Chương 9: Nhóm người mới.
Bay ước chừng hơn mười phút, một ngọn tiên sơn thật lớn đột nhiên hiện ra trước mắt mọi người. Nó ở giữa mây mù mông lung, những điện phủ màu trắng lay động, nơi này chính là nơi có công pháp mạnh nhất, phương pháp tu hành ưu tú nhất của thế giới Tiểu Thiên.
Những người trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào, nơi này chính là Thánh Đường. Đây là đại tông phái hàng đầu của giới tu hành, Thánh Đường!
Đương nhiên đây cũng là nhà của bọn họ, và chiến đấu vì nó.
Thuyền phi hành tới gần Thánh Đường thì chậm lại. Râu rậm Từ Hoảng cầm thanh trường kiếm vàng lợt trong tay, thân kiếm khắc hình long văn, trường kiếm ném ra.
Ngự kiếm phi hành.
Tuy rằng Từ Hoảng trong cảm nhận của Vương Mãnh là người có hình tượng hơi xấu một chút. Tuy nhiên khi Từ Hoảng ngự kiếm phi hành, tràn đầy vẻ độc đáo tự nhiên, phóng khoáng của kiếm tu.
Kiếm tu được xưng là nhất đại tu, cũng không phải là nói khoác.
Mà lúc này giữ không trung bỗng nhiên xuất hiện một người còn trẻ tuổi. Dưới chân của hắn lơ lửng pháp luân màu đỏ, vẻ mặt kiêu ngạo, thấy Từ Hoảng cũng không thi lễ, trên người hắn cũng có dấu hiệu bốn cái kim kiếm.
“Từ Hoảng, phía trước chính là hộ sơn đại trận, đi tới đây thôi!” Phù tu anh tuấn yêu dị này cũng không cấp thể diện cho Từ Hoảng nói.
Từ Hoảng nhíu mày: “Mã Vạn Lương, đệ tử mới quan sơn, đây là con đường bắt buộc, ngươi chắn ở đây là có ý gì?”
“Từ Hoảng, các ngươi di chuyển quanh đây một vòng, cái gì nên nhìn thì cũng nhìn thấy cả rồi. Những người mới này còn không có tư cách vào núi. Hôm nay ta thủ sơn, ngươi nếu không phục có thể đi nói chuyện với sư phụ ta, đừng đứng ở nơi này mà dông dài.”
Mã Vạn Lương khoanh tay mà đứng, ánh mắt đảo qua thuyền bay, lúc nhìn thấy Triệu Nhã, trong ánh mắt cất giấu một tia xxx. Sau đó hắn đảo qua Hồ Tĩnh phía sau Triệu Nhã, lại lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ bên trong nhóm người mới này lại có mặt hàng kinh diễm như vậy.
“Mã sư đệ, những đệ tử mới này lần đầu đi chiêm ngưỡng Thánh Đường. Để thuận tiện, chỉ cần mở ra sương mù, để cho bọn họ đánh giá là được.”
Triệu Nhã khẽ mỉm cười nói.
Thái độ của Mã Vạn Lương đối với Triệu Nhã hoàn toàn khác trước: “Triệu sư tỷ mở miệng, tự nhiên phải nghe theo.”
Nói xong hai tay mở ra, xuất hiện nhiều hơn một tấm bùa, sương mù bao phủ Thánh Sơn dần dần tản đi. Sau đó Thánh Đường thần tích hùng vĩ đồ sộ liền xuất hiện.
Vị trí của Thánh Đường ở Thánh Sơn, đây là một danh sơn ở thế giới Tiểu Thiên. Nguyên khí của nó dày, rất có lợi ích với người tu hành. Đương nhiên nếu không phải thực lực của Thánh Đường, những thế lực bình thường là không thể có được. Tuy rằng trải qua nhiều lần chiến đấu, nhưng căn cơ của Thánh Đường chưa bao giờ dao động. Nghìn năm qua, nhiều thế hệ đệ tử Thánh Đường không ngừng cố gắng kiến tạo lên một Thánh Đường uy nghiêm không thể xâm phạm như ngày nay.
Đây là kỳ tích ở thế giới Tiểu Thiên.
Vương Mãnh nhìn chằm chằm vào Thánh Đường cao cao tại thượng, chỉ nhìn thôi mà trong lòng kích động vô cùng. Một ngày nào đó hắn sẽ làm cho tất cả mọi người ở nơi đó biết tới hắn.
Mã Vạn Lương hào phóng tương đối có hạn, Thánh Đường rất nhanh chóng bị sương mù bao phủ. “Triệu sư tỷ, khi nào trở lại Thánh Đường nhớ báo cho ta biết nhé. Ta vừa lấy được một gốc cây trăm năm Hồi Xuân Thảo, phương diện luyện đan cần phải nhờ sư tỷ chỉ bảo thêm cho.”
Nghe vậy Triệu Nhã cũng cười cười gật đầu, Mã Vạn Lương cười biến mất trong sương mù.
Người tu hành tuy rằng có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng năm tháng vẫn sẽ mang theo dung nhan của mọi người. Đối với người tu hành nữ tính mà nói, sẽ tận lực nghĩ biện pháp duy trì xinh đẹp. Hồi Xuân Thảo chính là một loại tiên thảo, là tài liệu trọng yếu để luyện chế Hồi Xuân Đan.
Thuyền bay rời khỏi Thánh Sơn, hướng xuống phía dưới mà bay đi. Mọi người trên thuyền lúc này mới hiểu được, bọn họ còn không có tư cách đi vào Thánh Đường.
“Triệu sư muội, người này cũng không phải người tốt. Ngươi vẫn nên cẩn thận một chút.” Từ Hoảng ngự kiếm trở về vị trí cũ, nhắc nhở nói. Hồi Xuân thảo, hiển nhiên là có dụng ý khác.”
“Hắn là cháu trai bảo bối của Mã sư thúc, chiều chuộng quá nên đâm hỏng, mọi người cũng không nên chấp nhặt hắn làm gì.”
Triệu Nhã thật ra rất thản nhiên: “Được rồi, các đệ tử tập hợp ở giữa, ta muốn tăng tốc rồi. Mục đích của chúng ta chính là phân đường Thánh Đường Lôi Quang, cũng là địa phương các ngươi tu hành sau này.”
Từ Hoảng trở lại thuyền bay nhìn thoáng qua Vương Mãnh vẫn đang chằm chằm nhìn về phía Thánh Sơn nói: “Tiểu tử, đi vào bên trong đi, chỉ lát nữa thuyền bay tăng tốc, ngươi không vào cẩn thận hồn thực sự bay tới Thánh Đường đấy.”
Vương Mãnh nắm nắm chặt tay di chuyển từng chút một. Từ Hoảng nhíu mày, bỗng nhiên nhìn thoáng qua cái trán đổ đầy mồ hôi của Vương Mãnh, ngẩn người, không kìm nổi lắc đầu.
Loại tình huống này hắn đã gặp qua, sợ độ cao, đây là tình huống rất ít người tu hành gặp phải. Nhưng đối với một kiếm tu mà nói, đây không thể nghi ngờ là trí mạng rồi. Nói không chừng chính mình nhất thời hứng khởi đã phạm phải sai lầm rồi.
Thuyền bay ô lên một tiếng, nổi bạch quang, hướng tới phương bắc Thánh Sơn mà lao đi. Bốn trưởng lão đứng ở đầu thuyền, ngạo nghễ đón gió, đằng sau là đám người mới đổ ngã liêu xiêu, kinh hô liên tục.
Vương Mãnh cắn răng điều chỉnh lại trọng tâm, loại gia tốc này đối với hắn mà nói không khác gì bị tấn công hồn bay phách lạc.
Sau khi mọi người thích ứng được thì thuyền bay đã dừng tại một tòa núi nhỏ cách Thánh Sơn không xa. Trên vách đá có khắc bốn chữ màu vàng lớn: Lôi Quang Phân Đường.
Cửa quảng trường lúc này đã có mười mấy đệ tử đứng đó, cùng hô lớn: “Cung nghênh trưởng lão trở về.”
Bốn vị trưởng lão nhìn một đám người mới choáng váng, đại đa số đã muốn nôn tới nơi rồi, một số ít còn đứng, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
Vương Bạc Đương đảo mắt qua mọi người, thanh âm như tiếng sấm của hắn vang lên: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ tu hành ở Lôi Quang phân đường. Chỉ có nhân tài có thể thông qua khảo nghiệm nhập môn mới có tư cách trở thành đệ tử Thánh Đường.”
Đây không ngờ là một tiếng sét khiến cho đám đệ tử mới trong lòng cả kinh. Họ vốn tưởng rằng có thể thuận lợi đi trên con đường tu hành của mình, không thể nghĩ tới được còn có khảo nghiệm nữa,
Vạn Tĩnh lạnh lùng đảo mắt qua mọi người: “Năm ngoái tuyển nhận năm mươi người, chỉ có hai mươi người lưu lại. Năm kia tuyển chọn sáu mươi người, chỉ có mười tám người lưu lại. Năm nay nhân số tuy nhiều, nhưng có thể có bao nhiêu người lưu lại được đây?”
Mọi người lập tức bị dọa cho ngừng nôn ngay lập tức, nếu như bị đào thải chẳng phải giết người sao. Giấc mộng và hy vọng đều bị dập tắt.
“Triệu Quảng, là đại sư huynh của các ngươi, có vấn đề nào có thể thỉnh giáo hắn cùng các sư huynh khác. Hiện tại phân phát phù lục, nhiệm vụ của các ngươi đều ở trong đó.”
Khi nói chuyện, Triệu Nhã tay trái xuất hiện từng tấm phù lục hiện ra như cánh hoa khai mở, từng đạo phù lục bay ra ngoài.
Vương Mãnh vừa cầm vào tay, một chuỗi tin tức dũng mãnh tràn vào trong đầu hắn.
Vương Mãnh số hiệu –56, kiếm tu, chuẩn tam đại đệ tử Lôi Quang đường.
Sau đó là quy tắc của Thánh Đường, phàm là đệ tử Thánh Đường đều phải tuân theo; tôn sư trọng đạo, làm thánh tu có thể luận bàn, nhưng không được đả thương tính mạng đồng môn,…
Nhiệm vụ nhập môn: khai khẩn một mẫu linh điền.
Đằng sau đều là yêu cầu linh điền được khai khẩn phải như thế nào. Thánh Đường không cần học phí, nhưng sư phụ truyền thụ kỹ năng, là đệ tử khẳng định phải hết sức phục vụ. Với năng lực của bọn họ cũng chỉ có thể làm những việc vặt vãnh, chỉ có điều không ngờ được lại là gắn khảo nghiệm vào trong những công việc hàng ngày.
Mà phương diện tu hành, trong phù lục của hắn chỉ có Bồi Nguyên Công, và Chiếu Minh Thuật để đi đêm. Nói cách khác hơn một tháng sau hắn vẫn phải tu hành Bồi Nguyên Công.
Mọi người vẻ mặt khác nhau, hiển nhiên những phù lục này cũng không giống nhau, nhiệm vụ cũng khác nhau.
Tiếng nói vừa dứt, bốn vị trưởng lão đều biến mất, những đệ tử khác cũng ung dung tản đi.
Triệu Quảng đi tới trước mặt mọi người. “Ta là tam đại đệ tử Lôi Quang Đường Triệu Quảng. Ta cũng là đại sư huynh của những người thông qua khảo nghiệm sau này. Trong một tháng này các ngươi cứ dựa theo nội dung trong phù lục mà hành động. Nghiêm khắc tuân thủ pháp quy của Lôi Quang đường, nếu ai vi phạm, nghiêm trị.”
“Triệu sư huynh, ta có vấn đề, chẳng lẽ tháng này chúng ta đều tự mình tu hành sao?”
“Đúng vậy, trong phù lục của ta chỉ có Bồi Nguyên Công, có lợi ích gì vậy?”
“Đại sư huynh, Loạn Long Sơn là nơi này, nhiệm vụ của ta…”
Một vài tam đại đệ tử phía sau Triệu Quảng còn chưa kịp tản đi, không kìm nổi cười to. Triệu Quảng khẽ mỉm cười: “Khó phải không? Các ngươi muốn ta thay các ngươi hoàn thành nhiệm vụ sao? Tản đi thôi.”
Nói xong cũng không để ý tới mọi người, cùng một đám tam đại đệ tử rời đi.
“Một đám ngu ngốc đui mù.” Có tam đại đệ tử cười nói, nhìn mọi người giống như nhìn động vật vậy.
Một đám người mới tu hành hoàn toàn trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết làm thế nào, những người quen nhau thì đi tới cùng một chỗ.