắt lại, hoặc là híp mắt nhìn xem.
Khe hở nứt ra ngày càng nhiều, nhiều khe hở nứt ra ngày càng lớn, ánh sáng cũng ùa ra bốn phía chói mắt. Trong giây phút nào đó, kén sáng đột ngột vỡ vụn, vô số mảnh vỡ vàng kim bay tán loạn xung quanh. Theo ánh sáng nổ tung, một bóng đen xuất hiện chính giữa nguồn sáng.
Một viên đá quý kim sắc lơ lửng trước mặt đối phương.
Các người chơi nhìn thấy viên đá quý, bọn họ bất giác bước tới, trong đầu không ngừng vang lên một câu: Cướp đi! Cướp đi!
Không ai biết nó là cái gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy đá quý kim sắc, mọi người đều ngầm hiểu ý nghĩa tồn tại của nó: Chắc chắn bên trong đá quý chứa đựng một nguồn năng lượng khổng lồ. Đây là thứ thuộc về vua quái vật, dường như nó nắm giữ sức mạnh quy tắc nào đó.
Salman khó khăn áp chế ham muốn chiếm đoạt. Hắn đã từng gặp qua thứ giống vậy trong một phó bản tu chân, nghe nói phó bản thần thoại cũng có.
Có lẽ chúng sở hữu cùng năng lực và quy tắc thần kỳ. Nếu có thể mang ra ngoài được, khả năng cao là sẽ trở thành đạo cụ trợ lực đáng gờm.
Đạo cụ như thế… Đương nhiên Salman không khỏi động tâm.
Nhưng hắn vẫn đứng yên một chỗ như đinh đóng chặt, cưỡng ép bản thân không nhìn vào đá quý kim sắc.
Ngoài Salman thì còn người chơi tuấn mỹ và đại tiểu thư, hai người cũng không có động tĩnh.
Kha Bắc không lập tức giành lấy vì hắn đã coi Tinh Hồng Nữ Vu như thứ trong lòng bàn tay, đương nhiên viên đá quý kim sắc là vật đi kèm.
Mà đại tiểu thư thì đang nhìn Tinh Hồng Nữ Vu.
“Ô ——” Đám quái vật từ xa vang lên tiếng kêu to trầm thấp.
Tất cả quái vật phía trong căn cứ, bên ngoài căn cứ đều đồng loạt ngẩng đầu. Linh cảm chúng nó mách bảo, dường như bên trong quần thể chúng nó vừa ra đời một người thống trị.
Ngoài đại dương vô tận, rất nhiều bóng dáng cao lớn đi ra từ sương mù, hợp thành tầng tầng lớp lớp bóng đen mờ ảo, nối nhau tiến về phía căn cứ.
Nếu con người nhìn thấy, chắc chắn bọn họ sẽ bị chấn động.
Bởi vì bọn họ vốn cho rằng chính mình đã gặp qua toàn bộ quái vật, nhưng sự thật lại không phải. Đa số quái vật đều ẩn mình dưới đáy biển sâu, chúng nó không thích tiếp xúc với loài người, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh sinh sống.
Vì cường đại và thông minh hơn quái vật trên cạn, chúng nó biết quần thể mình vừa xảy ra chuyện gì.
“Bọn quái vật bị sao thế? Sao tự dưng lại kích động?” Con người dưới căn cứ không hiểu ra sao, bọn họ nhìn một đám quái vật ngửa đầu tru dài, cẩn thận bò dậy khỏi mặt đất.
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện. Quái vật vây thành, sợi tơ kim sắc, quần thể quái vật bạo động.
“Con người… Còn có tương lai nữa không?”
Ở tầng hầm ngầm lúc này.
Đám người chơi đã nhào lên đánh nhau tranh đoạt, nhưng không ai trong số bọn họ là chạm đến được đá quý. Bọn họ như bị một tấm màng vô hình ngăn cản.
“Đưa cho tôi! Đưa cho tôi!” Người chơi bị dục vọng khống chế lộ ra bộ mặt đáng sợ, bọn họ đều nhìn chằm chằm đá quý, vừa dữ tợn vừa không ngừng khát khao.
Có muốn mang nó đi không?
Nhậm Dật Phi nhìn đá quý kim sắc lơ lửng, hắn đã từng do dự.
Nhưng… Nó không phải một viên đá quý mang đến vinh quang đơn thuần cho nguyên chủ. Nó chính là hy vọng mà bảy quái vật không tên tuổi quá khứ, bị người đời lãng quên đã hy sinh sinh mệnh mình giữ lấy. Nó cũng là niềm an ủi duy nhất của một linh hồn đau đớn tuyệt vọng, bị tr.a tấn thống khổ hết lần này đến lần khác nhưng không chịu từ bỏ.
Nếu Nhậm Dật Phi mang đi, cùng lắm thì nó cũng chỉ là một đạo cụ quý hiếm cấp cao. Song nếu hắn để lại, chẳng sợ bảy ngày chỉ là một giấc mộng chóng tàn, hết thảy trải qua cũng sẽ là giấc mộng mỹ lệ nhất.
Nhậm Dật Phi thích giấc mộng mỹ lệ, hắn cũng thích hy vọng. Cuối cùng Nhậm Dật Phi đã có quyết định cho mình.
Hy vọng thật sự là thứ xinh đẹp nhất trần đời.
“Tự ngã chi hậu, vạn vật sinh linh*.”
*Chính ta sau này, vạn vật đều có sinh mệnh, cũng đều có linh tính.
Thanh âm nào đó đột nhiên vang vọng bên tai con người và quái vật, dường như truyền đến từ rất xa, sau đó rót thẳng vào linh hồn.
“Thỏa mãn nguyện vọng của cậu.”
Đá quý kim sắc lập tức vỡ vụn, nó tan thành năng lượng thuần túy nhất, thay đổi quy tắc nào đó giữa đất trời.
Đám quái vật ngẩng đầu, bọn chúng nhìn mưa hoa quế rơi xuống tự không trung.
Không phải hoa quế, cũng không phải lá vàng, thứ rơi xuống chính là một loại chấp thuận.
“Ô ——” Quần thể quái vật dừng lại bước chân, chúng ngẩng đầu kêu to. Dường như nhận được mệnh lệnh của thần chi, bọn chúng lần lượt quỳ xuống rồi ngẩng mặt nhận lễ rửa tội qua ánh sáng kim sắc.
Thế giới nhất thời yên tĩnh.
Con người trong căn cứ nhìn thấy ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt bao phủ trên người quần thể quái vật. Từng trang giấy ố vàng chậm rãi bay ra khỏi thân thể bọn chúng, “ào” một tiếng vỡ vụn, cuối cùng theo gió bay đi.
Từ nay về sau sẽ không còn thứ gọi là vận mệnh định trước, sự tồn tại của chúng đã được thế giới tán thành.
Ánh sáng nhu hòa cũng dừng lại trên người nhân loại, bọn họ hoảng sợ phát hiện bộ dáng ốm yếu già nua ban đầu của mình đang dần dần khôi phục, trở về dáng vẻ thanh xuân.
“Nhất định là kỳ tích đúng không.” Con người bò dậy từ mặt đất. Bọn họ ôm chầm người nhà và bạn bè, có cảm giác không quá chân thật vì sống sót sau đại nạn.
Dưới tầng hầm ngầm, ánh sáng đá quý kim sắc đã chậm rãi tan biến. Hóa thân từ tia sáng dần biến thành thực thể.
Thần nữ xinh đẹp đứng giữa ánh sáng, đối phương nhắm hai mắt.
Hắn đột nhiên mở mắt, đôi mắt vàng kim thuần khiết. Ánh sáng sau lưng sáng bừng lên, một đôi cánh tuyết trắng xuất hiện rồi xòe rộng, hào quang khuếch tán bốn phía, lấy người nọ làm trung tâm.
Mọi người chưa kịp nhìn kỹ, đôi cánh tuyết trắng đã khép lại về trước, bao bọc thân thể “nữ thần”.
Đối phương vẫn là Tinh Hồng Nữ Vu, có điều đây là một Tinh Hồng Nữ Vu trưởng thành.
Hắn đứng thẳng giữa ánh sáng nhu hòa, từ đầu đến chân đều không vương một chút bụi bặm. Mái tóc đen dài mềm mượt xõa xuống nền đất, che đi bộ vị quan trọng. Làn da Tinh Hồng Nữ Vu không hề trắng bệch mà mang màu ngọc bích sáng trong.
Vô số mảnh vỡ kim sắc phản chiếu ánh sáng. Ánh sáng rực rỡ lướt đến bờ vai hắn, vụt qua đôi cánh lấp lánh, cuối cùng trượt xuống đôi chân thẳng tắp, đầu ngón chân lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Trong tia sáng nhu hòa, tinh linh được sinh ra như ban cho sinh mệnh mới, cánh bướm run rẩy vờn vanh khắp người đối phương.
Hơi thở sinh mệnh nồng đậm chảy xuôi trên người Tinh Hồng Nữ Vu, cũng đánh thức vô vàn tinh linh bị phong ấn trong trang giấy.
“Ô ——” Bên ngoài truyền đến thanh âm quái vật đáp lời hết lần này đến lần khác. Chúng nó đứng lên tru dài ngân nga, tiếng kêu vang xuyên thấu mặt đất, tựa như đang ăn mừng một kỷ nguyên mới.
Từ đây, quái vật đã có thể sinh sống trên thế giới này quang minh chính đại. Chúng nó có thể hoạt động vào ban ngày, cũng có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở.
“Hạt giống tình yêu được sinh ra từ một loài quái vật thích giết chóc trời sinh. Khi hạt giống ấy nảy mầm đơm hoa, hắn sẽ trở thành vua quái vật, ban cho bọn họ sinh mệnh chân chính. Tam Tỷ tiên đoán…” Đại tiểu thư lẩm bẩm, cô bất giác mỉm cười.
“Mọi người có nhìn thấy không, nhìn thấy hy vọng mà mọi người vốn không thể chờ?” Thiếu nữ bật cười, nước mắt lăn xuống đôi gò má.
___