Chương 1: Thần Cách.
Thế giới Đại Thiên bên trong tam giới, nguyên khí rất phong phú, là thế giới mà tiên nhân hướng tới nhiều nhất.
Nơi này tập trung những người mạnh nhất, mưu cầu cực hạn của mình.
Nơi này, bước một bước xa có thể thảnh thần, hoàn thành ước mơ lột xác.
Nơi này là điểm cuối để tiên nhân thông thần.
Đoạn Thiên Nhai, nơi này là một trong những địa điểm nổi bật của thế giới Đại Thiên, lơ lửng cao ngàn dặm, đột nhiên đứt gãy một nghìn mét. Chung quanh Đoạn Thiên Nhai này nguyên khí có tính công kích vô cùng lớn. Nó bài xích bất luận bất kỳ sinh vật nào tới gần. Rất nhiều người tu thần bởi vì dục vọng mà đều hóa thành một bộ phận của Đoạn Thiên Nhai. Đây là một trong năm đại cấm địa của thế giới Đại Thiên. Bình thường nơi này ít dấu chân người tới, nhưng hôm nay xa xa ngoài Đoạn Thiên Nhai có mấy trăm bóng dáng đang lơ lửng, tất cả đều tập trung ánh mắt vào sương mù nguyên khí tinh thuần bên trên Đoạn Thiên Nhai.
Cho dù là thế giới Đại Thiên cường giả san sát, những người này đều là hạng người tiếng tăm lừng lẫy, tu thần giả mệnh cách cảnh tầng năm mươi trở lên, nhân vật đại biểu cho tiên nhân. Mỗi người đều khống chế được mấy tầng diện tu chân, dậm chân một cái đều làm cho thiên địa chấn động. Lúc này, mỗi người đều nín thở chờ đợi, ngóng nhìn Đoạn Thiên Nhai, dường như nơi đó có cất dấu một bí mật thông thần vậy.
Thế giới Đại Thiên, là tiên giới mà vô số phàm nhân hướng tới, có được nguyên khí sung túc nhất trong các thế giới. Bất kể là người thuộc thế giới này, loại văn minh nào, tu hành phương thức nào, hay người trải qua khảo nghiệm tầng tầng, cuối cùng đều chọn bước nhập vào thế giới Đại Thiên. Chỉ có ở trong nơi này, bỏ đi phàm thai, mới có khả năng trường sinh bất tử, trong này, tu chính là … thần!
Bất kể tới cấp bậc thế nào đi nữa, thì vẫn phân ra mạnh yếu.
Thiên đạo là gì?
Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên.
Tự nhiên là gì?
Khôn sống dại ch.ết, cường giả sinh tồn!
Bất kể ở nơi nào, tài nguyên tu hành đều có hạn. Thế giới Đại Thiên này, một bước cuối cùng để trở thành thần, cạnh tranh cũng cực kỳ gay cấn, mà mạnh nhất không thể nghi ngờ chính là ngũ đại bán thần. Cái gọi là bán thần chính là chạm được tới một tia thiên đạo huyền diệu, chỉ kém một bước nữa là có tôn xưng tiên nhân mạnh nhất (tối cường).
Không thể nghi ngờ, bọn họ chiếm cứ địa phương phong phú nguyên khí nhất của thế giới Đại Thiên, từng giây từng phút mơ ước trở thành thần, đồng thời họ cũng được người người mơ ước. Nhưng mà luân hồi thay đổi, cả nghìn năm qua, bán thần thường có, nhưng thủy chung lại không có ai bước qua được một bước bán thần đó.
Mãi tới khi ma thần Vọng Thiên bế quan trăm năm xuất quan, thất mạch luân hồi đại thành, vận mệnh của thế giới Đại Thiên rốt cuộc cải biến.
Trong vòng ba năm, Vọng Thiên liên tục khiêu chiến ba vị bán thần. Hai vị bán thần Thánh Tu một ch.ết một bị thương, một vị bán thần Ma Tu mệnh hồn bị thôn phệ mà diệt. Những cao thủ mạnh nhất của các tông phái bị thua nhiều không đếm xuể. Trong thời gian ngắn, uy vọng vô địch của ma thần Vọng Thiên đã bao phủ toàn bộ thế giới đại thiên.
Mà hiện giờ, Vọng Thiên đối mặt với bán thần đặc biệt nhất của thế giới Đại Thiên --- nghịch thiên Tà Thần Mạc Sơn, một khác loại tới từ thế giới tiểu thiên.
Chỉ có Đoạn Thiên Nhai mới xứng là chiến trường của bọn họ, cũng chỉ có bán thần mới có thể đi vào Đoạn Thiên Nhai.
Nếu Mạc Sơn chiến bại, thì thế giới Đại Thiên không còn ai là địch thủ của Vọng Thiên. Mà Vọng Thiên cũng sẽ trở thành người có hy vọng trở thành thần nhất trong nghìn năm qua.
Theo đuổi lực lượng cực hạn, phương pháp có rất nhiều, bản chất trăm sông đổ về biển, đều là chiếm giữ và sử dụng nguyên khí. Thánh tu giả, chủ trương thăm dò và học tập, thiên nhiên chắc chắn có một con đường thông thần, chỉ là đợi người tu hành đi tìm mà thôi.
Mà ma tu bản chất cũng là như thế, nhưng khác nhau với thánh tu là ở chỗ, bọn họ có thể vì nâng cao mà không từ thủ đoạn. Ví dụ như thôn phệ nguyên lực của người khác chính là một con đường tắt.
Loại thứ ba, khá hiếm thấy chính là tà tu, có thể nói đây là người thần kinh tu hành, bởi vì bọn họ nghịch thiên tu hành, đối kháng với thiên đạo. Tất cả sử dụng phương thức “tự mình hại mình” mà tiến tới. Bởi vậy đại đa số tà tu đều quái gở. Trong thế giới san sát người tu hành này, được xem làm khác loại, bại bị cạnh tranh tàn khốc, làm cho một mạch tà tu vô cùng yếu ớt. Cho tới khi nghịch thiên tà thần Mạc Sơn tiến vào cảnh gới bán thần.
Trên Đoạn thiên Nhai có vô số lốc xoáy có thể xé rách nguyên lực của tiên thiên. Nhưng ở bên trong Đoạn Thiên nhai lại ẩn chứa nguyên khí rất tinh thuần, chỉ có điều loại nguyên khí này đúng là có ý nghĩa không lớn với hai bán thần.
Vọng Thiên khoanh tay mà đứng, cả người như hòa hợp thành một thể với chung quanh, giơ tay nhấc chân một cái có thể thấy thiên đạo.
Đại đạo duy nhất, bất kể thánh tu hay ma tu đều là trăm sông đổ về biển. Tất cả đều có thể ngộ thiên đạo, để trở thành thần. Mà hai phái trên đều đã được ấn chứng, cũng có người đi trước cung cấp kinh nghiệm vô giá rồi. Chỉ có một mạch Tà Tu thì người có cảnh giới cao nhất chính là nghịch thiên tà thần Mạc Sơn ở trước mắt này, bán thần đã là cảnh giới tà tu cao nhất rồi.
Mạc Sơn đầu tóc đỏ hỗn loạn, ba ngày rồi nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Vọng Thiên nhìn lên trời cao, dường như không phải đối mặt với đối thủ trên con đường thành thần của mình, mà là đối mặt với lão bằng hữu vậy.
Tới cấp bậc này rồi, quyền thế, mỹ nữ, đã chỉ như mây bay, chỉ còn lại chấp nhất ngày càng nặng với thiên đạo, và tịch mịch vô biên vô hạn.
Tìm Mạc Sơn cuối cùng, không phải bởi vì hắn mạnh nhất, mà là yếu nhất. Nhưng mà Vọng Thiên cũng không ngờ tới, Mạc Sơn không ngờ lại là một trong những bán thần mạnh nhất trong bốn vị bán thần, thậm chí còn mạnh hơn hắn lúc trước khi bế quan một chút.
Đáng tiếc hôm nay hắn lại càng tịch mịch rồi, từ nay về sau không còn đối thủ, một lòng thiên đạo, chỉ đợi một khắc thành thần thôi.
“Mạc Sơn giao ra mệnh cách, ta có thể cho ngươi bắt đầu lại ở Đại Thiên thế giới, cũng đảm bảo cho ngươi năm trăm năm bình an.” Vọng Thiên thản nhiên nói, thanh âm lộ ra uy nghiêm gần như chân thần.
Trong thế giới Đại Thiên này chỉ có Vọng Thiên mới có tư cách nói như vậy.
Nghịch thiên tà thần Mạc Sơn vẫn lạnh lùng như cũ, khóe miệng cong lên, bình tĩnh nhìn Vọng Thiên, dường như đang thưởng thúc cái gì vậy.
“Ngươi, không đảm bảo được việc gì cả.”
Phóng nhãn khắp thế giới Đại Thiên này, cũng chỉ có một mình Mạc Sơn dám phủ định hắn.
“Đây là một cơ hội cuối cùng.” Vọng Thiên khẽ mỉm cười , cũng không phản bác hay thừa nhận, nhưng hắn nói cũng là sự thật.
Vọng Thiên không thành thần, Mạc Sơn sẽ không có giá trị gì. Nếu thành thần, tình huống đố là cái gì, cũng không ai biết. Nhưng Vọng Thiên đã nói bảo hộ đích xác là có thể làm được.
Thấy Mạc Sơn vẫn trầm mặc như cũ, Vọng Thiên có vẻ thiếu kiên nhẫn. “Lúc thất mạch luân hồi đại thành, ta đã nhìn thấy con đường thông thần, nhưng ta không có bước ra một bước này, ngươi có biết vì sao không?”
Kinh nghiệm này, tuyệt đối là từng người tu thần muốn biết, con đường tu hành khó khăn nhấp nhô thế nào, hơi không để ý sẽ lập tức bại nhay. Mà kinh nghiệm của người đi trước không thể nghi ngờ là tham khảo quý báu nhất.
Ma thần Vọng Thiên muốn cùng người chia sẻ kinh nghiệm trên con đường thông thần. Việc này quả thực là chuyện không thể tưởng tượng được, mà người chia sẽ lại là kẻ thù cuối cùng của hắn.
“Bởi vì ngươi kém một nửa bước.” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Sơn lộ vẻ hiểu ra cùng hướng tới, rồi lại lộ ra vẻ tiếc hận.
Từ khi ma thần xuất quan tới nay, lần đầu tiên vẻ tự tin vô địch bị dao động. Hai mắt hắn nổ ra hào quang có thể đâm thủng trời cao: “Ngươi làm sao biết được?”
“Bởi vì ta cũng kém một nửa bước,” Mạc Sơn trên mặt mang theo một tia tự giễu. “Chẳng qua bất đồng chính là, một nửa kia của ngươi có thể bù lại. Một nửa này của ta lại không cách nào đi tiếp được.”
Vọng Thiên rốt cuộc cũng biến đổi sắc mặt, bởi vì Mạc Sơn là biết thần. Người này không ngờ còn nhìn thấy con đường thông thần sớm hơn cả hắn, chỉ tiếc giống như lời hắn nói, chính mình có thể bù lại được, nhưng hắn đã không còn cách nào quay đầu lại.
Nghịch thiên chung quy là cái tội!
“Ta còn phải cảm tạ ngươi, ngươi là người đầu tiên Vọng Thiên ta phải tạ ơn.”
Ma thần rốt cuộc cũng không áp chế được vui sướng trong lòng. Bởi vì chỉ cần hắn giết được đối phương, là có thể lấy được chân tủy phương thức nghịch thiên tu hành của đối phương.
Cái gọi là thông thần, phải trước thuận sau nghịch, thuận lòng trời để được giúp đỡ, dựa thế nghịch lại, mới có thể thành thần. Ngay từ đầu Mạc Sơn đã sai lầm rồi.
Mạc Sơn lắc đầu nói: “Ai cám ơn ai còn chưa biết được.”
Vọng Thiên biết đối phương còn có bản mạng thần kiếm chưa dùng, nhưng hắn có tin tưởng đánh bại bất kỳ kẻ nào: “Ta đã sớm muốn lĩnh giáo nghịch thiên tà thần bất ngữ kiếm một chút. Cho tới nay mới được như mong muốn, đây chính là một ngày vui vẻ nhất của Vọng Thiên ta.”
Hôm nay, Vọng Thiên quả thực rất cao hứng.
Trong tay Mạc Sơn trồi lên một thanh trường kiếm mộc mạc, giống như Mạc Sơn, lạnh lùng, trầm tĩnh. Nhẹ nhàng vuốt ve kiếm của mình, trên khuôn mặt bất động như núi của nghịch thiên tà thần cũng xuất hiện ra một tia dịu dàng. Hắn là một kiếm tu, kiếm chính là sinh mạng, trong lúc tà tu tu hành tàn khốc, nó chính là đồng bọn, là thân nhân duy nhất.
Đồng thời, trước người Vọng Thiên cũng nhiều hơn một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa. Thân kiếm tràn ngập khí phách thượng thiên hạ địa duy ngã độc tôn. Đây là ma thần kiếm—Tuế Nguyệt đã cùng ma thần Vọng Thiên tung hoành thế giới Đại Thiên.
Đồng thời là kiếm tu, đây là một trận chiến không thể tránh.
Ông…
Vọng Thiên nhẹ nhàng búng vào thân kiếm, phát ra tiếng kiếm minh vang trời. “Tuế Nguyệt, nhớ kỹ đi, tên của đối thủ ngươi là Bất Ngữ.”
Trên thế giới này có thể được xưng là đối thủ của Vọng Thiên, chỉ có một mình Mạc Sơn, và cũng là người cuối cùng.
Kiếm khí phóng lên cao, dường như muốn cắt đứt thiên không, trường nguyên khí không thể phá vỡ của Đoạn Thiên Nhai cũng bị kiếm khí kinh thiên này cắt nhỏ.
Nhóm người tu thần vây quanh Đoạn Thiên Nhai ngoài ngàn dặm sắc mặt tái nhợt. Lúc này bọn họ mới hiểu được sâu sắc, chênh lệch là thế nào.
Hai thanh thần kiếm mạnh nhất thế giới Đại Thiên rốt cuộc cũng phải phân ra thắng bại. Vọng Thiên có thể buông tha thánh tu Lý Tiêu Dao, là bởi vì đối phương là phù tu. Nhưng hai kiếm tu mà đụng nhau, chỉ có thể một còn một sống, hoặc cả hai đều ch.ết.
Mạc Sơn ánh mắt thủy chung nhìn vào Bất Ngữ Kiếm. Bỗng nhiên mái tóc đỏ của hắn dựng lên, nguyên lực mãnh liệt mênh mông, thiên lắc địa chấn, dường như cả thế giới đều phải trầm mặc vì Bất Ngữ.
Trong mắt ma thần cũng sung mãn hưng phấn, đây mới là đối thủ hắn muốn. Và Vọng Thiên rốt cuộc cũng hiểu vì sao Mạc Sơn chọn nơi này làm chiến trường.
Bởi vì Đoạn Thiên Nhai cũng giống hắn, đều là tồn tại nghịch thiên. Mà Mạc Sơn ở trong nơi này có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất của mình.
Toàn bộ Đoạn Thiên Nhai cuồn cuộn không ngừng vận chuyển lực lượng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Mạc Sơn. Cho dù là thiên lực mạnh như vậy cũng không làm cho Bất Ngữ Kiếm có bất luận động tĩnh gì cả. Nó nội liễm trầm mặc giống như chủ nhân của mình, không tiếng động đối kháng hết thảy.
Lúc này Bất Ngữ Kiếm đã ngưng tụ được lực lượng đủ để khai thiên lập địa.
Những tu thần giả chung quanh Đoạn Thiên Nhai theo bản năng tránh né phương hướng kiếm khí phát ra, không chút nghi ngờ gì, đang là bản năng sợ hãi.
Ai có thể nghĩ tới lực lượng của nghịch thiên tà thần lại hùng mạnh tới nông nỗi này, tuyệt đối vượt qua năng lực của bán thần rồi.
Dần dần, vẻ mặt của Vọng Thiên trở nên ngưng trọng, Tuế Nguyệt Kiếm trong tay ma thần cũng không có lực lượng tích súc bên trong như Bất Ngữ kiếm, ngạo nghễ bên ngoài thế giới, cao cao tại thượng.
Mạc Sơn hai mắt đột nhiên trợn lên: “Thiên đạo bất nhân, mệnh ta nghịch thiên.”
Oanh…
Bất Ngữ Kiếm giống như thần kiếm vạn trượng chém xuống. Chúng tu thần giả nhìn xem mà mặt mày đầy bụi, một kiếm này có tập trung sức lực của tất cả mọi người cũng không thể ngăn cản. Chẳng lẽ Mạc Sơn thật sự muốn nghịch thiên cải mệnh?
Mà lúc này trên mặt Vọng Thiên lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Hiển nhiên hắn rất tán thưởng một kiếm này, đây là khâm phục và tiếc hận tự đáy lòng mình. “Thiên nếu có chút tình thiên cũng già, vạn thiên đại đạo là tang thương --- Tuế Nguyệt vô tình.”
Tuế Nguyệt Ma Thần Kiếm giống chém ra một thế giới vậy, vô thanh vô tức, đã không chịu quy luật trói buộc nữa rồi. Lực lượng khai thiên lập địa kia ở trước mặt của nó lại rất yếu ớt, con kiến làm sao có thể nghịch thần?
Ngực của Mạc Sơn bị đâm thủng, đây là uy của ma thần, xuất kiếm thu kiếm chỉ trong ý niệm, đại thần thông thuật.
“Thì ra là thế! Thì ra là thế! Chỉ cần đoạt được thần cách của ngươi, lập địa thành thần, ha ha ha ha..” Trên bầu trời vang vọng tiếng cười của ma thần.
ầm vang… Đoạn Thiên Nhai ầm ầm bùng nổ, nghịch thiên Bất Ngữ Kiếm tuyệt thế thần uy có thể trảm thiên, nhưng không cách nào thay chủ nhân chém giết kẻ thù.
Nguyên khí hỗn loạn nổ tung cũng không thể thương tổn mảy may tới ma thần. Thậm chí là trốn tránh đi, mấu chốt nhất chính là, Vọng Thiên từ một kiếm này đã hiểu được cái gì là nghịch thiên.
“Ta nói rồi, ta phải cảm ơn ngươi.” Lúc này Vọng Thiên ý nghĩ đã ở chỗ khác, chỉ cần bế quan trăm năm nữa, hắn có mười phần nắm chắc xông lên con đường thông thần.
Mạc Sơn vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, dường như sinh mệnh vốn không tồn tại vậy “Ta nói rồi, ai cảm ơn ai còn chưa xác định.”
“Thiên hạ này còn ai có thể ngăn cản ta được!”
Thượng thiên hạ địa duy ngã độc tôn.
Bỗng nhiên lập tức có một cỗ pháp tắc chi lực không thể kháng cự che trời phủ đất bao phủ xuống dưới. Nếu nói tới cảnh giới này còn có gì có thể chế ước được Vọng Thiên ma thần chỉ có pháp tắc chi lực mà thôi. Dù sao ngươi có tiếp cận thần tiên thế nào đi nữa, thì vẫn chỉ là người mà thôi.
Vọng Thiên sắc mặt thay đổi. “Ngươi …cố ý dẫn phát thiên kiếp!”
Mạc Sơn không có nhìn Vọng Thiên “Ta đã không có đường rút lui, ngươi muốn mượn kinh nghiệm của ta. Ta thì muốn mượn lực lượng của ngươi. Chúng ta giao thủ hơn nữa ngươi ngộ đạo đủ đẻ dẫn phát Cửu Cửu Thập Bát Ký Càn Khôn Mẫn Diệt đại thiên kiếp, đối phó ngươi dư dả!”
Vọng Thiên ngộ đạo đã là Á Thần, lúc này hắn cần nhất chính là ẩn nấp lực lượng tránh né thiên kiếp để thể ngộ lực lượng. Nhưng Đoạn thiên Nhai đã sụp đổ khiến cho hắn không thể nào che giấu được. Mạc Sơn một kiếm này vốn không phải coi hắn là mục tiêu, mà là muốn chém đứt Đoạn Thiên Nhai.
“Ngươi là hết thảy chỉ muốn đồng quy vu tận với ta?” Vọng Thiên cảm thấy hơi buồn cười.
Thân thể Mạc Sơn đang tiêu vong, cho dù thân thể bán thần cũng khó tránh khỏi Tuế Nguyệt. Nhưng Mạc Sơn vẻ mặt lại hoàn toàn trầm tĩnh nói: “Lúc thiên kiếp, cũng là lúc pháp tắc chi lực yếu ớt nhất!”
“Ngươi không phải là muốn … mượn cơ hội này đưa mệnh cách của ngươi xâm nhập hạ giới. Cho dù là ngươi thực sự thông qua được, mệnh cách vô chủ chính là tạo điều kiện cho người khác mà thôi!”
Vọng Thiên tức giận, nếu hắn có được mệnh cách của Mạc Sơn, ngay lập tức thành thần. Nếu không có thì trời biết bao lâu mới thành. Mà Mạc Sơn lại hao hết tâm tư thậm chí không tiếc mạng sống của mình, chỉ muốn đem mệnh cách quý giá tặng người!
Tặng người!!!
“Ngươi không hiểu, vĩnh viễn không hiểu.” Mạc Sơn khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc. Tuy nói đại đạo trăm sông đổ về biển, nhưng bọn họ vốn không phải người cùng một đường.
Hại người lợi ta, là ma.
Hại người không lợi mình, đây là tà.
Hại mình lợi người, chính là chí tà.
Tà tu, chính là muốn nghich.
Vọng Thiên sinh ra ở thế giới Đại Thiên, ở trong thế lực ma tu hùng mạnh nhất, gần hai trăm năm liền trở thành bán thần. Hắn vĩnh viễn không thể lý giải được Mạc Sơn hao phí hai trăm năm ở thế giới Tiểu Thiên tới Trung Thiên, lại hao phí trăm năm tới Đại Thiên này. Sau đó mất mấy trăm năm mới trở thành bán thần. Hắn ở hạ giới có thể nói là tu hành thần tốc, thần tích không thể tưởng tượng được, nhưng kết quả vẫn như cũ bằng không.
Cửu Cửu Bát Thập Nhất Ký Càn Không Mẫn Diệt đại thiên kiếp, thần uy bao trùm ngàn dặm. Tất cả uy áp và lực lượng đang ngưng tụ lên trên Đoạn Thiên Nhai. Lúc này Vọng Thiên cũng không rảnh tay, hắn thực lực Á Thần của hắn toàn lực ngăn cản thiên kiếp, chỉ cần ngăn trở được, hắn vẫn như cũ có thể thành thần.
Lúc Mẫn Diệt đại thiên kiếp toàn lực phát động, cũng là lúc pháp tắc chi lực yếu ớt nhất. Dù sao Á Thần cũng không thể coi thường, mà chỉ có lúc này đụng chạm với pháp tắc chi lực của thế giới Đại Thiên mới xuất hiện một khe hở nhỏ. Chỉ có lúc này, mới cho phép mệnh cách xuyên qua quy luật của thế giới Đại Thiên mà tiến vào hạ giới.
Đây là cái nghịch lớn nhất.
Một đạo hồng quang bay ra khỏi thân thể Mạc Sơn, biến mất cuối chân trời.
Mất đi mệnh cách, thân thể Mạc Sơn tán loạn nhanh hơn.
Cái gì là thiên đạo?
Ánh mắt của Mạc Sơn bắt đầu mông lung, đây là vấn đề đầu tiên hắn hỏi sư phụ mình. Khi đó hắn chỉ là một tiểu hài đồng, để đi được tới một bước ngày hôm nay, hắn trải qua nhiều năm rồi, năm tháng đối với hắn rất nặng nề, nhưng hắn không oán không hối hận.
Thành thần? trường sinh bất tử? thiên hạ vô địch?
Không, đó không phải là chân ý của tà tu, phỉ nhổ vào phương pháp trở thành thần, đây mới là tà, đây mới là nghịch.
“Sư phụ, đệ tử là được rồi.” Mạc Sơn nhìn lên không trung, nghịch thiên tà thần rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, mãi tới khi hóa thành hư vô.
Tà tu một mạch này vĩnh viễn không thể xuất hiện người nào huy hoàng hơn hắn, hắn chính là nghịch thiên tà thần Mạc Sơn.
Cùng lúc đó Mẫn Diệt đại thiên kiếp cũng phát động toàn diện rồi. Thiên địa thất sắc, một chùm tia sáng hủy diệt bao phủ lấy Vọng Thiên. Mãi tới lúc này, Vọng Thiên còn không hiểu Mạc Sơn suy nghĩ như thế nào. Hắn đã gặp qua vô số người điên cuồng, nhưng không ai có thể theo kịp được Mạc Sơn.
Thiên băng địa liệt, phạm vi một trăm ngàn dặm bỗng nhiên tối đen một mảnh. Sau đó trên Đoạn thiên Nhai phát ra bạch quang chói mắt. Trước mắt bao nhiêu người, đột nhiên nó phân làm hai, nháy mắt thiên địa như mất đi thanh âm, chỉ còn lại hai màu đen trắng. Mọi người giống như bị xiềng xích gông cùm vậy. Trong một khắc này, tất cả tiên nhân trên thế giới Đại Thiên đều cảm giác như mình yếu ớt như trẻ con vậy, không có chút lực chống cự lại, chỉ có thể thở dài cam chịu mà thôi.
Mà lúc này một đoàn hồng quang biến mất trong khẽ hở không gian..
Lúc hết thảy bình ổn xuống, đã là mấy tháng sau rồi. Đoạn Thiên Nhai sau một trận chiến này đã trở thành truyền thuyết được nhiều người thế giới Đại Thiên nói tới nhất. Ma thần Vọng Thiên, mang theo lực lượng Á Thần thông thiên triệt địa đã mất tích trong một trận chiến cuối cùng này. Có người nói Vọng Thiên bị thiên kiếp hủy diệt, có người nói Vọng Thiên đã thành thần, cũng có người nói hắn trọng thương… Nhưng bất kể như thế nào hắn và Tuế Nguyệt Ma Thần Kiếm vô địch biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nghịch thiên tà thần Mạc Sơn thi cốt không còn, mệnh hồn bị diệt. Ngoại tộc tới từ thế giới Tiểu Thiên hèn mọn này kỳ thực vẫn không được người ta tiếp nhận. Đám người tu thần giả sợ hãi hắn, ghen tị hắn, cuối cùng hắn cũng biến mất…
Ở giữa Đoạn Thiên Nhai, lẳng lặng một thân kiếm trôi nổi, thân kiếp có một đạo vết rạn thâm thúy, gió thổi qua phát ra những tiếng ô ô, giống như là đang than khóc.
Nó là Bất Ngữ.
Sau trận chiến này, thế giới Đại Thiên cũng xuất hiện thời kỳ hòa bình hiếm có…
Mệnh cách, là nguyên lực lạc ấn mà chỉ tiên nhân của thế giới Đại Thiên mới có. Nó tượng trưng cho thân phận, đối với người tu hành mà nói, quý giá vô cùng!
Mà mệnh cách của bán thần thế giới Đại Thiên, lại được xưng là --- “Thần Cách!”
Đối với hạ giới mà nói đó là giấc mộng vĩnh viễn không thể với tới.
Mà đạo hồng quang thoát ra khỏi pháp tắc chi lực kia lại đang tiến tới…