Chương 3: Gặp lại
Hai con người đó sau một hồi hầm hừ thì ai đi đường nấy trở về lớp học. Từ hôm đó trở đi, ngày nào Anh cũng ghé qua lớp Nhỏ phải đến vài chục lần, riết cũng thành quen nhưng Nhỏ vẫn chả có ý gì là rung động cả nên Anh lại càng "làm phiền" Nhỏ nhiều hơn, khiến Nhỏ nghĩ đến Anh 24/24. Anh cố gắng là thế, còn Nhỏ thì sao
Nhỏ cứ thắc mắc, "Sao dạo này mình lại nghĩ về hắn nhiều như thế? Liệu có phải đầu mình có vấn đề gì không, hay chỉ tại hắn cứ suốt ngày bám theo mình thôi?". Rõ ràng Nhỏ có rung động, nhưng cái ý nghĩ ấy cứ làm Nhỏ tự mình dối lòng. Lúc không có mặt Anh ở đấy thì Nhỏ vẫn vui vẻ cười đùa với bạn bè, nhưng cứ thấy Anh là Nhỏ lại cảm thấy lồng ngực thắt lại, khó chịu lắm, vậy là Nhỏ lại bắt đầu lơ Anh.
- Này, Sam Sam. Sao dạo này em lại tránh mặt anh nữa?_Trịnh Dương kéo tay Nhỏ lại khi Nhỏ cố ý đi lướt qua Anh
- Đâu có? Mà tôi cũng đâu có nghĩa vụ phải bắt chuyện với anh đâu nhờ? Blèee!_nói xong, Nhỏ quay phắt dọt lẹ
- Ế, này! Sam Sam!_Anh gọi
- A! Bạn Ngọc Lam, tôi có chút việc nhờ em. Cuối giờ, em đến gặp tôi ở phòng giáo viên_giáo viên chủ nhiệm gọi Nhỏ
- Dạ, vâng!
-----------------------------------------------------
- Thầy có việc gì ạ?_Nhỏ ngó vào bên trong hỏi
- A, em tới rồi à? Lại đây!
- Dạ!
- Em giúp thầy mang bản ghi chép và đơn xác nhận nhập học đến nhà của bạn Lâm Cẩn Hiên giúp thầy. Bạn ấy mới chuyển tới, nhưng không hiểu sao lại không đến trường, nghe nói là dọn đến gần khu nhà em. Hộ thầy với nhé?
- Ể Nhưng...
- Vậy nhá, thầy đi họp đây!*chuồn*
- Chờ...!
Sau một hồi uất ức vì tự nhiên bị nhờ một việc phiền phức, Nhỏ chợt nghĩ "Hình như...cái tên Lẩm Cẩn Hiên nghe quen quen?". Nhưng rồi Nhỏ cũng phủi bay cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu, phi thẳng về lớp lấy cặp sách đi về.
- Hmm...số nhà 12...số nhà 12... A! Đây rồi! *pính poong*x2
-..._yên tĩnh
-? *pính poong*x4
- Hử~~~~? Ai vậy? Phiền quá~!_tiếng nói vọng từ trong nhà ra
- Tôi là Nguyễn Ngọc Lam, học cùng lớp với bạn. Thầy giáo nhờ đưa tài liệu cho bạn.
- À! Cứ để đó đi, kiểu gì ngày mai tôi cũng đi học, lát nữa tôi sẽ ra lấy.
- Ơ...ừ!
Nói xong, Nhỏ đặt xấp giấy xuống trước cửa rồi quay đi. Hôm sau...
- Hế lô! Chào buổi sáng, cả lớp!... Ể? Có vụ gì vậy?_Nhỏ vừa bước vào lớp đã ngơ ngác
- Ê, Sam Sam này. Mày có biết anh soái ngồi kia là ai không? Hình như là học sinh trao đổi từ Trung Quốc đó!_cái Mây chạy ra chỗ Nhỏ thì thầm
- Không...A, là người hôm qua thầy giáo nhờ tao đưa giấy xác nhận nhập học đến nhà thì phải.
- Thật á?! Con Hương với con Diệu đang xúm lại bắt chuyện với tên đó kìa
Nhỏ từ từ bước đến gần đám ồn ào, cố chen vào để nhìn mặt bạn học mới. Khi mắt hai người vừa chạm nhau thì tên kia tự dưng vui mừng ôm chầm lấy Nhỏ làm cả đám xung quanh ngơ ngác
- Tiểu Lam, gặp được bà rồi, tôi vui quá!
- Ể, ể? Chờ đã, chúng ta quen nhau sao?
- Bà không nhớ tôi sao? Tôi là Lâm Cẩn Hiên nè, cái tên nhóc hay khóc nhè núp sau bà suốt hồi mẫu giáo ý. Nhớ chưa? Nhớ chưa?
- Lâm Cẩn Hiên...Lâm Cẩn Hiên? Hả? Ông là Tiểu Lâm Tử á?_Nhỏ há hốc
- Ân, ân! Mà này, tôi lớn rồi nha, đừng gọi là Tiểu Lâm Tử nữa, nghe cứ như thái giám ý._Cậu càu nhàu
- E hèm! Này hai bạn học, các bạn tình cảm sum vầy hơi lâu rồi. Đến lúc phải giới thiệu với cả lớp rồi đấy!_cái Hương xen vào
Rồi hai bạn mới hớn hở kể chuyện với mọi người, không để ý Trịnh Dương anh đứng ngoài cửa lớp Nhỏ nãy giờ chứng kiến cảnh hai con người kia "ân ái" mà ôm nguyên một bình dấm chua bự tổ chảng. Anh ấm ức bỏ đi. Rõ ràng Anh vốn định xuống rủ Nhỏ đi ăn sáng mà chứng kiến cảnh này thì bay hết tâm hồn ăn uống rồi còn đâu. Anh nghĩ "Cứ bạn thuở nhỏ là được thân thiết với nhau thế à? Lớn hết rồi, có như hồi bé nữa đâu?". Nhất định, Anh phải giữ khoảng cách giữa hai người đó.
________________Giờ nghỉ trưa_______________
- Này, A Hiên, lại đây ngồi ăn!_Nhỏ vẫy Cậu
- Ok! Mà này, bà đã để ý ai chưa?_Cậu chạy lại thì thầm
- Hả...ế?! Sao...sao ông tự nhiên hỏi vậy?_mặt nhỏ bỗng nhiên đỏ bừng lên vì bỗng chốc nghĩ đến hình ảnh của Anh
- Thì để tôi...còn theo đuổi bà! Hehe!
CÒN TIẾP...