Chương 58: Ngoại truyện: Cuộc sống yên bình
Một ngày tháng tư, tôi nằm trong khách sạn lướt web xem tin tức trong nước, một tháng vừa qua thật sự không yên bình. Phản ứng của giới truyền thông quả nhiên không nằm ngoài dự tính của Hàn Tiềm. Phần lớn đều là tin tức không tốt, cho dù hai nhà Hàn – Tống ra mặt trấn áp nhưng vẫn còn một số tờ báo tài chính muốn thu hút sự chú ý, không hề cố kỵ bình luận về tôi. Xuất thân giàu có đôi khi ở trước mặt dư luận bạn lại trở thành kẻ yếu thế để người khác kiếm lợi. Bình thường quần chúng sẽ không tin kẻ có tiền, cộng thêm truyền thông cố ý khiêu khích và thao túng, tung ra rất nhiều loại tin tức, quả nhiên biến tôi thành kẻ không học vấn không nghề nghiệp, một thiên kim tiểu thư có đời sống hủ bại, thối nát, giống như vẩy mực phía sau lưng. Mà tôi với Hàn Tiềm chỉ mới công bố tin tức đính hôn, thậm chí còn chưa kịp mở tiệc đính hôn nữa.
Bốn tháng trước, chúng tôi mở một cuộc họp báo, trình tự lúc đó rất rườm rà, làm công tác quan hệ xã hội, hai gia đình Hàn – Tống gặp mặt, khoác tay Hàn Tiềm đối diện với ống kính, không chỗ nào là không có ánh đèn flash của đám paparazzi. Không chỉ ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc của tôi, thậm chí cuộc sống riêng cũng không thể may mắn thoát khỏi.
“Anh cảm thấy hiện tại không phải là thời điểm tốt để ra ngoài đầu sóng ngọn gió.” Tống Minh Thành xem tin tức vừa khoa trương vừa không mang tính xác thực nào kiến nghị với tôi: “Mặc dù em xuất thân trong sạch, nước bọt không thể dìm ch.ết em, nhưng bị người ta nhổ nước bọt không phải là chuyện tốt đẹp gì. Huống chi đây lại là thời điểm tốt nhất để ra ngoài du lịch một chuyến. Dù sao, em và Hàn Tiềm sẽ chung sống với nhau lâu dài, làm chuyến du lịch trước khi cưới cũng coi như là đi thử chút cảm giác mới mẻ.”
Kết quả sau khi tôi đưa ra đề nghị này với Hàn Tiềm liền bị câu trả lời của anh làm cho trợn mắt há mồm.
Anh nói: “Chẳng lẽ Tống Minh Thành nói với em muốn sống thử một thời gian trước rồi mới quyết định có kết hôn hay không?” Ánh mắt trầm tĩnh, chỉ là liếc nhìn tôi bằng nửa con mắt: “Đến kỳ nghỉ đông anh có thể nghỉ phép đi du lịch cùng em, nhưng em đừng có nghĩ tới việc từ hôn, anh không phải là hàng có thể trả lại.”
Vì vậy mới có chuyến du lịch này, chúng tôi cùng nhau khởi hành, cách xa thành phố ồn ào huyên náo tới thăm vùng đất Châu Phi thần bí.
Hàn Tiềm không hề hy vọng trong chuyến đi tôi còn để ý quan tâm tới tin tức giải trí trong nước, nhưng cuối cùng là tôi không nhịn được, ngoài việc xem tin tức liên quan tới bản thân, tin tức nặng ký về một người khác hôm nay khiến tôi tim đập nhanh. Ngô Thần Dương và Trương Tử ly hôn.
Thanh mai truc mã từ thuở nhỏ, sau này khôn lớn trở thành người yêu, cùng nhau nhận giải thưởng Kim Mã, cùng nhau bước qua chốn phù hoa, chứng kiến biết bao thời khắc huy hoàng, cùng biến động trong giới giải trí. Ngô Thần Dương không phải bước chân vào giới giải trí là nổi tiếng ngay, thậm chí ban đầu Trương Tử so với anh ta còn nổi tiếng hơn rất nhiều. Năm đó là một ngọc nữ có tiếng, Trương Tử vừa xuất hiện đã được đám danh môn nhà giàu theo đuổi không ngừng, nhưng lại quyết định gả cho Ngô Thần Dương, người vẫn hay bị gọi đùa là “độc dược phòng bán vé”, kiên định làm bạn đời sát cánh cho đến khi Ngô Thần Dương rốt cuộc cũng nhờ vào thực lực của mình để có địa vị như ngày hôm nay. Đôi kim đồng ngoc nữ này được rất nhiều nghệ sĩ ngưỡng mộ, ấy vậy mà khi đã ngoài 40 tuổi lại ra tay bạo hành, sống mũi Trương Tử thậm chí còn bị Ngô Thần Dương đánh gãy, theo tin tức đăng tải bầm dập một mảng, máu chảy không ngừng. Cuộc hôn nhân này lại kết thúc như một vở kịch khôi hài, thực sự khiến người ta thổn thức.
Mà điều này lại làm cho tôi không thể không liên tưởng tới những lời bàn luận về tôi và Hàn Tiềm, mối quan hệ không có sự coi trọng thậm chí là bị giễu cợt. Có lẽ phụ nữ trước khi kết hôn khá đa sầu đa cảm, nhìn khung bình luận xuất hiện những lời bàn luận kia, tôi quả thật có chút bất an.
Không ngờ trước sự kiện ly hôn của Trương Tử và Ngô Thần Dương, có mấy lời bình luận quả thật khiến tôi xao động: “Cứ coi như Thẩm Miên là con cháu Tống gia thì sao chứ, cô ấy có thể lưu giữ được vẻ đẹp của tuổi trẻ trong bao lâu? Chẳng lẽ 50 tuổi có thể sánh được với thiếu nữ tuổi thanh xuân? Con người dễ thay đổi, dễ sinh cảm giác chán ghét, huống chi Hàn Tiềm lại là một người đàn ông có tiền. Chờ sau khi Thẩm Miên rút khỏi giới giải trí, không còn hào quang nữa, giống như các vị phu nhân khác, chờ xem, 10 năm sau ly hôn vì phân chia tài sản rồi cũng sẽ diễn vở kịch khôi hài này thôi!”
Hàn Tiềm và tôi vẫn còn trẻ, hôn nhân vì kinh doanh và hôn nhân vì tình yêu hoàn toàn không giống nhau, tôi không chắc bản thân mình có thể nắm chắc người đàn ông này sau 10 năm, 20 năm, 30 năm nữa không, thậm chí còn sinh ra cảm giác không tự tin với tương lai. Cũng may, tôi còn có thể che giấu, Hàn Tiềm nhìn qua cũng không phát hiện ra tâm tình của tôi. Công việc của anh luôn bận rộn, lần này có thể thu xếp mấy tháng ra ngoài du lịch, hứng thú của bản thân rất cao, cả ngày đều cầm máy chụp ảnh lưu luyến không rời.
“Anh sẽ đưa em ra biển.” Anh loay hoay sắp xếp phụ kiện máy ảnh SLR, đưa sữa tươi cho tôi, sau đó thuận thế chui vào chăn bông, lúc này điều hòa trong phòng bật nhiệt độ hơi thấp, hai người ôm nhau nhiệt độ cũng không khiến người ta khó chịu ngược lại tự dưng lại có cảm giác dịu dàng, ấm áp.
Sau khi ngồi trên du thuyền, mặc dù mặt trời rất rực rỡ nhưng có gió biển nên cũng không cảm thấy nóng bức. Tôi rót một chén rượu, nằm sõng soài trên võng lưới gần mũi thuyền phơi nắng, Hàn Tiềm ở phía sau lưng nới lỏng vòng tay ôm tôi, cầm ly rượu của tôi lên uống một ngụm.
“Vùng biển này thường hay xuất hiện cá heo, không biết hôm nay có thể nhìn thấy không?” Vẻ mặt anh thư thả, thỉnh thoảng giúp mái tóc vốn đã bị thổi rối vò cho loạn hơn.
“Hôm nay chúng ta đi ngắm cá heo sao?”
Anh lại cười cười lắc đầu: “Không phải, tối nay chúng ta sẽ tới đảo nhỏ phía trước. Hôm qua anh hỏi dân bản địa các tuyến đường trên biển để tìm được con đường ưu việt nhất, em nên đến đó thăm quan một chút.”
Dọc đường đi, chúng tôi đều duy trì tư thế nằm phơi nắng an nhàn thư thả này, khoảng chừng hai tiếng đồng hồ có thể nhìn thấy một màu xanh mướt, hải đảo đã gần ngay trước mắt, suốt quãng đường đi không hề nhìn thấy cá heo khiến tôi có chút thất vọng.
Hàn Tiềm hôn lên trán tôi an ủi: “Ban đầu nói có thể nhìn thấy cá heo hay không không thể nói trước được chính là em, hiện tại tỏ ra mất mác cũng là em, em đúng là xấu tính mà. Ngoan, lần này không thấy được, sau này trở về sẽ dẫn em đến thủy cung. Trên đảo có thức ăn đặc sản của địa phương, ngon có tiếng đó, đi thôi.”
Du khách trên đảo này không nhiều lắm, còn lưu giữ lại được rất nhiều phong cảnh nguyên sơ, ngư dân trên đảo cũng rất nhiệt tình, thân thiện, thức ăn ở đây luôn đứng đầu các trang web đề cử. Tôi bị Hàn Tiềm kéo vào một quán ăn địa phương, vô cùng trang nhã, bản thân tôi cũng không thích những bữa cơm kiểu cách, lễ nghi. Ngủ thẳng tới trưa mới ra biển, dọc đường đi chỉ ăn vài miếng bánh bích quy, uống chút rượu, lúc này cũng cảm thấy rất đói, cho nên ăn uống hung mãnh như gió lốc. Hàn Tiềm vẫn ngồi yên nhìn tôi, cuối cùng không nhịn được có ý tốt nhắc nhở tôi: “Khóe miệng dính cơm này.”
Thế nhưng sau khi ăn xong tôi lại cảm thấy sầu khổ, bởi vì không ngờ Hàn Tiềm còn muốn ở trên đảo du ngoạn. Tôi đâu có đi giày, trước ở trên du thuyền chỉ đi dép, hiện tại đi được mấy bước quai dép đã đứt, đi lại thực sự không tiện.
Hàn Tiềm yên lặng nhìn tôi một lúc, đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt tôi, chỉ chỉ lên lưng mình. Tôi ngẩn người một lúc mới hiểu được, lập tức không thèm để ý tới mặt mũi gì, không nói hai lời liền nằm úp sấp trên lưng anh.
Lúc trước du lịch Châu Âu ăn vạ nói đi mệt rồi muốn Hàn Tiềm cõng tôi, anh quả quyết cự tuyệt. Lý do là, em từng là một cô gái mập mạp vì vậy trong tiềm thức luôn có suy nghĩ, ăn no liền lười vận động nên mỡ mới bị tích tụ lại ở bụng, huống chi cõng em đi bộ quá nổi bật, paparazzi trong nước rất chuyên nghiệp, có khi trên đường phố Châu Âu cũng có thể vô tình gặp một người.
Không biết có phải ở trên đảo nhỏ này tương đối thoải mái, tôi nằm trên lưng Hàn Tiềm, theo mỗi bước mỗi bước cảm giác mệt mỏi kéo tới. Chờ anh lay tôi tỉnh hình như đã tới nơi cần đến, là khu vực bên sông có rất nhiều cây cối, phong cảnh, không khí rất khá. Bên cạnh lùm cây xanh thấp thoáng một ngôi nhà nhỏ, đứng trước cửa là một người dân bản địa, thấy Hàn Tiềm liền cao giọng hô câu gì đó, cố sức vẫy tay. Tôi liền luống cuống chân tay thừa dịp tụt từ trên lưng Hàn Tiềm xuống.
Anh đi tới không biết nói gì với người dân bản xứ kia, đối phương giao cho anh hai hộp lớn đã cũ, tôi hiếu kỳ bước lại xem. Nhưng Hàn Tiềm lại không nóng lòng giải thích nghi ngờ cho tôi, chỉ cười: “Đây chính là lễ vật tặng em.” Nói xong, anh lại xách theo hai cái hộp cách xa tôi ra một chút, tôi nhất thời không rõ trong hồ lô của anh có cái gì. Lại thấy anh rút dao nhỏ mang theo bên người ra lưu loát cắt sợi dây thừng buộc quanh cái hộp.
“Anh sẽ mở cái hộp này ra.” Anh đứng bên bờ sông, cười nhìn về phía tôi.
Tôi nhìn anh mở nắp hộp, những chú bướm màu sắc sặc sỡ như phá kén bay ra, sau khi hai cái hộp cùng được mở ra, ngẩng đầu nhìn cánh bướm nhiều màu sắc ngập trời. Hàn Tiềm đứng trong ánh chiều tà khi mặt trời đang lặn nhìn tôi cười. Tôi bị toàn bộ quang cảnh làm cho giật mình, thực sự quá tráng lệ.
Nhìn thấy cánh bướm khiến tôi nhớ lại rất nhiều điều, rất lâu trước đây, khi vẫn còn niên thiếu, vẫn còn là cô nhóc mập mạp, nghe tất cả những câu chuyện xưa, trong lòng luôn có niềm tin vững chắc một ngày nào đó mình sẽ như con sâu phá kén biến thành một cánh bướm xinh đẹp.
Trong hai chiếc hòm lớn này chứa không biết bao nhiêu chú bướm, trong phút chốc phảng phất như cả đất trời đều là những cánh bướm nhiều màu sắc đang bay lượn. Tôi thấy Hàn Tiềm mấp máy môi, anh lại cố ý không phát ra âm thanh, tôi chỉ có thể nhìn khẩu hình anh để phân biệt.
Anh đang nói: “Anh yêu em.”
Sau đó, trên đường trở về tôi hỏi Hàn Tiềm, anh mới chịu mở miệng: “Ngày hôm qua khi anh tới xác định tuyến đường đi gặp được một người dân bản địa, những thứ đó đều là bướm hoang, bắt nhiều như vậy là muốn bán ra nước ngoài làm tiêu bản bướm. Anh thanh toán cho anh ta số tiền bằng với số tiền đó.”
Hàn Tiềm thay đổi tư thế ôm tôi, đặt cằm trên đỉnh đầu tôi, nhẹ nhàng hôn lên tóc: “Bướm là sinh vật yếu ớt, anh vốn rất ghét loại sinh vật có năng lực sinh tồn kém này, luôn cảm thấy vật cạnh thiên trạch (Vật cạnh: cạnh tranh sinh tồn giữa các loài sinh vật, thiên trạch: chọn lọc tự nhiên. Đây là thành ngữ chỉ việc sinh vật cạnh tranh với nhau, kẻ có thể thích ứng được mới có thể sống sót. Ban đầu chỉ dùng để quy luật tiến hóa chung, sau thì dùng chủ yếu cho sự phát triển thế giới loài người) mới đúng. Hiện tại không còn nghĩ như thế nữa, rất nhiều thứ cần người bảo vệ. Anh không biết mấy ngày nay em làm sao, có phải tin tức trong nước ảnh hưởng quá lớn tới em? Người bình thường và em không giống nhau. Nhưng nếu như em đồng ý, anh hy vọng em có thể chia sẻ cùng anh, cho dù là gì, tâm tình của em không tốt, em lo âu nóng nảy, cũng có thể trút sang anh, anh nguyện ý làm thùng rác của em.”
Tôi trầm mặc một lúc rốt cuộc mới ngẩng đầu hỏi: “Nếu như có một ngày, em không còn là minh tinh, không còn có fan hâm mộ nhiệt tình yêu mến em, da mặt trở nên nhăn nheo, không còn xuất hiện trên trang nhất tạp chí, không còn hấp dẫn ánh nhìn, thậm chí cũng không còn paparazzi nào để ý tới em, anh sẽ như thế nào?”
Nhưng vấn đề này không nhận được câu trả lời, Hàn Tiềm chỉ dùng sức ôm tôi, thở dài thì thầm bên tai tôi “Đồ ngốc”.
Nhưng bầu không khí lúc đó rất dễ chịu, tôi liền không tiếp tục đề tài này nữa, chuyện tương lai ai biết trước được, có một người đàn ông, nguyện ý vì bạn mà phóng sinh cả đàn bướm, anh ấy nhất định rất yêu bạn, hơn nữa còn là một người rất lương thiện.
Sau khi chúng tôi về nước liền cử hành hôn lễ, đây là khoảng thời gian tôi buộc phải học cách thu xếp cuộc sống. Bình thản mà ấm áp. Chúng tôi vẫn yêu nhau như cũ.
Vào một ngày bảy năm sau, tôi đang tưới nước cho hoa trong đình viện dưới ánh mặt trời rực rỡ, lại không ngờ nhận được một tấm bưu thiếp từ người đưa thư, trên tấm bưu thiếp là phong cảnh vùng thảo nguyên châu Phi xinh đẹp, sau khi mở ra thấy dưới phần ký tên dưới bức bưu thiếp là chữ ký của Hàn Tiềm. Người đưa thư ngại ngùng giải thích với tôi, tấm bưu thiếp này tuy rằng đã được gửi từ bảy năm trước, nhưng người gửi đã yêu cầu nhất định phải đợi đến lúc này mới chuyển bưu thiếp, không phải do công ty làm thất lạc.
Bảy năm,đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi đã sinh con, cũng lui về phía sau, tránh tầm mắt của công chúng, không còn ai theo sau lưng tôi săn tin nữa, khi đến trung tâm thương mại mua đồ cũng không cần phải đeo khẩu trang, đeo kính râm nữa. Hàn Tiềm vẫn là nhà đầu tư, giới giải trí từng lớp từng lớp người nối tiếp nhau xuất hiện, những cô nàng xinh đẹp, dáng chuẩn vẫn vây quanh anh, còn anh vẫn tiếp tục giữ thái độ lạnh lùng, khiến người khác chỉ dám nhìn ngắm từ xa mà không dám tiếp cận nổi tiếng trong giới. Mà lúc này đây, cầm tấm bưu thiếp trên tay, tôi lại muốn khóc.
Anh viết:
“Em vẫn là ngôi sao sáng trong mắt anh.”
Bảy năm trước viết xuống dòng này, thời gian thấm thoát trôi qua, thậm chí đã cuốn theo bao mùa mưa nắng, và đến lúc này nó đến tay tôi.
Bảy năm, phồn hoa tan mất, tôi vẫn là ngôi sao trong mắt anh.