Quyển 6 - Chương 137: Ổ Kiến
Gió thổi lay mặt cỏ, xào xạc thổi rơi một trận sương sớm. Đối với những người vừa đi qua gốc cỏ mà nói, đây là một cơn mưa rả rích đột ngột.
“Anh Tiểu Giang, hôm nay tìm được cái gì vậy?”
Nhìn Tiểu Giang trở về tay không, đám người đi ngang bụi cỏ đều hỏi thăm hắn, nhưng Tiểu Giang chỉ yếu ớt lắc đầu.
“Chúng ta cùng nhau tìm nhé?” Một bóng người trượt xuống lá cỏ dài, kéo theo mấy giọt sương đọng lại. Sương sớm lập tức dính vào người đối phương, làm cả người cậu ướt đẫm. Người nọ hắt xì một cái, sau đó cười hi hi ha ha, đỉnh đầu còn đội một đóa hoa giống như cái mũ.
“Tôi… Khụ khụ.” Giang mới há miệng nói chuyện đã bắt đầu ho khan.
Hắn chống tay lên thân cỏ, đầu ngọn cỏ là lá lớn che mưa. Sắc mặt Giang trắng bệch, thi thoảng lại ho khan mấy tiếng. Hắn đứng bên cạnh đám cỏ xanh to lớn càng trở nên nhỏ bé, trông đáng thương vô cùng.
“Aiz thiệt tình, khi nào anh mới chóng khỏe đây…” Người tới nhìn Giang bằng đôi mắt cảm thông, thuận tay đưa cho hắn một con sâu to bằng lòng bàn tay, “Cho anh chơi nè”.
Sâu lớn thật sự có kích thước bằng lòng bàn tay. Nó màu trắng, không có lông, đôi mắt đen to tròn như hai hạt đậu, vậy mà có chút đáng yêu. Giang lắc lắc tay từ chối.
“Vậy em đi nhen, phần hôm nay vẫn chưa tìm được nữa.”
Nói xong cậu nhóc bắt lấy một nhánh cỏ trơn nhẵn rồi nhanh nhẹn bò lên, không lâu sau liền khuất khỏi ngọn lá.
Giang tiếp tục đi về phía trước.
Bùn đất ướt át để lại dấu chân rõ ràng. Hắn đẩy hai nhánh cỏ, tìm kiếm đường đi qua dấu chân.
Ngẩng đầu nhìn trông bầu trời xa xôi, xa đến mức chỉ thấy một mảnh xanh lam tươi đẹp. Đám cỏ dại ngày trước bị giẫm đạp dưới chân, lúc này cao lớn không khác gì đại thụ nghìn năm. Về phần cây cối thật sự, chúng cao như tòa nhà chọc trời.
Lần đầu tiên Giang cảm nhận sâu sắc rằng chính mình nhỏ bé đến thế.
Đây là một thế giới không có dấu vết khoa học kỹ thuật hiện đại, thậm chí không phải xã hội phong kiến. Khắp nơi không có nhà ở, không có đường sá, không có đồng ruộng canh tác và gia súc chăn nuôi.
Hắn nhìn quanh, bốn phía đều là những người bán hoang dã mặc quần áo vải bố, đi chân trần, tóc tai bù xù nhảy tới nhảy lui trên lá cỏ. Bọn họ đuổi theo hạt bồ công anh, hoặc cúi đầu tìm kiếm thứ gì.
Giống như thần dân vương quốc Ngón Cái, lớn lên trong vỏ quả hạch đào, làm bạn với chuột đồng.
So với dáng vẻ nhếch nhác của những người khác, Giang có phần tốt hơn. Mái tóc hắn được buộc lại, chân mang một đôi giày vải, vải bố quấn thân cũng sạch sẽ hơn một chút.
“Nhìn Giang giống mấy đại nhân đó ghê. Giang trắng trẻo, cao cao, tiếc là hắn không phải.”
Giang nghe thấy thanh âm vài người nói chuyện, bọn họ vừa nói vừa tìm đồ vật trong bụi cỏ gai nhọn.
Một lát sau có tiếng ai kêu lên: “Quần áo tôi bị dính rồi.”
“Tóc tôi nữa.”
“Đừng đụng mấy lá cây đó, dính chất lỏng vào là không dễ rửa đâu.”
Hóa ra là nhựa cây chảy xuống từ bụi gai, có vẻ nó dính rất chặt.
Hắn đi về phía trước, đôi tay lại đẩy ra một nhánh cỏ. Thế giới trước mặt tràn ngập cảm giác hoang vắng không một bóng người, cảm giác hoang vắng này còn mãnh liệt hơn cánh đồng hoang vu, người nơi đây dị thường nhỏ bé.
Đi đến một chỗ bóng râm, Giang ngẩng đầu. Hắn trông thấy một cái tháp cao chót vót ở cuối tầm mắt, dưới một cây to chọc trời.
Nhìn từ bên ngoài, tòa tháp trông giống một hình nón trơn nhẵn, chính giữa trở lên xuất hiện lỗ thông gió rất có quy luật.
Tạo hình có hơi quen mắt, không khác nào gò đất nổi của loài kiến cả.
“Kiến trúc quần cư?” Giang không ngừng đi theo dấu chân người về phía tòa tháp.
Tháp quá xa, đường lại rất khó đi, hắn cố gắng đi nhanh cũng gần nửa tiếng. Bị giọt sương và cỏ cây đánh trúng nhiều lần, rốt cuộc Giang tới được lối vào nhỏ hẹp bên dưới chân tháp, trên đó viết “03”.
Kỳ quái, nơi này không phải xã hội bán nguyên thủy ư? Làm sao lại có ký hiệu con số, trong khi nó là thứ được tạo nên bởi một nền văn minh đã phát triển đến trình độ nhất định?
Hắn thoáng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn đi vào trong.
Bên trong là một hang ổ ngầm, tựa thân cây bị khoét rỗng tuếch. Bốn phía là tầng tầng lớp lớp hang ổ nhỏ dày đặc. Có chút oi bức ngột ngạt, còn có hơi ẩm ướt.
Nơi đây không khép kín hoàn toàn. Trên tường có rất nhiều lỗ nhỏ thông hơi thông sáng, một góc hang có cả vài thứ phát sáng như rêu phong. Đôi mắt hắn thích ứng trong bóng tối một lát, không lâu sau liền nhìn thấy toàn cảnh rõ ràng.
Dù là mặt đất hay hang động đi nữa, tất cả đều được xây bằng một loại đất sét đặc biệt, sờ lên sần sùi thô ráp, nhưng lại rất cứng rắn.
“Ổ kiến, khụ khụ khụ.” Hắn nhẹ nhàng đọc hai chữ này, sau đó không nhịn được thấp giọng ho khan.
[Trong người chơi có quỷ giết người. Tìm ra nó, hoặc sống qua bảy ngày.]
[Thân phận: Người chơi.]
[Nhân vật: Công dân.]
[Nhiệm vụ nhân vật: Hủy diệt.]
[Từ ngữ then chốt: Ổ kiến.]
[ ]
Chín người chơi, nhắc nhở đầu tiên: Ổ kiến.
“Giang” chính là Nhậm Dật Phi, hắn ngẩng đầu nhìn đám hang động nhỏ dày đặc, cảm thấy hơi quá mức tượng hình.
Nhiệm vụ nhân vật là hủy diệt, không biết muốn ngăn cản hủy diệt hay gây ra hủy diệt, rồi hủy diệt cái gì. Bây giờ Nhậm Dật Phi chưa có thời gian nhìn xem sơ yếu lý lịch, hắn không hiểu ra sao.
“Hít hà.” Lúc nãy đi một đường không có cảm giác, bây giờ đột nhiên dừng lại, Nhậm Dật Phi mới cảm thấy bàn chân cực kỳ nóng rát. Theo kinh nghiệm trước đây, nói không chừng đã bị phồng rộp.
Hơn nữa lúc di chuyển, hắn cọ phải không ít cành cây ngọn cỏ, làn da đã sớm xuất hiện rất nhiều vết trầy, vừa đau vừa rát.
“Giang” là người của thời đại này, hắn đã thích nghi với hoàn cảnh từ lâu. Cho nên mọi vấn đề lúc sau đều đổ cho Nhậm Dật Phi lo liệu.
Cường hóa xúc cảm đúng là hại hắn, từ trước đến giờ Nhậm Dật Phi đều không cảm thấy lo lắng như hiện tại. Hắn vất vả lắm mới mài giũa chính mình thoát khỏi bộ dáng tay yếu chân mềm, bây giờ lại đổi ngược trở về.
Nhưng cảm giác có phần nhạy bén hơn là thật. Nếu gặp chuyện gì nguy hiểm, Nhậm Dật Phi có thể phản ứng càng nhanh.
Từng tầng một trong hang động đều là lỗ nhỏ, không nhìn thấy nhà ăn tập thể hay nhà vệ sinh, phòng tắm các loại. Đừng nói là chạy ra ngoài giải quyết vấn đề sinh lý nha?
Nhậm Dật Phi rút thẻ gỗ trên người xem, mặt trống thẻ gỗ là một dòng chữ nguệch ngoạc không khác nào quỷ vẽ bùa.
Lúc trước hắn không biết thứ bùa này vẽ cái gì, sau đó nghĩ đến chữ số Ả Rập thì mới biết, trên đó viết 03319.
Hai con số trước là số nhà, ba con số sau có lẽ là số hang động.
Nhậm Dật Phi tìm được hang nhỏ nhân vật không lâu lắm. Hang nhỏ ở tầng thứ ba, hắn đi lên một cái thang nghiêng lớn rồi rẽ sang con đường tầng ba. Hang nhỏ của Giang ở chính giữa, cửa ra vào dùng vỏ cây khô và lá cây che đậy.
Hắn vén bức màn vỏ cây lên thì thấy được bên trong. Nhậm Dật Phi vốn tưởng hang nhỏ sẽ rất tối, không nghĩ là trong hang cắm một bó thực vật phát sáng. Vì vậy dù không có cửa sổ, hang nhỏ lại không hề u ám chút nào.
Hang nhỏ có một giường đất, bên dưới đặt hai cái rương nhỏ, cạnh giường là bàn ghế, bên kia có một loạt giá đỡ đặt động vật bằng đất sét, đều là tạo hình côn trùng.
Ổ đất rất nhỏ, dường như không có chỗ cho người đứng.
Nhậm Dật Phi đi vào rồi đóng cửa, ngồi xuống chiếc giường đất đơn sơ.
Hắn vừa mở mắt liền phát hiện chính mình đang ở trong một bụi cỏ rậm rạp cao ngất, cỏ nhỏ cao hơn người rất nhiều, bên ngoài mọc đầy gai nhọn hình răng cưa, nhìn kiểu nào cũng thấy đáng sợ.
Sau đó xung quanh đột nhiên xuất hiện đám người nhỏ gầy, ăn mặc rách rưới đi qua khe hở ngọn cỏ. Nhậm Dật Phi còn tưởng chính mình lạc vào vương quốc người nguyên thủy tí hon nào đó.
Giang không có nhiều đồ vật cá nhân. Hắn lục tung một hồi mới tìm thấy một chiếc áo choàng sợi đay, có điều hơi rách nát, ngoài ra còn có một ít đồ gỗ và đồ gốm thô kệch.
Thậm chí Nhậm Dật Phi còn tìm được một quyển giấy vàng rất giòn, không phải loại giấy giống thời đại lúc sau, nó được tạo thành bởi lá cây linh tinh cùng loại với cỏ gấu, trên đó viết chi chít chữ.
Chữ giản thể đang không ngừng sửa đổi, tuyệt đối không thể xuất hiện ở thời đại này.
Nguồn gốc của nó cũng thần bí giống như con số ngoài cửa hang.
Nơi nơi xung quanh đều không hề bình thường. Chẳng qua rất may là Nhậm Dật Phi tìm thấy nơi ở chứ không phải hoàn cảnh sinh tồn dã ngoại, nguy cơ lập tức giảm xuống phân nửa.
Hắn chậm rãi cởi giày, nhìn kỹ lòng bàn chân thì thấy phồng rộp hai chỗ thật.
Nhậm Dật Phi lục ngăn kéo tìm một cây gai. Hắn không có cách nào khử trùng, chỉ lau lau rồi đâm thủng bọt nước cho nước mủ chảy ra.
Nằm xuống chiếc giường đất nhỏ, Nhậm Dật Phi bắt đầu sắp xếp tình huống trước mắt.
Đầu tiên, con người nơi đây rất nhỏ so với thế giới, có khả năng chỉ lớn bằng côn trùng.
Hơn nữa trình độ sinh hoạt thế giới dừng lại ở kiểu xã hội nguyên thủy hoặc xã hội bán nguyên thủy, nhưng bọn họ đã nắm giữ kết tinh vượt hẳn thời đại —— Con số và chữ viết.
Tiếp theo, lúc hắn ở ngoài trời, Nhậm Dật Phi không hề nhìn thấy ai đó đi thu hoạch thức ăn. Dù là hái trái cây, đánh bắt cá hay săn thú đều không có, thậm chí cũng không thấy đồng ruộng.
Thỉnh thoảng gặp ai đó vui vẻ trở về, trong tay bọn họ không phải thức ăn mà lại là một vật gì đó màu đen.
Cho nên thức ăn đến từ nơi nào? Quần áo trên người đến từ đâu?
Thứ ba, nơi bọn họ ở là một kiến trúc cùng loại với ổ kiến, cao cao dựng thành hình cái dùi. Chuyện này càng không hợp lý. Tháp cao như thế, đương nhiên cần nhiều vật liệu xây dựng và kết cấu xây dựng, không phải cứ muốn xây là xây.
Vấn đề xuất hiện, vậy ai tạo ra thứ này? Vì sao tạo thành cái dạng này?
Mọi thứ đều bất thường, bất thường đến mức quái dị.
Nhậm Dật Phi không tìm ra manh mối, hắn mở sơ yếu lý lịch nhìn xem. Dưới ánh sáng mờ ảo, mười dòng chữ xuất hiện.
Hà Giang, bị nhận định là công dân từ lúc chào đời, ba tuổi rời khỏi phòng sinh, đi đến nơi này – tầng lớp thấp nhất hang ổ, bị đánh số.
Công dân bắt đầu làm việc từ lúc ba tuổi, trẻ con học tập nửa ngày, nửa ngày quét dọn vệ sinh.
Vì phục vụ quần thể cho tốt, bọn họ cần học được con số và chữ viết đơn giản nhất.
Lớn lên thêm chút nữa thì không cần học tập, bắt đầu làm việc nặng. Chẳng hạn như làm đồ gốm, đồ gỗ, sửa chữa hang động, giáo viên cơ bản, bảo mẫu phòng sinh,…
Thành tích học tập của Hà Giang rất tốt, hắn có thiên phú đọc sách kinh người. Nhưng vì giai cấp bản thân nên hắn chỉ học xong kiến thức cơ bản nhất, bị cấm tiếp tục học lên.
Ở nơi này, kiến thức giống như một thứ gì đó bị giai cấp bên trên độc chiếm.
Chỉ có vậy rồi thôi, Hà Giang học xong chữ viết, hắn trộm tìm vài quyển sách để xem.
Muốn đọc càng nhiều sách, học càng nhiều kiến thức, biện pháp tốt nhất là trở thành trợ lý của người dạy học. Nhưng không biết vì sao, cuối cùng, người có thành tích học tập ưu tú nhất lại bị phân công đi làm công việc nguy hiểm nhất —— thu thập vật tư.
Mỗi ngày Hà Giang đều phải ra ngoài tìm kiếm một loại đồ vật màu đen hình lập phương. Đám người lang thang khắp nơi xung quanh hắn đều làm công việc này, tìm kiếm hình lập phương màu đen.
Không ai biết hình lập phương kia đến từ đâu, chỉ biết qua một đoạn thời gian sẽ rơi xuống rất nhiều, bọn họ phải đi tìm.
Sau khi thu gom khối hình lập phương, chúng sẽ được xử lý đồng nhất.
Chỉ cần mỗi ngày hoàn thành công việc chính mình, bên trên sẽ phát quần áo và đồ dùng sinh hoạt linh tinh các loại xuống. Nếu thu thập hình lập phương càng nhiều, công dân còn có thể nhận được những thứ khác, chẳng hạn như thuốc men và công cụ hữu dụng.
Chế độ quản lý ở nơi này là phân tầng giai cấp, có hơi giống thời kỳ cơm tập thể năm xưa.
Mọi công dân trong hang ổ đều nhận loại thức ăn như nhau, số lượng ngang nhau, không nhiều hơn và cũng không ít bớt. Chẳng qua, điều kiện tiên quyết là phải hoàn thành công việc được giao.
Với tình huống Nhậm Dật Phi trở về tay không như hôm nay, nếu lại xảy ra vài lần nữa, hắn sẽ bị đánh giá “mất năng lực lao động” rồi bị đuổi khỏi hang ổ, tự sinh tự diệt.
Bên ngoài rất nguy hiểm, ra đó chỉ có một con đường ch.ết.
“Cho nên chế độ xã hội của thế giới này là gì?” Nhậm Dật Phi lại cảm thấy khó hiểu.
Không người đáp lời.
Ngoại trừ chuyện đó, Hà Giang không có thân phận gì đặc biệt hay trải qua chuyện gì đặc biệt. Hắn là một công dân ốm yếu “bình thường”. Cùng lắm là đối tượng nhận được sự tôn trọng từ người khác vì thường xuyên giúp đỡ bọn họ.
Trên đường đi ban nãy có một cái hồ nước. Nhậm Dật Phi đã xem qua bộ dáng nguyên chủ.
So với mấy nhân vật trước đây mà hắn sắm vai, “Giang” có vẻ ốm yếu hơn nhiều. Cả người hắn xanh xao, thi thoảng còn ho khan hai tiếng, là một mỹ nhân bấc đèn cao gầy, gió thổi đến liền tắt ngóm.
Vốn dĩ hắn có thể trở thành công dân dạy học, cuối cùng lại không thành. Đây là chuyện ngoài ý muốn hiếm hoi xảy ra trong cuộc đời “Giang”.
Chuyện bất trắc đó cũng đã thay đổi cả đời hắn.
Giang muốn biết vì sao mình là người đạt thành tích học tập tốt nhất, kết quả phải làm công việc nặng nhọc nhất. Nhưng hỏi rồi, bọn họ nói là mệnh lệnh của giai cấp bên trên.
“Không thể để hắn tiếp xúc với sách vở, công dân không cần biết nhiều như thế.”
“Giang” thông minh, quá mức thông minh. Hắn không biết độc chiếm là gì, nhưng Giang biết đây là chuyện hoàn toàn ngăn trở tương lai công dân bên dưới.
Hắn cảm thấy rất buồn, cũng rất thống khổ, dường như có thứ gì nặng nề đang đè nén khó chịu. Lúc này, một ý nghĩ có thể nói là đại nghịch bất đạo nảy sinh trong lòng “Giang”.
Xem xong tóm tắt, rốt cuộc Nhậm Dật Phi đã biết nhiệm vụ nhân vật là gì.
Hủy diệt chế độ giai cấp vốn có.
“Phó bản lại chơi tôi.”
___