Quyển 6 - Chương 143: Ổ Kiến
Một trận “mưa” văng đến xối xả, đội tuần tr.a xông vào phòng tắm quý tộc suýt chút nữa bị đánh thành đầu heo.
Trên người bọn họ là đủ loại nước hoa và sữa tắm quý giá bị đám quý tộc tiện tay ném sang. Người chơi cầm đầu dẫn vào không chịu nổi mùi hương hỗn tạp đáng sợ này, anh ta hắt xì vài cái liên tiếp.
“Khứu giác tăng mạnh lúc này thật phiền.” Đội trưởng đội tuần tr.a nghĩ thầm. Mùi hương hỗn tạp không khác nào mùi hôi thối của cống mương.
Thật ra anh ta có chút kích động. Đợi ở đây hai ngày, chờ được một người chơi phe khác, rốt cuộc nhiệm vụ nhân vật của mình cũng có điểm đột phá?
Nhiệm vụ nhân vật của anh ta là bảo vệ “Ổ kiến”. Theo những gì anh ta biết, người có được nhiệm vụ này khá nhiều. Tầng binh dân có thủ vệ và nhân viên phục vụ, ngoài ra hai người chơi khác đều nhận nhiệm vụ tương tự. Bởi vì bọn họ đang cố gắng duy trì hoạt động bình thường của ổ kiến.
Đám người chơi nghi ngờ phó bản chia làm hai phe đối lập.
Một bên là người cầm quyền phải bảo vệ chế độ phân chia giai cấp, một bên là người muốn lật đổ chế độ phân chia giai cấp.
Tin tức nhắc nhở hôm qua nói quỷ là “kiến đực”. Theo chế độ phó bản, “quý tộc” ăn ngon uống tốt không cần làm cái gì, không phải “kiến chúa” thì cũng là “kiến đực.”
Giả sử “kiến đực” là quý tộc, như vậy hiện tại nó chính là người hưởng lợi trong chế độ phó bản hiện tại. Có lẽ sau này nó đã ch.ết, thế nên bây giờ nó mới muốn hưởng thụ tất thảy.
Xem ra “quỷ” ở phe người chơi thủ vệ.
Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng đối phương muốn chống lại giai cấp chính mình, chẳng qua khả năng không cao lắm.
Tình huống cụ thể ra sao thì đợi tin tức đổi mới sẽ biết.
Trước tiên không nói đến “quỷ”, người nọ quá mức xa vời, đa số quỷ trong các phó bản cấp cao đều ẩn nấp rất kỹ. Chẳng qua đối với nhiệm vụ nhân vật mà nói, anh ta nỗ lực chút là có thể làm được. Người chơi đội trưởng đội tuần tr.a hạ quyết tâm, cho dù thế nào thì anh ta cũng phải tìm được tai họa ngầm đó.
Vì vậy đội trưởng đội tuần tr.a cố gắng giải thích, xuất phát từ an toàn của các quý tộc, anh ta nói rõ tình huống hiện tại: Có người lén lút lẻn vào tầng năm.
Người còn chưa dứt lời, đám quý tộc càng thêm tức giận.
“Cái gì? Đám hạ đẳng các người làm ăn cái gì mà không biết? Còn mặt mũi làm thủ vệ tầng năm ư? Thế mà vẫn dám để một tên lén lút lẻn vào như vậy?”
Bọn họ nói xong, một đống chai lọ bình vại tiếp tục ném tới như mưa. Đau thì không nói, lỗ mũi đều sắp ung thư.
Đội trưởng đội tuần tr.a âm thầm ghi nhớ thân phận người chơi của mình để cố kiềm chế. Nếu anh ta dám trốn, chắc chắn sẽ bị đánh ch.ết ở nơi này.
Không, có lẽ còn không có cơ hội bị đánh ch.ết, anh ta sẽ bị mang xuống tầng dưới cùng. Nơi bị phá hỏng trước mặt chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hai ngày qua, đây không phải lần đầu đội trưởng đội tuần tr.a đối mặt với đám quý tộc ra vẻ tự cao tự đại. Anh ta nhịn không được tưởng tượng: Vì sao nhiệm vụ của mình là ngăn cản ổ kiến khỏi hủy diệt chứ không phải là giúp ổ kiến hủy diệt nhanh hơn?
Nếu nhiệm vụ anh ta là giúp đỡ hủy diệt, chắc chắn anh ta sẽ không chút do dự rút quỷ bài đánh ch.ết phó bản rác rưởi và đám quý tộc rác rưởi này.
“Đại nhân, đó là vì an toàn cho các vị đại nhân. Tôi hy vọng các ngài có thể cho chúng tôi tr.a xét.” Chán ghét thế nào cũng phải nuốt xuống bụng, đội trưởng đội tuần tr.a mỉm cười miễn cưỡng, giải thích thêm lần nữa.
Đám quý tộc hưởng thụ những gì tốt nhất, đương nhiên cũng sợ ch.ết nhất. Bọn họ tạm thời đồng ý, cho phép hai người trong số bọn họ tiến vào, bể nam một người bể nữ một người, còn phải thật sạch sẽ.
Không còn cách nào, đội tuần tr.a đành phải lập tức đi tìm một nữ binh dân tới. Đội trưởng đội tuần tr.a đứng giữa cửa chờ, không thể buông tha bất kỳ người nào.
Đa số quý tộc đều bài xích “người hạ đẳng”, ngay cả lúc quét dọn vệ sinh, nếu không cần thiết thì bọn họ cũng không ở lại. Lúc này một đám binh dân tụ tập trước cửa, hai quý tộc nào đó bất mãn, dứt khoát rời đi, tắm cũng không tắm.
Thấy bọn họ sắp đi, đội trưởng đội tuần tr.a không dám ngăn cản lẫn lục soát, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem.
Bởi vì từ nhỏ đã bị dạy về quan niệm giai cấp, binh dân trong đội tuần tr.a đều không dám nhìn nhiều, chỉ có người chơi là nghiêm túc quan sát thêm chút.
Đương nhiên chuyện này không khác nào “mạo phạm” quý tộc, ấn tượng của nhóm quý tộc đối với anh ta càng thêm không tốt.
“Nếu tìm không thấy, chỉ sợ tôi sẽ bị cắt sừng rồi ném xuống tầng một.” Đội trưởng đội tuần tr.a cười khổ.
Lúc này, bên trong vừa lúc có một nam quý tộc lại đây. Hắn khoác áo choàng hoa lệ, che đi nửa mặt trên, nửa mặt dưới lộ ra vết bỏng, tay áo bịt miệng mũi, khi đi qua kéo theo một mùi hương nhàn nhạt.
Người này cũng không phải, đội trưởng đội tuần tr.a liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục nhìn bên trong chằm chằm.
Qua mấy phút, nữ binh dân đến nơi. Bọn họ cử ra thêm một người lục soát, nam tr.a bồn tắm nam, nữ tr.a bồn tắm nữ. Nhưng mà lúc này lục soát một trận gà bay chó sủa, bọn họ lại không tìm được ai.
“Xem qua cả rồi, lục soát cả trong bồn.” Binh dân tr.a bồn tắm nam cúi đầu. Hắn tìm được ba nam quý tộc bên trong, hai người tức giận tạt nước vào mặt hắn, một người thì ghé vào thành bồn, tựa như đang ngủ, hắn cũng không dám đi qua quấy rầy.
Nữ binh dân lắc đầu: “Bên trong không có ai, cũng không có đồ vật có thể che chắn.”
Ý tứ chính là không tìm thấy kẻ xâm nhập.
Đám quý tộc đen mặt, sắc mặt đội trưởng đội tuần tr.a càng không tốt.
“Không có khả năng!” Đội trưởng đội tuần tr.a không thể chấp nhận sự thật. Quả thật mùi hương kia dừng lại ở đây, làm sao nói không có là không có?
Phòng tắm chỉ có một cửa ra vào duy nhất, không có cửa sổ hay thứ gì thoát khí, trong bồn tắm càng không thể che chắn, rốt cuộc người kia dùng kỹ năng gì lẫn trốn?
“Kéo hắn xuống.” Quý tộc đã sớm ôm một bụng tức giận cười lạnh.
“Không, chắc chắn hắn vẫn còn ở đây, chỉ là dùng biện pháp đặc thù nào đó.” Đội trưởng đội tuần tr.a cảm giác được không ổn, anh ta muốn tranh thủ chút thời gian.
“Hai thứ hạ đẳng này đi quanh một vòng, phòng tắm đều thối hết. Ngày mai chúng ta còn phải tham gia bữa tiệc thành niên.” Một cô gái quý tộc dùng ngón tay mịn màng chưa từng làm qua việc nặng bóp mũi bài xích.
Nhìn hai ngón tay mảnh khảnh của đối phương, có thứ gì lóe lên trong đầu đội trưởng đội tuần tra, nhưng anh ta nghĩ mãi vẫn không biết mình đã bỏ sót cái gì.
“Kéo xuống đi chứ? Nhiều người phá hỏng vui vẻ như vậy, chẳng lẽ chúng ta còn giữ mạng cho hắn?” Một quý tộc bật cười.
Người chơi đội trưởng đội tuần tr.a càng bất an, con mẹ nó không giữ mạng mình thật? Anh ta lập tức nóng nảy, vội vàng tránh thoát tay kìm của hai binh dân rồi xoay người bỏ chạy.
Đội trưởng đội tuần tr.a bỏ chạy không khác nào chứng minh anh ta có lòng tạo phản, đám quý tộc nổi khùng gào lên: “Người đâu! Người đâu! Bắt lấy hắn!”
Nhậm Dật Phi còn không biết vì sự xuất hiện của mình, một người chơi liền rơi vào danh sách bị NPC bắt giết. Hắn đang nhìn bản đồ tìm đường lên tầng sáu, có điều tìm mãi vẫn không xong.
Tầng năm là nơi quý tộc ăn chơi phóng túng. Nhậm Dật Phi tìm một vòng, tìm từ các phòng, phòng khách, phòng khiêu vũ, phòng trò chơi,…
Trong lúc hắn còn dùng gương mặt “quý tộc”, Nhậm Dật Phi gặp không ít binh dân làm việc.
Binh dân làm việc ở nơi này rất nhiều, có tới hai ba mươi người bị hắn phát hiện, còn lại không ít người đang ngủ.
Mà quý tộc tầng năm thì lại rất ít. Xem số phòng, số lượng nhiều lắm không vượt qua hai mươi quý tộc.
Tục ngữ có câu, vật dĩ hi vi quý*, có lẽ là một trong những nguyên nhân khiến quý tộc ít ỏi như vậy?
*Thứ càng hiếm thì càng quý
Hai mươi quý tộc, chỉ cần hai ngày là đủ để người chơi đội trưởng đội tuần tr.a nhận biết toàn bộ. May mà Nhậm Dật Phi dùng gương mặt một nam quý tộc đang ngủ, nếu tùy tiện đi ra với gương mặt xa lạ thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Bởi vì chưa gỡ sừng xuống, hắn chỉ có cách làm tóc rối tung, sau đó lấy áo choàng lớn che đi cái trán.
Nhậm Dật Phi sờ mặt mình, xúc cảm lồi lõm thật sự rất chân thật.
Không ngờ bên trong đám quý tộc lại có một tên quỷ xui xẻo phỏng mặt, hơn nữa trùng hợp bị hắn gặp phải. Lúc đó có ba nam quý tộc, chỉ người này là có vóc dáng tương tự Nhậm Dật Phi.
Không biết bọn họ có phát hiện quý tộc hôn mê kia không nữa.
Nhậm Dật Phi tìm kiếm từng gian phòng ở, chưa chắc hôm sau đã có cơ hội đi lên tầng năm, cho nên lần này hắn dứt khoát đi quanh một vòng.
Mấy gian phòng quý tộc hoàn toàn không bố trí người canh gác, phòng ở cũng thế, cửa đẩy ra liền mở.
Xem qua cách trang trí, sở thích của đám quý tộc không giống nhau. Có người thích quần áo xinh đẹp, có người thích đồ chơi tinh xảo, có người thích âm nhạc,… Thậm chí có cả một người có phong cách cực kỳ đặc biệt: Trên dưới toàn là sách.
Thỉnh thoảng hắn còn gặp vài quý tộc đang nghỉ ngơi trong phòng.
Gặp đã gặp, Nhậm Dật Phi không thể buông tha bọn họ dễ dàng, vì thế hắn liền dùng chút năng lượng sót lại để mê hoặc hỏi thăm tình huống.
Kết quả hỏi hai người liên tiếp, bọn họ chỉ biết mình là người được trời đất bốn phương chiếu cố, được binh dân bảo vệ thành vô dụng, thậm chí hiểu biết về ổ kiến còn không nhiều bằng Nhậm Dật Phi.
Ngay cả tồn tại của nữ hoàng mà hắn nghi ngờ, bọn họ cũng hoàn toàn không biết, chỉ một lòng nghĩ về tiệc thành niên ngày mai.
Thoạt nhìn bọn họ là quý tộc, là kẻ được hưởng đãi ngộ tốt nhất, thế nhưng tất cả hành động đều bị binh dân khống chế.
Từ khi sinh ra đến giờ, mọi việc đều là việc có sẵn, người khác xúi giục thì mới làm. Bọn họ chưa bao giờ nỗ lực, chưa bao giờ theo đuổi cái gì, càng không dễ suy nghĩ nghiêm túc, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
“Giống như đàn lợn trong chuồng lợn.” Nhậm Dật Phi nghĩ thầm, trong lòng hắn xuất hiện một câu danh ngôn: She was still too young to know that life never gives anything for nothing, and that a price is always exacted for what fate bestows.*
*Khi đó cô ấy còn quá nhỏ để biết rằng cuộc đời vốn không cho không ai cái gì, và những món quà mà vận mệnh ban tặng, đều đã được âm thầm định giá từ lâu. – Stefan Zweig viết về Marie Antoinette, Vương hậu gây nhiều tranh cãi nhất Vương quốc Pháp (1774-1792).
Đây là một câu danh ngôn của tác giả người Áo viết cho “Vương Hậu bị chặt đầu”, nhưng dùng cho các quý tộc cũng không có gì là không phù hợp.
Đương nhiên đám quý tộc không cảm thấy như thế, bọn họ chưa từng nghi ngờ cái gì: Vì sao cho dù là binh dân hay công dân cũng đều có người già, phụ nữ và trẻ em, người trẻ nhiều năm sẽ trở thành người già.
Nhưng những quý tộc sống trong nhung lụa này, vậy mà lại không có một người trưởng thành.
Bọn họ cùng tuổi với nhau, ngày mai chính là lễ trưởng thành. Chỉ có một ngoại lệ duy nhất là đứa trẻ vừa mới được đưa tới.
Nhậm Dật Phi đến đây rồi mới phát hiện, một nhóm người không có khoảng cách tuổi tác, quả thật rất đáng sợ.
Chẳng lẽ ba mẹ bọn họ hẹn trước ngày sinh? Hay là một bào thai nở ra mười mấy hai mươi người?
Càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng.
Quý tộc hơn 18 tuổi đi đâu cả rồi? Chẳng phải những quý tộc nhỏ hơn đều có cơ hội sinh ra hay sao?
Chìa khóa giải đáp mọi câu hỏi đó nằm ở tầng sáu, nơi không tìm lấy lối đi đúng không?
“Có khi nào là cầu thang chuyển động, mỗi lần dùng đến sẽ chuyển động xuống dưới không nhỉ?” Nhậm Dật Phi đi quanh tầng năm một lượt, ngoại trừ một cái vòng tròn ở vị trí trung tâm thì bản đồ không còn góc trống nào nữa, vì sao lại không có lối đi?
“A?” Đang cân nhắc suy nghĩ, đột nhiên hắn nghĩ ra một vấn đề, có manh mối.
Muốn lên tầng năm thì lối đi ở tầng hai, như vậy muốn lên tầng sáu, có khi nào lối đi lên từ tầng khác hay không?
Chẳng hạn như… Tầng thứ tư thần bí?
“Ầm!” Một tiếng vang lớn đột ngột vang lên khiến mặt đất chấn động kịch liệt, Nhậm Dật Phi lập tức đỡ tường nghiêng ngả. Hắn nhìn thấy binh dân và đám quý tộc hoảng loạn chạy ra khỏi phòng.
NPC chưa từng gặp phải uy lực của vũ khí nóng, bọn họ vừa sợ hãi vừa mờ mịt, không biết xảy ra chuyện gì.
Nhưng Nhậm Dật Phi thì hiểu rõ, hắn rất tò mò không biết người chơi nào bị ép cho nóng nảy.
Người chơi cấp cao có rất nhiều con át chủ bài, chỉ cần không xui xẻo gặp trúng Boss, tỷ lệ tử vong sẽ rất thấp. Có điều chuyện đó cũng không chứng minh người chơi có thể thuận buồm xuôi gió, thỉnh thoảng cũng bị NPC tìm được cách lánh nạn.
“Đáng thương quá vậy nè.” Nhậm Dật Phi cảm thông sâu sắc, hắn đi sang bên kia.
Nhậm Dật Phi đang chuẩn bị đi xuống tầng hai rồi vòng lên tầng bốn xem thử. Thật ra nơi này hỗn loạn rất thích hợp cho hắn thừa nước đục thả câu.
Đi được một lúc liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Nhậm Dật Phi lập tức trốn vào một góc.
Không lâu sau, trứng xui xẻo xuất hiện. Anh ta vừa đánh vừa lùi, giải quyết mấy NPC lao đến.
Hắn tập trung nhìn kỹ, thì ra là người chơi lúc trước phát hiện ra Nhậm Dật Phi, mà người đuổi theo đánh anh ta lại chính là đồng đội binh dân của anh ta.
Nhậm Dật Phi còn tưởng rằng đối phương sẽ quét bay NPC như gió bão quét mái nhà tranh, ai ngờ hắn trơ mắt nhìn anh ta vọt vào góc khuất nơi mình đang trốn. Hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
“Quả nhiên là cậu!” Người chơi này tức muốn trào máu họng, trừng mắt nhìn gương mặt Nhậm Dật Phi: “Biết ngay là cậu có vấn đề, đây là kỹ năng gì của cậu?”
Trong lúc nói chuyện, đám binh dân đã đuổi đến nơi. Người chơi nọ co giò bỏ chạy nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu kêu to: “Đây là người đã trà trộn vào! Hắn là binh dân, hắn không có cánh.”
“Có bệnh à!” Nhậm Dật Phi tức giận mắng, sau đó vội chạy theo, “Anh tìm đường ch.ết còn liên lụy người ta!”
“Là cậu ra tay trước!” Người chơi đang vắt chân lên cổ chạy quay lại tức giận.
Binh dân phía bên kia bắt đầu dùng biện pháp riêng kêu gọi nhóm binh dân khác. Trong chớp mắt, một đoàn binh dân đi ra từ từng phòng, tham gia đội ngũ rượt đuổi.
Nhậm Dật Phi chạy trốn thở phì phò không ngừng, bộ dáng sắp ch.ết đến nơi.
Người phía trước còn có tâm trạng quay đầu cười nhạo: “Ối dồi ôi gà bệnh.”
“Anh không phải gà bệnh con mẹ nó anh quay lại đánh đi, chạy làm gì?” Nhậm Dật Phi vừa thở dốc vừa oán hận.
Thật ra đối phương cũng không có sức chạy trốn, cùng lắm là chạy bền tốt hơn Nhậm Dật Phi một chút. Nhưng anh ta vẫn muốn gân cổ làm bộ “tất cả đều nằm trong lòng bàn tay”: “Đương nhiên tôi có kế hoạch riêng.”
Đạo cụ và kỹ năng không đủ dùng thì có.
Người chơi nọ đúng là xui xẻo, ba đạo cụ ba kỹ năng, vậy mà chỉ có hai cái có thể sử dụng, đen không nói nên lời.
“Làm… Làm sao anh nhận ra tôi?” Cả người Nhậm Dật Phi đều muốn bốc cháy.
“Vừa gặp liền biết, đừng nói cậu đổi được gương mặt là biến thành ngụy trang giả nhé?” Người phía trước cũng cạn kiệt sức lực, anh ta còn chưa ăn tối, đám phế vật này đúng là khó hầu hạ. Nếu không phải vì nhiệm vụ nhân vật, anh ta đã bắn bọn họ thành cái sàng từ lâu.
Phía trước hai người lao ra một đám binh dân, đúng là đội tuần tr.a tiếp viện, nhìn vũ trang đầy đủ rất không dễ chọc: “Bọn họ ở đằng kia!”
Hai người Nhậm Dật Phi lập tức phanh gấp, kết quả binh dân phía sau đã đuổi gần tới, không khác nào trước có sói sau có hổ, hai sườn là vách tường.
“Tiêu rồi.”
___