Chương 35
Trời đã hửng nắng sau cơn mưa.
Mùi thơm của hoa cỏ phảng phất trong bầu không khí trong lành, xen lẫn cả mùi của đất.
Trong công viên, hoa đang thời kỳ nở rộ, cỏ xanh mơn mởn. Hiếm có ngày nào thời tiết lại đẹp như vậy, đương nhiên không thể thiếu các em nhỏ ham thích vui đùa và các cụ già đi tập thể dục buổi sáng.
Vi Lam ngồi trên hàng ghế cạnh thảm cỏ, đầu hơi ngửa lên. Ánh nắng rực rỡ như được dát vàng hắt xuống đỉnh đầu, gần như có thể nghe thấy tiếng rơi xuống đất của vàng.
Đây chính là sự ấm áp và ánh nắng mà cô khát khao từ lâu.
Đột nhiên nhớ đến một bài hát có từ rất lâu rồi:
Lưng tựa vào nhau ngồi trên thảm nhà
Nghe nhạc nói cho nhau nghe về ước mơ
Anh mong em càng ngày càng dịu dàng
Em mong anh luôn giữ hình bóng em trong trái tim
Anh nói muốn tặng cho em một giấc mơ lãng mạn
Cảm ơn em đã đưa anh tìm được thiên đường
Cho dù phải mất cả cuộc đời mới hoàn thành được
Chỉ cần em nói là anh sẽ ghi nhớ không bao giờ quên
Em đã nghĩ đến giấc mơ lãng mạn nhất
Là mỗi ngày một già đi cùng với anh
Những nụ cười góp nhặt được trên đường
Giữ lại sau này ngồi trên ghế đu để nói chuyện với nhau
Em đã nghĩ đến giấc mơ lãng mạn nhất
Là mỗi ngày một già đi cùng với anh
Cho đến khi nào chúng ta già đến mức không thể đi đâu được nữa.
Anh vẫn coi em là báu vật trong lòng bàn tay anh.
…
Cô cũng rất mong có được điều lãng mạn hạnh phúc, nhẹ nhàng như vậy.
Tuy nhiên, người cùng già đi với cô đó, phải là người đàn ông đang ngồi bên cạnh này.
Thiên Lãng không nhìn cô, ánh mắt dõi theo những chiếc bóng đang chạy trên sân bóng cách đó không xa.
Những em học sinh cấp ba đang mướt mồ hôi đá bóng dưới ánh nắng, tuổi trẻ tràn đầy sức sống và nhiệt huyết, chắc chắn sẽ khiến anh phải nhớ lại chuyện cũ của mình.
Thời gian quay trở lại 10 năm về trước, sôi nổi trên sân khấu, sôi nổi trong trường học, sôi nổi trong đôi mắt của bao cô gái.
Còn cô – một cô gái bình thường nhỏ bé, chỉ có thể đứng trong đám đông, như ngước nhìn một vị thần, ngắm anh từ xa.
Trong mắt người ngoài, ngay cả việc làm em gái của anh, đều cảm thấy là ân sủng mà ông trời ban tặng cho cô.
“Nếu ông trời ban cho con ba điều ước. Điếu ước thứ nhất là Tần Thiên Lãng yêu Hạ Vi Lam!”
Mới 12 tuổi, tại sao lại ước điều như thế này?
Là do ghen tị, và còn cả… yêu!
Trong quãng thời gian từ còn là thiếu nhi đến khi bước vào tuổi thiếu niên rồi đến tuổi trưởng thành, cô đã nỗ lực đi tranh đi giành, nhưng lại không biết rõ rốt cục mình cần cái gì. Cô muốn chiến thắng điều gì?
Hóa ra, cô luôn giấu trong đáy lòng mình, cái mà cô cần, chính là Thiên Lãng – chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần bò giản dị nhưng lại sang trọng như một chàng hoàng tử trước mặt.
Cuối cùng Vi Lam đã hiểu!
Cô theo đuổi Sở Hàm, là do trên người anh thấp thoáng có hình bóng Thiên Lãng, cùng khôi ngô tuấn tú, cùng là chàng hoàng tử được mọi người trọng vọng; Cô chỉ ra cái sai của Hứa Tịnh Viễn khi chơi bản nhạc Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, cũng là vì cô không quên được Thiên Lãng, tiếng đàn violon của Hứa Tịnh Viễn đã khiến cô lại nhớ đến Thiên Lãng; Cô không thể yêu Hứa Thiếu Hàm, không thể chấp nhận Thẩm Hạo Thiên, là vì có Thiên Lãng ở ngay bên cạnh, cô không cần phải có người “thế chỗ” bóng hình anh nữa; Chính vì thế, sau khi chia tay với Hứa Thiếu Hàm, cô mới nhanh chóng sa vào vòng tay của Thiên Lãng như vậy; Chính vì thế, cô mới đau đớn đến tột độ trước “cái ch.ết” của Thiên Lãng; Chính vì thế sau khi biết được tin Thiên Lãng vẫn còn sống, cô mới không hề do dự ở lại bên anh.
Không phải là cảm ơn, không phải là chuộc tội, cũng không phải vì áy náy.
Thực ra, cô đã yêu anh từ lâu.
Một cảm giác mãnh liệt nhưng rất thân mật, khiến Vi Lam trân trân nhìn Thiên Lãng một hồi lâu.
Kể cả không nói gì cả, chỉ cần lặng lẽ nhìn anh như thế này, trong lồng ngực đã ngập tràn cảm giác hạnh phúc khó tả rồi.
Đúng lúc Thiên Lãng quay đầu lại, nhìn thấy vẻ si mê của cô, bèn chế giễu: “Sao vậy? Em định ngồi thẫn thờ ở đây cả buổi sáng ư?”
Vi Lam lắc đầu, vẫn nhìn anh chăm chú.
Ai nói anh không phải là chàng hoàng tử của cô? Khuôn mặt với các nét hoàn mỹ, dáng người cao ráo, chiếc áo sơ mi trắng tinh và chiếc quần bò màu xanh nhạt, không thể che được vẻ rắn rỏi của anh. Ống tay áo được anh xắn lên rất cao, cơ bắp lộ ra ngoài rắn chắc, tròn trĩnh.
Cô chớp chớp mắt, nhìn thấy trên cổ tay anh có một vết sẹo lồi. Không kìm được liền thốt lên: “anh bị thương à?”
Thiên Lãng cau mày, vuốt ống tay áo đang xắn xuống, nói: “Xảy ra từ lâu rồi. Anh bị thương khi tranh bóng với người khác hồi cấp ba”.
“Anh Thiên Lãng, hồi đó anh rất thích chơi thể thao nhỉ?” Vi Lam tròn xoe đôi mắt, ánh mắt rất chăm chú, vô cùng dịu dàng, “em còn nhớ lần đầu tiên gặp anh, đúng lúc anh vừa đi đá bóng về, cởi áo ngoài ra, chiếc áo thể thao bên trong ướt sũng mồ hôi”.
Thiên Lãng không nói gì, âm thầm phân tích những lời cô nói, động cơ ẩn giấu trong đó. Cô bé quỷ quyệt này, rốt cục đang có ý định gì?
“Có thật là anh không nhớ gì nữa không?” Cô vẫn nhìn chăm chú vào anh, “mẹ anh giới thiệu anh cho em, anh không thèm nhìn mà chạy thẳng lên tầng. Lúc đó em nghĩ anh chàng này, trông thì đẹp trai mà tính cách lại khó chịu!”
Khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì, dường như đang nghe chuyện của người khác.
“Sau đó, chúng ta học chung một trường cấp ba. Ba bảo anh phải chăm sóc em, nhưng anh không thèm đếm xỉa gì đến em, chúng ta giống như hai người xa lạ sống trong cùng một mái nhà. Em còn nhớ phải đến nửa năm, chúng ta không nói với nhau nửa lời”.
Vi Lam vẫn tiếp tục nói, ánh mắt không rời khỏi mặt anh.
“Lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau, là vì bức thư tình của một cô gái. Lúc đó anh được rất nhiều cô gái thích… Không phải, trước đó anh cũng được rất nhiều cô thích. Không biết làm sao họ biết em là em gái khác cha khác mẹ với anh, liền nhét thư tình cho em, nhờ em chuyển cho anh. Họ không thể ngờ rằng, chúng ta không hề nói chuyện với nhau, làm sao em có thể chuyển thư tình cho người khác được? Hơn nữa…” Cô dừng lại, khẽ cười, khoé mép lộ rõ vẻ chua chát, “thôi, em không nói nữa, đằng nào thì anh cũng không có hứng thú nghe những chuyện này”.
“Ai bảo thế?” Thiên Lãng nghiêng người sang phía cô, nói rất rõ ràng: “Anh rất thích nghe, em nói tiếp đi”.
Vi Lam hơi sững người, nhìn vào mắt anh, nét mặt lộ rõ vẻ trịnh trọng: “Thiên Lãng, trong lòng em có giấu một điều bí mật. Điều bí mật này đã được chôn giấu 17 năm rồi, em tưởng rằng không có cơ hội nói với anh hôm nay, nhất định em phải nói cho anh biết”.
Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt cô, khiến tinh thần anh như đóng băng.
“Năm 12 tuổi, em đã từng xem một bộ phim truyền hình, trong đó nói chỉ cần ước trước sao băng, điều ước đó chắc chắn sẽ được thực hiện. Em rất tham lam, ước liền ba điều ước, mỗi điều ước đều có liên quan đến anh…” Cô ngượng ngùng nói, “điều ước đầu tiên của em là, anh sẽ yêu em; Điều ước thứ hai là, em không yêu anh; Điều ước thứ ba là, anh bị xe hơi đâm ch.ết, khiến mẹ anh suốt đời phải sống trong đau khổ!”
Thiên Lãng sững người, hồi lâu không lên tiếng.
“Thiên Lãng… Em xin lỗi… Cô cúi đầu xuống, tỏ vẻ biết lỗi.
Anh ngồi thẳng người, đầu lông mày hơi giãn ra, miệng mấy lần mấp máy, nhưng vẫn cố nhịn, khẽ thở dài nói: “Kết quả, mỗi điều ước của em đều đã trở thành hiện thực rồi đúng không?”
Vi Lam ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
“Em không tài nào hiểu nổi, tại sao lại ước điều ước anh sẽ yêu em?” Mặt cô hơi đỏ lên, nói : “Vừa nãy… lúc ban nãy… Đột nhiên em đã hiểu ra! Thiên Lãng, năm 12 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã bị anh cuốn hút, muốn tiếp cận anh, nhưng thái độ của anh vừa lạnh lùng vừa cao ngạo. Em tưởng rằng suốt đời không thể có được anh. Chính vì thế từ đó đến nay, em mới ghét anh, hận anh như vậy. Một ngày nào đó, anh phát hiện ra mình thích một người vốn rất đáng ghét, tình cảm này là khổ sở nhất. Còn em lại sa lầy vào mối tình khổ sở này”.
“Em ném những lá thư tình đó vào thùng rác, không chịu đưa cho anh, là vì không muốn cho các cô gái khác tiếp cận với anh. Điều em sợ nhất là, một ngày nào đó đột nhiên anh đưa một cô gái về, nói đó là người yêu của anh. Em biết chắc chắn em sẽ không thể chịu nổi điều này!”
Cô nói liền một mạch:
“Kỳ nghỉ hè năm em 15 tuổi, anh đã thi đỗ vào trường đại học Thanh Hoa với số điểm rất cao, em biết đối với em, anh càng trở nên xa vời không thể với tới. Nhân lúc anh uống rượu say chui vào nhà tắm, em liền dụ dỗ anh, sau đó gán cho anh tội danh cưỡng hϊế͙p͙ không thành… Không chiếm được anh, em muốn muốn hủy hoại anh! Thiên Lãng, em là một cô gái có tâm địa rất xấu, ngay từ nhỏ đã như vậy…”
“Hạ Vi Lam!” Anh ngắt lời cô, giọng lạc đi và căng thẳng: “Anh không phải là mục sư, không phải đến nghe em sám hối”.
Vi Lam ngồi thẳng người, đấu tranh một lúc mới cất lời: “Thiên Lãng? Anh có hận em không? Khi anh biết em là một cô gái như thế nào?”
“Anh nghĩ giữa chúng ta, không chỉ đơn giản là chỉ có yêu và hận”.
Anh nghiến răng, cảm thấy ruột gan mình như quặn lại.
“Đã đến lúc phải ăn cơm trưa rồi đúng không? Anh đói lắm rồi, nghe kể chuyện có no bụng được đâu”.
Lúc này Vi Lam mới sực nhớ đã là buổi trưa rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, cô còn rất nhiều điều chưa nói hết!
“Tần Thiên Lãng, mặc dù chuyện em kể nghe không cảm động lắm. Nhưng ngày ngày em sẽ kể cho anh nghe, cho đến khi anh phục hồi được trí nhớ!”
Vi Lam đã nói là làm.
Từ hôm nay, cô kiên trì kể về quá khứ của họ, những kỷ niệm ngọt ngào, chua chát, đau đớn, kể về mối ân oán, bất hoà giữa họ, kể về những ngày hai người chung sống bên nhau… Từng chi tiết nhỏ, nhằm gợi lại ký ức trong anh. Còn anh, luôn luôn yên tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng còn nở nụ cười không dễ phát hiện.
Chỉ có điều, anh vẫn không thể nhớ lại những chuyện trước kia. Nhưng Vi Lam không nản lòng, hàng ngày vẫn rủ rỉ kể cho anh nghe.
Cô in những bức thư mà Thiên Lãng lưu trong máy tính ra, trước mặt anh, đọc từng câu từng chữ cho anh nghe.
Đến khi đọc đến lá thư thứ năm, đột nhiên cô dừng lại, không thể đọc tiếp được nữa.
Thiên Lãng không kìm được vẻ tò mò hỏi: “Sao lại không đọc nữa?”
Vi Lam nhìn những lá thư đó, hai má đỏ ửng, ánh mắt lộ rõ vẻ xấu hổ: “Thiên Lãng, hóa ra đàn ông các anh đều đểu như vậy!”
Đây là một lá thư tình như thế nào? Tin rằng bất kỳ người phụ nữ nào trên thế gian, đều không thể ngồi trước mặt người đàn ông đọc to lá thư viết về nỗi khát khao dục vọng đối với mình.
Vi Lam:
Nửa đêm, anh tỉnh dậy sau giấc mơ và không thể ngủ thêm nữa. Anh đã từng có rất nhiều lần nằm mơ như thế này, mỗi lần đều tỉnh giấc giữa chừng. Sau đó phát hiện ra quần mình ướt nhẹp…
Chắc chắn em sẽ đoán ra được giấc mơ của anh đúng không? Chắc chắn sẽ nghiến răng chửi anh là kẻ lưu manh hiếu sắc. Thôi đi! Anh đã 24 tuổi rồi, đâu có phải là thằng con nít mới 4 tuổi, về mặt sinh lý đã là đàn ông từ lâu rồi. Từ năm 17 tuổi anh bắt đầu có những giấc mơ như thế này, chỉ có điều, nhân vật nữ trong giấc mơ luôn mơ hồ không nhận ra rõ ràng. Và lần này, anh đã mơ thấy em!
Anh cũng mong tình cảm của anh dành cho em thật trong sáng, không pha trộn bất cứ dục vọng thể xác nào. Tuy nhiên, anh bắt đầu có những ảo tưởng về tình cảm trai gái đối vơi em, là di chứng do“vụ trong nhà tắm”đó để lại.
Mặc dù chỉ nhìn lướt qua, nhưng cơ thể trần truồng của em đã hằn sâu trong trí óc anh, không thể xóa đi được. Thân hình nhỏ nhắn của em, làn da trắng ngần mịn màng, vòng eo thon thả. Và đôi gò bồng đào của thiếu nữ hơi nhô lên, trên đầu là hai núm đỏ như hoa hồng mới nở… Giữa xương đòn của em, có một nốt ruồi nhỏ, rất đáng yêu.
Anh còn nhớ cảm giác khi ôm em, thân hình gày gò yếu đuối, dựa trước ngực anh, giống như một con búp bê bằng sứ dễ vỡ. Em giãy giụa trong lòng anh, làn da mềm mại trơn láng, lại càng kích thích lòng ham muốn mạnh mẽ trong anh…
Lúc đó anh mới 18 tuổi, đang ở trong độ tuổi rất tò mò về cơ thể của con gái, làm sao chịu nổi sự dụ dỗ của em? Chỉ có điều, anh tưởng rằng đây là một giấc mơ đẹp, nhưng thực tế lại là một lời nguyền.
Dù anh dùng trăm ngàn lời để thanh minh, cũng sẽ không có ai tin. Vi Lam, đây mãi mãi sẽ trở thành một điều bí mật giữa hai chúng ta.
Sau khi sang Australia, mỗi sáng tỉnh dậy, điều đầu tiên anh nghĩ đến là em, nửa đêm thanh vắng cũng nhớ đến em. Còn nhớ câu nói mà anh đã từng nói hay không – chúng ta tiếp tục chơi trò chơi này có được không?
Trong giấc mơ, thực sự anh đã tiếp tục: anh ôm chặt lấy em, tước bỏ vỏ bọc bên ngoài của em, bóp nhuyễn vẻ yếu đuối của em trong lòng bàn tay và nụ hôn bỏng cháy. Còn em dịu dàng như nước, ánh mắt đắm đuối, hớp lấy hồn anh, mặc cho anh ôm, hoàn toàn không chống cự.
Vi Lam vứt lá thư xuống trước mặt anh, vừa ngượng vừa tức, nói: “anh tự đọc đi, em không có mặt mũi nào để đọc đâu!”
Thiên Lãng cầm lá thư đó lên, chỉ nhìn liếc qua, bèn nói: “Đây có gì là lạ đâu, chỉ cần là đàn ông, đều có những giấc mơ như thế. Nếu một người đàn ông chỉ có sự ái mộ đối với em, mà không có dục vọng, cùng lắm cũng chỉ là tình yêu kiểu Platon, họ mãi mãi không thể trở thành người tình”.
Điều này, Vi Lam thừa nhận, giống như tình cảm của cô dành cho Hứa Thiếu Hàm và Thẩm Hạo Thiên. Họ cũng đã từng ôm nhau, cô không có ham muốn gì, hơi thở đều đặn, nhịp tim ổn định.
Tuy nhiên, cảm giác khi ở bên Thiên Lãng, lại hoàn toàn khác. Bao đêm, cô ngả vào lòng anh, thở hổn hển, toát mồ hôi và run rẩy.
“Vậy thì, hiện giờ… anh có còn ham muốn em nữa không?”
Đôi mắt cô sáng ngời, nhìn thẳng vào anh không chút ngượng ngùng.
Buổi tối gió xuân ngất ngây.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi một lớp bàng bạc dưới đất.
Vi Lam đứng dưới ánh trăng, thấp hơn cô một cái đầu. Mái tóc uốn xoăn màu hạt dẻ của cô đã mọc dài, mềm mại phủ trên bờ vai, một chiếc cặp hình con bướm màu xanh nhạt, kẹp chặt một bên tóc, dưới ánh trăng, những hạt đá lấp lánh, nhưng không che được đôi mắt sáng ngời của cô.
Cảm giác rung động đó lại đến, và còn cảm thấy khá quen thuộc, dường như đã từng xảy ra.
Thiên Lãng không gật đầu, cũng không lắc đầu. Anh lặng lẽ nhìn cô, một gợn sóng vô cùng êm dịu hiện lên trong mắt anh.
Cô không dám nhúc nhích, thậm chí còn cảm thấy nhịp thở bất thường, tim lại đập thình thịch trong lồng ngực.
“Thiên Lãng”, Vi Lam gọi bằng cả tâm hồn, “anh… có còn cần em nữa không?”
Sau đó, cô liền bị ôm chặt, ôm chặt trong lồng ngực rộng rãi và rắn chắc.
Trái tim Vi Lam ngừng đập, thở dài nói:
“Anh nhớ ra hết rồi à?”
Thiên Lãng từ từ buông cô ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc rủ xuống má cô, nhìn vào đôi mắt vô cùng thiết tha đó.
Anh nói: “Anh vẫn còn ham muốn đối với em, tuy nhiên, cũng chỉ là dục vọng mà thôi. Nếu em không phản đối, hiện giờ chúng ta có thể lên giường!”
Người cô run lên, bất giác lùi về phía sau một bước dài.
“Hạ Vi Lam, em lại muốn diễn lại chiêu cũ, dụ dỗ anh ư?”
Thiên Lãng nói, khóe mép từ từ lộ ra nụ cười tàn khốc, ánh mắt anh càng u ám, lạnh lùng hơn.
“Chỉ tiếc rằng, em đã đánh giá anh thấp quá! Mặc dù mất trí nhớ, nhưng đầu óc anh tỉnh táo hơn trước đây nhiều”.
Trái tim Vi Lam co giật từng hồi.
Cô đứng nguyên tại chỗ, sững sờ nhìn theo bóng Thiên Lãng, bước về căn phòng tối om.
Thiên Lãng, chúng ta không thể quay trở lại ư? Cho dù em cố gắng đến đâu, mãi mãi không thể quay trở lại ư?
Cô nhìn xuống ánh trăng lạnh lẽo buồn tẻ trải dài dưới đất, đau đớn nhắm mắt lại.