Chương 17
Sáng dậy vẫn uể oải vì báo thức. Cài 3h để về sớm với mẹ, mà cũng tranh thủ đường vắng luôn.
Dậy lại tắm rửa rồi nấu ăn sáng luôn. Mà mới có 4h’ đang loay hoay chuẩn bị thì mẹ gọi. Ax giờ này đã gọi m, may là tôi dậy sớm không thì chắc cáu lắm đây.
– Con nghe.
– Chuẩn bị rồi về sơm nha.
– Con biết rồi, giờ về liền đây.
– Mà mày lại đánh nhau à?
– Sao mẹ biết?
– Không quan trọng.
– Vâng. Nhưng là con tự vệ thôi.
– Giỏi lý sự.
Xong ra dắt xe định đi nhưng nghĩ lại cho cái tay nên gọi taxi đi.
Về đến nhà thì quen chân đạp thẳng cổng, làm tiếng rầm.
– Thằng trời đánh kia, chưa về đã phá à. Mẹ em lên tiếng.
Phi luôn vào phòng khách thì mẹ đã ngồi đó.
– Con về u không mừng mà đã mắng rồi.
– Tao chưa hỏi tội là may đó.
– Mà sao hôm nay u không đi làm à?
– Thì tao còn ngồi trông cái cổng yêu quý của tao chứ. Mẹ em xoáy.
Ngồi vào bàn với mẹ, vào thẳng vấn đề chính luôn:
– Vậy nói cho con biết được rồi chứ.
– Nói gì?
– Gia đình mình, công việc của bố mẹ.
– Thì bố mày có một công ty vận tải với vài quán ăn, nhà nghỉ, còn mẹ thì chỉ mở mấy quán coffe với cái đại lý cấp 1 thôi.
– Mà trường con liên quan gì?
– Thì trường mày do nhà mình góp vốn đầu tư nên như thế.
– Góp là bao nhiêu?
– 60%, Có quyền thay đổi nhân sự kể cả hiệu trưởng và đuổi học bất cứ ai.
– Sao nhiều vậy? Mà sao phải làm như thế?
– Là bố mẹ muốn lo cho tương lai của mày thôi. Còn cả góp 40% ở trường kinh doanh nữa.
– Làm vậy thì hơi quá.
– Bố mẹ chỉ làm được thế thôi. Chủ yếu là ở con.
– Con biết rồi.
– Rồi đi ăn cơm đã.
Xong đi ăn trưa. Ăn xong thì ra ngồi bàn uống nước.
– Quán coffe sắp xong rồi đấy. Liệu mà lo đi.
– Vâng con biết rồi.
– Nhớ lời mẹ với bố đấy.
– Con lên ngủ đây. Xong em bước luôn lên phòng ngủ luôn.
Tối bị mẹ đánh thức kêu tắm rửa rồi xuống ăn cơm nhà có khách đấy. Nghe lời mẹ tắm rửa xong bước xuống nhà. Là nhà Thảo, chào hỏi và hỏi han vài câu rồi ngồi vào bàn ăn.
Chả có gì trong bữa ăn cả, ngoài việc Thảo cứ gắp thức ăn cho tôi và những nụ cười của 4 ông bà già.
Kết thúc buổi uống nước thân mật với mọi người và là tr.a tấn với tôi.
– Thôi chúng tôi về, còn Thảo thì nhờ anh chị. Bà già đi ra tiễn còn lại tôi, ông già và Thảo.
Cô chú Tâm về mà sao lại để Thảo lại. Mà lại còn gửi với gắm gì nữa. Lại còn cả đống đồ kia nữa. Như đọc được suy nghĩ của em ông già nói luôn.
– Cái Thảo từ mai sẽ lên ở cùng mày.
– Sao ạ?
– Mai mày đưa Thảo lên đó, gặp bác S. Không thèm để ý tới câu hỏi của em. Ông già nói tiếp
Không thể để như thế được.
– Nhưng đang học ở đây sao phải lên đấy?
– Thì cô chú Tâm muốn cho Thảo môi trường học tốt hơn.
– Mà sao phải ở cùng con?
– Không bàn thêm nữa. Mày phải cho Thảo ở cùng. Ông già em chốt một câu rồi đi về phòng. Em thì nghe lời ông ý lên im luôn.
Thua ở mặt trận ông bà già rồi, giờ chỉ có trực tiếp xử lí Thảo thôi.
– Việc nhà cô làm hết nhá.
– Cũng được.
Em thấy bí rồi đấy.
– Rửa bát, quét nhà, nấu cơm…
– Em làm hết luôn.
– Vậy được, chắc là chuẩn bị đồ rồi hả. Sáng mai 6h lên đường.
– Thằng kia mày cho Thảo ở nhờ hay mày tìm oxin không công hả. Mẹ em quát
– Vậy mẹ cho cô ý ở nhờ luôn đi. Đây là con tự thuê đó.
– Thằng này láo. Tao cho tiền mày mà mày thế à?
– Con lên đấy đi làm thêm, chưa tiêu tiền mẹ cho đâu.
– Mày giỏi rồi, mà tiền cho không tiêu mày để làm gì? Ax không tiêu cũng ăn chửi.
– Mẹ muốn con phải ăn chơi hết tiền luôn hả?
– Thôi mày lý sự tao không muốn nói nữa. Nhớ chăm sóc Thảo đấy.
– Mà mẹ không sợ con với Thảo một trai một gái có chuyện gì à.
– Thảo thì tao không lo. Còn mày mà dám làm gì thì tao…
– Thì sao cơ?
– Thì tao có con dâu. Ặc
Thảo ngồi nghe mẹ con tôi nói chuyện mà há mồm. Mà mẹ mình với mình nói chuyện thì cũng hơi khó nghe thật. Hai ông bà già mình nói chuyện nhiều lúc như teen ý.
Vâng và tôi lại phải gánh thêm một cục nợ. Mà có phải chỉ cho ở nhờ thôi đâu, học cùng luôn cho mà xem. Đây là thêm người giám sát tôi chứ gì nữa.