Chương 15
Hiên Viên Độc Trần đi khỏi, trong phòng hai người cứ như vậy nhìn nhau. Tuyết Tố Tây dần dần khôi phục vẻ kiêu ngạo của Tuyết gia, lẳng lặng nhìn nam nhân đang đứng bên giường, nam nhân này đã đi vào cuộc sống của y và dường như cũng đã đi vào trái tim của y. Vì sao hắn lại là tỷ phu của ta? Vì sao lại là cừu nhân của ta?
―Ngươi sao vậy? Đừng khóc…
Thấy người trước mắt đang từ từ chuyển sang biểu tình như lúc vừa mới bị nhốt, lòng Hiên Viên Hạo Húc đau như dao cắt. Người kia gần như đã mở lòng với hắn rồi lại nhanh chóng khép lại, liệu còn có thể một lần nữa đón nhận hắn không? Cứ nghĩ đến cảnh Tuyết Tố Tây từ nay về sau sẽ không mỉm cười chân thành với hắn nữa, mặt Hiên Viên Hạo Húc càng trở nên cau có. Gân xanh trên trán ẩn ẩn giật giật giống như da thịt bị trói buộc muốn quẫy đạp thoát ra.
―Không đáng…
Đôi môi đỏ mọng, mềm mại nhẹ nhàng đáp lại, đêm qua không khí giữa hai người còn dễ chịu biết bao, thoáng cái giờ đã trở về như ban đầu. Trên thế giới này không có việc gì đáng để Tuyết Tố Tây phải phí công cả, chính y đã khiến tỷ tỷ đau lòng, nỗi thống khổ trong y cũng từng chút một đầy lên. Y vốn không phải là người có hùng tâm tráng chí(38) gì mà phải gánh vác trên vai cả một quốc gia, những tưởng có thể bình tâm nhưng cuối cùng lại bị tổn thương.
―Ngươi…
Tuy rằng người kia giờ đang mang bộ dáng đáng thương vô cùng, hai chữ ấy vẫn ghim thật sâu trong tim hắn. Hắn không khống chế được lực đạo mà thô lỗ nắm lấy cánh tay mảnh mai của Tuyết Tố Tây khiến sắc mặt y vốn tái nhợt giờ lại đỏ ửng lên một mảng.
Tuyết Tố Tây dùng hết sức cắn thật mạnh vào môi, đến khi huyết nhục lẫn lộn, máu chảy ròng ròng, y vẫn không kêu lên một tiếng. Đau. Đau thấu xương. Nhưng y không muốn kêu, không muốn ra vẻ yếu đuối, chỉ là vô ích mà thôi. Sẽ không ai buông tha cho y, kể cả y, cũng không buông tha chính mình.
―Bỏ ra! Hỗn đản! Mau bỏ ra!
(38) Hùng tâm tráng chí (雄心壮志): có tham vọng
Nhìn máu tươi đọng lại trên khoé miệng Tuyết Tố Tây, Hiên Viên Hạo Húc liền dùng tay kia bóp lấy cằm y, đẩy răng y ra. Nếu còn cắn nữa, cả môi y sẽ bị cắn rớt mất. Nam nhân thanh tú này cũng có ý chí mãnh liệt đến vậy, chính là Hiên Viên Hạo Húc không rảnh nghĩ đến chuyện khác, giờ chỉ cố tìm cách để Tuyết Tố Tây hé miệng, răng rời khỏi môi. Cánh môi phấn hồng kia không nên bị đối xử tàn nhẫn như vậy.
―Ngô… ngô…
Miệng đang cắn chặt đột nhiên bị Hiên Viên Hạo Húc hàm trụ, hắn còn ác ý bịt chặt mũi Tuyết Tố Tây, làm y không thể thở nổi mà khẽ hé răng. Lợi dụng thời cơ, Hiên Viên Hạo Húc liền ɭϊếʍƈ một đường, chặt chẽ hàm duyện phiến môi đang đau như vỡ tan, hắn ɭϊếʍƈ từng giọt từng giọt máu giống như dơi đói khát, không lãng phí một chút nào.
―Ngô… ngô…
Tuyết Tố Tây cố gắng giãy giụa hòng để nam nhân kia nới lỏng, y không muốn bộ vị của nam nhân này lại cọ vào mình, chỉ tiếc rằng sức y so với Hiên Viên Hạo Húc chỉ như châu chấu đá xe. Y vốn dĩ không địch lại nổi sức mạnh của kẻ kia, bản thân giống như một hạt cát trong từ trường của hắn, không thể chống lại sức hấp dẫn của người này. Mặc kệ Tuyết Tố Tây giãy giụa bao lâu vẫn bị kéo lại trong vòng tay của Hiên Viên Hạo Húc, phải chăng có đấu tranh đến đâu cũng không thể thoát khỏi hắn?
―Ngươi…
Muốn con mồi không còn sức chống cự đối với thợ săn mà nói dễ như trở bàn tay nhưng thợ săn cũng vì vậy mà mất đi lạc thú của kẻ đi săn. Hiên Viên Hạo Húc là một nam nhân mạnh mẽ, là kẻ nắm trong tay cả thiên hạ, hiện đang vô cùng phẫn nộ trước sự buông xuôi của Tuyết Tố Tây. Y lãnh cảm để mặc hắn tuỳ ý muốn làm gì thì làm. Trong mắt Hiên Viên Hạo Húc lúc này, Tuyết Tố Tây đã hoàn toàn không còn chút khí lực, mặc cho bất cứ ai muốn đối xử với mình như thế nào cũng được, mặc cho kẻ đang chiếm đoạt y à ai, Tuyết Tố Tây hoàn toàn thụ động tiếp nhận vì y đã không còn cảm xúc gì nữa rồi, chỉ còn sự oán hận mông lung. Không phải là hận một người cụ thể nào đó, đơn giản là hận, hận cả thế giới này. Tuyết Tố Tây giờ đâu còn là một nam nhân đơn thuần một lòng muốn ẩn cư…
―Vì cái gì?
Hiên Viên Hạo Húc không rõ nguyên do, hắn không hiểu vì sao mình là trở thành người như vậy, không hiểu vì sao phải thừa nhận điều này. Vì sao khi hắn còn nhỏ phải tận mắt chứng kiến cảnh phụ mẫu ch.ết thảm, vì sao hắn lại đối xử với Tuyết Tố Tây như vậy, gặp nhau lần đầu năm hắn mười hai tuổi, cảm giác đến nay vốn dĩ không hề đổi thay nhưng vì sao hắn lại phải nhận lấy kết cục này…
Sư phụ năm đó từng nói, chỉ cần hắn quên đi oán niệm thì sẽ có được cả tất cả nhưng hắn vẫn bất lực không thể quên đi. Sư phụ nếu biết hiện giờ hắn làm những chuyện như thế này nhất định sẽ ai thán. Hắn đã phụ kỳ vọng của sự phụ và các sư huynh đệ rồi.
―Không được! Không được đối với ta như vậy!
Hiên Viên Hạo Húc bất giác ôm lấy cổ Tuyết Tố Tây, tựa hồ một hài đồng bất lực ôm gắt gao người trong ngực, ngữ khí gần như cầu khẩn khiến trong mắt Tuyết Tố Tây dường như cũng mơ hồ hiện lên điều gì đó. Hắn tựa vào Tuyết Tố Tây, không còn chút vẻ gì của kẻ bá đạo nắm trong tay binh quyền hùng mạnh, nắm trong tay đại quyền của Tuyết Phong.
―Tại sao… Tại sao lại…
Mọi thứ đã thành ra như thế này, nếu lúc trước hắn đi cùng với phụ thân và mẫu thân, nếu lúc trước hắn có thể hiểu được ý định của Tuyết Tố Tây, nếu lúc trước hắn cự tuyệt Tuyết Tố Hân, nếu lúc trước hắn chấp nhận cùng sư phụ đi chu du khắp nơi, quên đi cơn ác mộng xấu xa ấy…
―Ta không muốn! Không muốn!
Hiên Viên Hạo Húc nổi điên, đẩy Tuyết Tố Tây ra, chạy vội ra khỏi Giản Mai hiên. Hắn hiện đang rất rối loạn, không biết phải làm gì để cứu vãn cục diện hiện tại, chỉ có thể để mặc mọi thứ. Nhưng cứ bỏ mặc cũng không đành lòng, hắn không muốn sống một cuộc sống mù quáng. Quyền lực là gì chứ? Tiền tài có ý nghĩ gì chứ? Hắn chỉ giống như phù du, lúc này dù có tất cả, thống trị một đất nước, nhưng đó không phải trách nhiệm của hắn, cũng không phải ý nguyện của hắn, chỉ tiếc rằng hắn không thể trốn tránh nổi những thứ này.
Giản Mai hiên chỉ còn lại Tuyết Tố Tây đang nằm trên long sàng, mờ mịt nhìn theo hình bóng của Hiên Viên Hạo Húc. Bọn họ đều có nỗi niềm riêng, có lẽ nam nhân này cũng chịu không ít đau khổ, có lẽ hắn cũng không thích mình mà thật ra vì báo thù nên mới đối với mình như vậy.
―Đêm đã khuya rồi. Công tử, ngài vẫn chưa uống một giọt nước nào…
Hồi Diệc Vân đứng ngoài Chiêu Lăng cung. Từ khi Hiên Viên Hạo Húc chạy vào đó vẫn chưa thấy ra, thấy chủ tử tự giam mình trong đó, đập phá tất cả đồ vật giống như muốn huỷ hoại hết thảy.
―Ai, đầu gỗ, chủ tử của chúng ta làm sao vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện kia?
Dù chủ tử nhà hắn không phải nữ nhân nhưng hiện tại tính tình thật sự có điểm tương đồng. Mộng Thiên Văn bị Hiên Viên Hạo Húc bóc lột mà không còn chút tinh lực nào, thấy hành vi kỳ lạ của chủ tử như vậy liền nảy sinh ý muốn trả thù tý chút.
―Câm miệng!
Hồi Diệc Vân không chịu nổi âm thanh huyên náo nam nhân kia gây ra, sớm biết vậy tối hôm trước đã chẳng giúp hắn rồi, kết quả hiện tại hắn cứ đeo bám lấy mình y chang cây tầm gửi, thật đúng là ―nhất thất túc thành thiên cổ hận(39).
―Nhưng mà chủ tử đầu gỗ đã nhốt mình trong đó lâu như vậy rồi, không biết có nghĩ quẩn không…
Về vấn đề tình cảm liền đem bản thân ra kiểm nghiệm. Phỏng chừng chủ tử nhà hắn chỉ là tiểu tử to đầu, chẳng có chút kinh nghiệm gì hết.
―Ngươi…
―Rồi, rồi, biết rồi.
Mộng Thiên Văn liền lập tức im lặng, sau đó ngoan ngoãn đứng đằng sau Hồi Diệc Vân, không dám tiến lên, hắn thật sự không hiểu mình nguy đến nơi rồi. Trong nhà dù có rất nhiều cực phẩm, nhưng cũng nên vì một thứ không có được mà hao tổn tinh thần.
―Chủ tử như vậy hơi giống bị tự kỷ nha.
Không phải hắn có ý gì, chẳng qua một đại nam nhân khi không lại quăng đập đồ vật, có khác nào nữ nhân khi giận dỗi.
―Thật mất hình tượng, sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của Hiên Viên gia chúng ta đó…
Mộng Thiên Văn vẫn tiếp tục lải nhải, mãi đến khi cửa mở ra, hắn liền cứng họng, trợn mắt há mồm, bộ dạng như nhìn thấy Ma vương từ địa ngục đi ra.
―Đáng đời!
Hồi Diệc Vân nhìn Hiên Viên Hạo Húc rốt cuộc cũng ra khỏi phòng với vẻ ung dung. Hắn thấp giọng cười nhạo Mộng Thiên Văn, ―tự tác nghiệt, bất khả hoạt(40), những lời này cổ nhân nhất định là dành tặng cho Mộng Thiên Văn, với tình cảnh này hắn cũng vô phương giúp bằng hữu rồi.
―Hô hô hô… Chủ tử, ngài ra rồi a… Cáp, cái kia, ta còn có việc… xin lui trước…
(39)Nhất thất túc thành thiên cổ hận (一失足成千古恨): Một lần sảy chân ôm hận cả đời. (40)Tự tác nghiệt, bất khả hoạt (自作孽不可活): tự bản thân gây chuyện, đừng hòng sống yên ổn.
Mộng Thiên Văn thấy mặt Hiên Viên Hạo Húc không chút biến sắc, liền nhanh nhanh vội vội đứng lên. Chủ tử của bọn họ là một người kiên cường, mỗi khi gặp trắc trở lại càng thêm lạc quan, chỉ là bộ dáng hiện tại thật sự làm người ta phải lo lắng.
―Ngậm miệng.
―Dạ, thiếu gia.
―Ô ô… ách…
Mệnh lệnh ngắn ngủi chỉ có hai chữ, Hồi Diệc Vân nhanh trí bịt miệng Mộng Thiên Văn lại, mà Mộng Thiên Văn cực kỳ bất mãn với việc đó. Nếu không cho hắn về nhà, hắn còn miễn cưỡng có thể chấp nhận nhưng một khi không cho hắn nói chuyện thì chẳng khác gì tước đi mạng nhỏ của hắn. Mộng Thiên Văn bị Hồi Diệc Vân bưng kín miệng, hai mắt trừng to nhìn chằm chằm Hiên Viên Hạo Húc, biểu lộ sự khó chịu nhưng Hiên Viên Hạo Húc vẫn coi như không thấy. Hắn đã đem cả Chiêu Lăng cung để trút giận, hiện tâm tình cũng đã thoải mái hơn.
―Thiếu gia muốn đi đâu?
Thấy Hiên Viên Hạo Húc cải trang, Hồi Diệc Vân đoán chừng Hiên Viên Hạo Húc muốn xuất cung. Chính là, trong cung vẫn còn nhiều chuyện cần xử lý, không khí cũng không hoàn toàn bình yên, hành động cần phải cẩn trọng.
―Các ngươi ở lại trong cung.
Nói xong, Hiên Viên Hạo Húc đạp chân ly khai khỏi Chiêu Lăng cung, thân ảnh cao lớn dần dần khuất khỏi tầm mắt của Hồi Diệc Vân. Ai, mặc dù đang sinh khí mà nguyên nhân thập phần là vì người kia, thiếu gia trước khi đi vẫn nghĩ đến an nguy của người đó đầu tiên, vậy chẳng khác gì tự hành hạ lẫn nhau.
―A… hô… hô… ngạt ch.ết ta… Tên đầu gỗ thối!
Hiên Viên Hạo Húc đi rồi, Mộng Thiên Văn mới được tự do hít thở, hắn hổn hển chĩa ngón tay vào Hồi Diệc Vân, tên đầu gỗ này hạ thủ chẳng chút lưu tình, thiếu chút nữa bịt ch.ết hắn.
―Uy, đầu gỗ thối, ngươi làm gì đó?
Mộng Thiên Văn đang định mắng cho Hồi Diệc Vân một trận, nhưng thấy tên kia không có phản ứng gì, hắn không cam lòng rống lên đằng sau.
―Lắm chuyện…
Hồi Diệc Vân không thèm chấp, kẻ kém cỏi vĩnh viễn không hiểu được tầm quan trọng của tình yêu, chỉ biết hưởng thụ, cho tới bây giờ cũng quan tâm đến chuyện gì khác. Cho dù người ta có dâng đến trước mặt một mảnh chân tình, nam nhân này hẳn sẽ chỉ cười nhạo người kia ngu ngốc mà thôi.
―Phò mã gia, ngài muốn đi đâu?
Tiểu thái giám chỗ ngự mã thấy Hiên Viên Hạo Húc y phục giản đơn đột nhiên xuất hiện ở trong này lập tức ra đón. Sau khi Phò mã tiến cung tiếp quản Tuyết Phong, rất ít khi sử dụng đến kỵ mã.
―Không có chuyện gì, đem ngựa của ta đến đây.
Đã lâu rồi Hiên Viên Hạo Húc vẫn chưa có thời gian để mắt đến chiến mã của mình. Hắn đang thầm nghĩ mình sẽ cưỡi trên chiến mã rong ruổi, cảm giác bay lượn có lẽ sẽ giúp hắn quên hết những chuyện không vui. Nếu không phải vì hoà bình giữa sáu nước, hắn nhất định sẽ đem quân đi xâm chiến một nước nào đó, thống thống khoái khoái đuổi đánh bọn họ một trận.
―Nô tài lập tức đi…
Tiểu thái giám nhận lệnh, lập tức vào chuồng ngựa. Chiến mã của Hiên Viên Hạo Húc để riêng một chỗ, là bảo mã Hiên Viên Hạo Húc thích nhất nên bọn họ vẫn luôn chăm sóc hết sức cẩn thận con ngựa này. Không mất quá nhiều thời gian, tiểu thái giám dắt ra chiến mã của Hiên Viên Hạo Húc, đem dây cương kính cẩn giao cho Hiên Viên Hạo Húc. Sau đấy Hiên Viên Hạo Húc phi thân lên ngựa, giơ roi lên rồi nhanh chóng biến mất.
―Ai, xem ra thiên hạ đệ nhất Phò mã gia cũng có chuyện mất hứng a~
Hắn là tiểu thái giám, đương nhiên ý thức được thân phận nhỏ bé của mình, lại nhìn đến bộ dáng hậm hực của Phò mã gia, xem ra làm người không phải ngày nào cũng khoái hoạt.
―Giá! Cáp…
Hiên Viên Hạo Húc cưỡi trên chiến mã rong ruổi ở ngoại ô Hàng Tuyết thành, hiện đang là mùa đông, trên cánh đồng bát ngát không một bóng người. Hắn cùng chiến mã dọc đường đi căn bản không gặp chướng ngại.
―Ha ha ha…
Hiên Viên Hạo Húc cao hứng kêu lên, hắn phải phát tiết hết mọi phẫn uất trong lòng, sau đó tìm đến một người để nói hết ra…
―A… a…
Giữa cánh đồng bao la, Hiên Viên Hạo Húc gào lên. Vướng mắc luôn hiện hữu trong lòng, lầm lạc ngay từ khi bắt đầu, hắn không nhớ rõ bản thân đã trải qua cuộc sống như thế nào, và tương lai sẽ ra sao.
―Hừ, đúng là mãng phu…
―Ân? Ai đó? Là kẻ nào?
Vừa rồi chính mình thoả thuê hét lên nhưng trời sinh nhĩ lực kinh người cùng với độ nhạy bén cao, Hiên Viên Hạo Húc biết ngay có người đang cười giễu mình, hắn kéo dây cương, thủ thế. Kỳ lạ ở chỗ giữa cánh đồng rộng lớn như vậy tuyệt nhiên không thấy một bóng người. Hiên Viên Hạo Húc trở nên căng thẳng. Tuyết trắng muốt còn đọng lại trên những nhánh cây. Hắn vẫn không phát hiện ra là ai, người này hẳn giữ một khoảng cách nhất định với hắn nhưng thanh âm lại truyền đến tai hắn rất rõ ràng, có lẽ là là thiên lí truyền âm thuật. Giọng nói lại là nữ nhân càng khiến Hiên Viên Hạo Húc bất mãn.
―Nghe đồn Phò mã gia của Tuyết Phong là đồ đệ của Hư Vô lão nhân, xem ra là tin đồn nhảm rồi.
Lúc này, giọng nói êm dịu pha chút bướng bỉnh, biết cả sư phụ của Hiên Viên Hạo Húc,
không rõ người này là kẻ địch hay bằng hữu?
―Cô nương rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại hạ chắc chưa từng được diện kiến.
Hiên Viên Hạo Húc từ trước đến nay hễ gặp qua là sẽ không quên được, hắn trên chiến trường giết địch, căn bản không có kẻ thù là nữ nhân. Hơn nữa, thanh âm trong trẻo chứng tỏ người nói vẫn còn trẻ, chắc là một tiểu cô nương. Không lẽ sư môn bọn họ lại vừa mới có tiểu sư muội?
―Ngươi đương nhiên không không có vinh hạnh đó.
Chủ nhân của thanh âm phi thường cao ngạo, nàng căn bản không hề khách sáo với Hiên
Viên Hạo Húc, nói thẳng thừng.
―Vậy cô nương rốt cuộc là cừu nhân hay bằng hữu của ta?
Dù không hề muốn chút nào nhưng cũng nên hỏi rõ ràng, một nữ tử có thể dùng ngữ khí này nói chuyện ắt không phải là người bình thường, không biết khi nào mình đã chọc đến nhân vật lợi hại như vậy? Ngay cả hắn thân kinh bách chiến(41) cũng mơ hồ không rõ.
(41)Thân kinh bách chiến (身经百战): từng trải
―A, tiểu muội không cần phải doạ Hiên Viên tướng quân nữa, ngươi xem mặt mũi hắn trắng bệch rồi kìa!
Ngay sau đó, thanh âm của nam nhân đột nhiên vang lên, phi thường mạnh mẽ rành rọt, thoạt nhìn nội lực không nhỏ, hơn nữa lâu như vậy mà Hiên Viên Hạo Húc cũng không chút phát hiện ra nam nhân này, có vẻ như công lực của người này cũng tương đương với mình.
―Ha ha, huynh đài nghiêm trọng hoá sự việc rồi, tại hạ chẳng qua hơi lạnh một chút thôi. Vốn dĩ hắn ở Chiêu Lăng cung bước ra thân ướt đẫm mồ hôi, vừa rồi lại vận động bên ngoài
một hồi lâu, ăn mặc phong phanh nên toàn bộ mồ hôi đã kết thành băng cả. Dẫu dối với hai người này có vẻ kiêng kị nhưng Hiên Viên Hạo Húc đã trải qua vô số sóng to gió lớn, tất nhiên nhưng chuyện như này chẳng có chút uy hϊế͙p͙ với hắn.
―Ha ha ha… Tại hạ cũng chỉ đùa chút thôi. Hiên Viên tướng quân chớ trách tội. Tiểu muội mau theo ta ra bái kiến Hiên Viên tướng quân đi.
Nam nhân và Hiên Viên Hạo Húc khách khí, bất quá để Hiên Viên Hạo Húc khỏi kích động, nên để cho hắn nhìn thấy mặt hai người.
Họ vốn là thần thánh phương nào, Hiên Viên Hạo Húc thật muốn diện kiến. Hai người đó rốt cuộc là người như thế nào?