Chương 13

Không mất nhiều thời gian Vi Lam đã biết, Thiên Lãng rầu rĩ vì chuyện gì.
Một bản báo cáo của công ty Vân Thiên lại bị trả về.


Đối với một công ty bất động sản, đây không phải là chuyện gì hi hữu. Ngắm được một khoảnh đất, quan hệ với nhiều cơ quan chủ quản cấp trên, nộp rất nhiều đơn, nói rách cả mép, chạy rời cả chân cuối cùng những chuyện vứt đó bỏ mặc nhiều vô kể.


Tuy nhiên, khoảnh đất này lại khác, dùng lời nói của người trong nghề là phong thuỷ tốt, vị trí đẹp, chiếm mọi ưu thế, nếu xin được, ắt sẽ là bước chuyển biến lớn đối với sự phát triển của công ty Vân Thiên.


Chính vì lẽ đó, rất nhiều công ty đều ngắm mảnh đất này, chỉ có thể mạnh ai người nấy chạy.
Vi Lam không hiểu và không có hứng thú với những chuyện trên thương trường.


Ban ngày Thiên Lãng bận rộn với việc làm thêm, buổi tối còn phải chiêu đãi các quan chức địa phương, thường gần sáng mới về.


Để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Vi Lam, anh luôn cố gắng làm mọi việc thật nhẹ nhàng. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Vi Lam chỉ có thể dựa vào ánh sáng lọt qua khe cửa phòng ngủ, mới có thể phán đoán anh đã về rồi.


available on google playdownload on app store


Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã không thấy bóng dáng Thiên Lãng đâu. Trên bàn có đặt một cốc sữa vẫn còn bốc khói và đồ ăn sáng, còn có một tờ giấy viết: “Đừng quên hôm nay đi thay thuốc!”


Cô ngoạm miếng bánh mỳ một cách ngon lành, nhìn nét chữ quen thuộc trên trang giấy, một cảm giác buồn bã nhưng ngọt ngào từ từ dâng lên.
Mặc dù mấy ngày không chạm mặt Thiên Lãng rồi, nhưng vẫn được anh chăm sóc và chiều chuộng chu đáo.


Sự quan tâm không lời này của đàn ông dễ khiến người ta cảm động nhất. Làm bạn gái của anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Rất tiếc là, anh chỉ là người “anh trai” trên danh nghĩa của cô.
Buổi trưa, Vi Lam một mình đến bệnh viện.


Đi qua hành lang dài yên tĩnh, cô cảm thấy mình như đang bước đi trong cơn ác mộng.
Căn phòng u ám, máy móc lạnh lẽo, bác sĩ với vẻ mặt vô cảm, các chai dính đầy máu tươi… Cô dừng lại, bám vào tường, bắt đầu oẹ khan.
“Em không sao chứ?”
Một giọng đàn ông dễ nghe vang lên.


Ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt với các nét đều thanh tú, mái tóc rất ngắn và đôi mắt có đuôi dài.
Dưới ánh nắng, chiếc áo blu trắng của anh có phần chói mắt.
Vi Lam lắc đầu, đứng thẳng người, tiếp tục bước đi.


“Chúng ta đã từng gặp nhau, em quên rồi sao? Anh là Hứa Thiều Hàm”. Anh đuổi theo, đi song song với cô.
Ngay từ đầu cô đã nhận ra anh là ai, chỉ có điều không ngờ lại gặp anh ở đây.
“Anh là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện này”. Ánh mắt Hứa Thiều Hàm cười cười nhìn cô, “em đến khám bệnh à”.


“Tay em bị đau, em đến thay thuốc”.
Theo phép lịch sự, Vi Lam nở một nụ cười.
“Đúng hôm anh trực ban, hay là anh thay giúp em nhé”.


“Việc này bình thường là do y tá làm, làm gì phải đến lượt vị bác sĩ trưởng khoa như anh?” Cô nhìn thấy chiếc thẻ công tác đeo trước ngực anh có ghi “bác sĩ trưởng khoa ngoại”.
Bác sĩ trưởng khoa trẻ như vậy, đúng là “thanh niên tài năng”.


Anh kinh ngạc trước sự nhạy bén và lưu tâm của cô: “Anh thường thay thuốc cho bệnh nhân, rất chuyên nghiệp, em không phải lo đâu”.
Cô đâu có lo? Anh chuyển chủ đề nhanh thật!
Vi Lam mỉm cười, theo anh vào phòng thay băng.


Quả nhiên Hứa Thiều Hàm rất lành nghề, động tác thành thạo và nhẹ nhàng, cô không hề cảm thấy đau chút nào.
“Vết thương của em khỏi rất nhanh, anh sẽ kê cho em ít thuốc tiêu viêm, không cần phải đến bệnh viện nữa”.
Anh ngồi xuống trước bàn, lấy đơn thuốc ra, lúc kê đơn cho cô, mới nhớ ra:


“Đúng rồi, anh còn chưa biết được tên của em”.
“Hạ Vi Lam. Hạ là mùa hạ, Vi là mỉm cười, Lam là màu xanh lam”.
“Vi Lam”, Hứa Thiều Hàm đọc khẽ, “cái tên uyển chuyển hàm súc thật. Giống như con người em vậy”.
Trái tim Vi Lam hơi rung động.


Ánh nắng mùa thu hắt qua cửa sổ, chiếu xuống lớp lông mao màu vàng trên mặt anh, giống như một thiên thần, thánh thiện và ấm áp.
Đúng lúc này đây, điện thoại đổ chuông.


Sau khi bấm nút nghe, đầu bên kia Linh nói lớn: “Vi Lam, hai tuần trôi qua rồi, anh bác sĩ Hứa đó không bày tỏ gì cả, cũng không gọi điện thoại cho tớ! Có phải lần gặp gỡ này lại thất bại đúng không?”


“Không đâu”. Vi Lam nhìn người đàn ông đối diện, nén giọng nói, “không phải cậu cũng đã từng nói rồi đó sao, bác sĩ đều rất bận, đợi thêm thời gian nữa đi. Có khi mấy ngày nữa lại hẹn cậu ấy chứ”.


Tắt máy xong, Hứa Thiều Hàm xé đơn thuốc ra, đưa cho cô: “Em đi lấy thuốc đi. Nhớ nhé, mỗi ngày uống ba lần”.
Nhìn lên gương mặt điềm đạm tuấn tú của anh, cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.


Anh có hẹn Linh hay không, bao giờ hẹn với Linh, để tự anh quyết định, người khác không có quyền can thiệp.
Yêu, hoặc là không yêu, vốn không có lý gì cả.
Buổi trưa làm việc, Vi Lam mới phát hiện ra điện thoại di động của mình không thấy đâu nữa.


Linh nhiệt tình tìm cùng cô, hỏi: “Cậu nghĩ xem, hôm nay đã đi những nơi nào?”
“Tớ chỉ đến bệnh viện, sau đó đến thẳng ngân hàng”. Vi Lam cố gắng nhớ lại, nói: “chắc chắn là để quên trên xe buýt rồi”.
Linh an ủi cô: “không sao đâu, bảo ông anh triệu phú của cậu mua cho một cái”.


Điện thoại mất rồi, đương nhiên là có thể mua cái mới. Nhưng chiếc điện thoại đó là do Sở Hàm tặng cô. Khi chia tay, không nỡ vứt đi. Bởi đã dùng quen rồi.
“Hạ Vi Lam, không có người nào yêu nữa, vẫn có thể yêu mình”. Đây là dòng chữ cô đặt trên màn hình điện thoại.


Trước khi hết giờ làm việc, Vi Lam nhận được một cú điện thoại, số máy hiện trên màn hình là số điện thoại của cô”.
“Xin hỏi có phải là Hạ Vi Lam không? Nếu em muốn lấy điện thoại về thì 9 giờ tối nay đến tiệm trà Thanh phong minh nguyệt. Anh đeo kính không gọng, mặc áo gió màu trắng”.


Cô lập tức nhận ra giọng nói của anh.
Điện thoại di động đã bị Hứa Thiều Hàm nhặt được.


Anh không nói rõ thân phận của mình, lại còn hẹn cô đến tiệm trà để gặp mặt, giống như những người làm việc dưới lòng đất bắt liên lạc với nhau. Kiểu này quá giống với một cái bẫy đã lập mưu từ lâu.


Thà để chiếc điện thoại di động với quá nhiều câu chuyện biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô còn hơn là sa vào bẫy của một người đàn ông.
“Điện thoại tặng luôn cho anh đấy. Tôi sẽ không đi đâu”.
Chiều xuống, đèn thành phố lần lượt bật sáng.


Vi Lam đi trên cầu vượt bộ hành, giữa dòng người đông đúc, trông cô lẻ loi và cô độc.
Cô nhớ đến nhân vật Rika Akana trong bộ phim Chuyện tình Tokyo. Rika Akana nói với Nagao Kanji rằng: “Khi mặt trời lên, chúng ta hãy quên đi những chuyện của ngày hôm qua!”


Nhưng bây giờ đang là lúc hoàng hôn, ánh nắng lẻ loi hắt xuống sau lưng cô. Mắt cô lại bắt đầu đau nhức.
Không biết từ bao giờ, một bàn tay lớn bất ngờ đưa ra trước mặt cô.
Trong lòng bàn tay rộng là chiếc điện thoại Samsung màu đỏ với màn hình màu của cô.


Vi Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên, chủ nhân của bàn tay lớn đó, mặc áo gió màu trắng, nụ cười ấm áp.
“Em không chịu đến gặp anh, anh đành phải tìm em vậy”.
Cô đưa tay đón lấy.


Hứa Thiếu Hàm úp điện thoại vào lòng bàn tay cô, nhìn vào mắt cô: “Một cô gái như em, làm sao lại không có người yêu được?”
Anh nắm mạnh một cái, sau đó buông tay ra, quay người bỏ đi.


Vi Lam nhìn theo bóng anh, thẫn thờ. Người đã đi xe, nụ cười vẫn ở lại, một cảm giác ấm áp xen lẫn tính sát thương ch.ết người.
Tối nay, hơn 11 giờ rồi, Vi Lam vẫn ngồi trên giường thẫn thờ.


Ti vi đang chiếu bộ phim Hàn Quốc lâm li bi đát. Nhân vật nam chính là Bae Yong Jun. Anh nhuộm tóc màu vàng nhạt, mặc áo gió trắng, trên cổ có thắt một chiếc khăn xanh.
Anh đeo kính, rất thích cười. Mắt cười tạo thành một dòng kẻ, để lộ ra hàm răng trắng, dường như đang tắm trong ánh nắng.


Vi Lam nhớ đến Hứa Thiếu Hàm trong đời thực, anh cũng có nụ cười ấm áp như thế nào.
Cô là người nhạy cảm biết bao. Lúc vừa gặp Hứa Thiếu Hàm ở bệnh viện, qua ánh mắt anh, cô cảm nhận được rằng người đàn ông này thích mình!


Nhưng cô không dám đón nhận, bởi cô sợ lại bắt đầu yêu một người.
Phụ nữ trong tình yêu, vừa không biết bơi, vừa lại không có cảm nhận về phương hướng. Cô không có đủ can đảm để đắm mình một lần nữa.
Một tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Cô biết là Thiên Lãng, liền ra mở cửa.


Ánh đèn màu vàng lọt qua khe cửa hắt xuống đất.
Thiên Lãng đứng trong ánh đèn, ánh mắt sáng ngời.
“Muộn thế này mà em chưa ngủ à?”
“Em xem ti vi” Cô ngửi thấy mùi rượu, buột miệng hỏi: “Anh uống rượu à?”


“Đi tiếp khách, làm sao có thể không uống được chứ?” Anh liếc nhìn cô, “Em yên tâm, bây giờ anh sẽ không tùy tiện uống say nữa đâu”.
Cô đã hiểu được ẩn ý trong câu nói của anh, có phần không hài lòng.


Đàn ông, sao lại “thù dai” như vậy? Tại sao lại cứ nhớ những điều không vui trước đây?
Có những lúc lãng tử và lãng quên cũng là một điều hạnh phúc.
Có lẽ, trong mắt anh, cô luôn là cô gái giả dối, xảo quyệt, xấu tính.


Thiên Lãng tranh thủ cơ hội nhìn chằm chằm vào cô, lập tức phát hiện ra điều gì đó bất thường ở cô.


Trước đây, sắc mặt của Vi Lam không được tốt lắm, ánh mắt cũng vô hồn. Nhưng hôm nay, hai má cô đỏ hồng, đôi mắt như bị một cái gì đó đốt sáng, tròng mắt trắng đen rõ ràng chìm trong nước, khiến anh cảm thấy sợ.
Họ đã quen nhau hơn 10 năm rồi, thậm chí anh hiểu cô còn hơn hiểu cả mình.


“Vi Lam”, anh rất khó khăn, “Buổi chiều anh gọi điện thoại cho em, tại sao có đàn ông nghe máy?”
Mặc dù sợ, nhưng anh vẫn lấy hết can đảm để hỏi. Chàng trai 29 tuổi, có rất nhiều chuyện phải đối mặt một cách bình thản.


“Em làm mất điện thoại, bị người ta nhặt được, may mà người đó đã trả lại cho em rồi”.
Cô bình thản nói, giọng rất bình thường, vẻ mặt cũng rất bình thường.


Vì hoài nghi, anh không thể không nhìn cô thêm một chút. Và thế là lại phát hiện ra cô đang mặc chiếc váy ngủ màu xanh lam, hai chiếc cúc trên cùng không cài, để lộ ra chiếc cổ cao xinh xắn và một nốt ruồi đen nhỏ.
Anh nhớ nốt ruồi này. Da cô trắng ngần, như tuyết đầu mùa đông.


Thiên Lãng nhìn cô, trước mắt lại hiện ra hình ảnh cô trong trạng thái lõa thể, thân hình trắng ngần, mái tóc đen bóng, và cả ánh mắt đáng yêu đầy quyến rũ.
Thiên Lãng nhắm mắt lại, nhíu mày, cơ ở hai bên má giật giật.


“Anh làm sao vậy?” Cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của anh, hỏi với vẻ thắc mắc.
Thiên Lãng hít một hơi thật sâu rồi lại mở mắt ra.
Vi Lam đang đứng trước mặt anh, gần trong gang tấc. Đôi mắt cô mở tròn, miệng cũng há.


Đáng ghét! Lẽ nào cô không biết điểm hút hồn nhất của cô chính là đôi mắt đó.
Mỗi khi mở mắt to tròn, trông cô rất ngây thơ, non nớt, giống như một đứa trẻ khiến người ta phải yêu.


Hơn nữa, trên người cô tỏa ra một mùi thơm, mùi của loại xà phòng thơm mà anh quen thuộc. Thời đại bây giờ, chắc chỉ có cô vẫn cồn thích tắm bằng xà phòng thơm.


Mùi thơm dịu nhẹ, phảng phất đó sực thẳng vào mũi anh, khiến mỗi khúc xương, mỗi miếng thịt, mỗi sợi dây thân kinh của anh đều cảm nhận được một cảm giác run rẩy kỳ lạ.
Thiên Lãng nghiến răng, cố gắng kìm chế mình, mới không bước đến, ôm cô gái gầy gò yếu đuối đó vào lòng.


“Hơn 10 giờ rồi”. Anh cố gắng tỏ ra bình thản, “em mặc váy ngủ, không phải là mời anh vào phòng ngủ của em chứ?”
Dường như bây giờ Vi Lam mới ý thức được rằng mình ăn mặc không chỉnh tà, cô trợn mắt nhìn anh, đóng cửa “rầm” một tiếng.


Nhìn cánh cửa đã đóng chặt đó, thớ thịt giật liên hồi trên má Thiên Lãng mới dần dần được thả lỏng.
Anh tự cười đau khổ: “Tần Thiên Lãng, nếu cứ tiếp tục nhịn như thế này, ngươi sẽ bị nội thương là cái chắc!”






Truyện liên quan