Chương 43: Cái này là bí mật tổ truyền nha.

Chu Phong hưng phấn hoa tay múa chân, đây là vấn đề của hắn nha, đúng vậy, nội đan xà yêu của hắn đủ hỏa hầu, vấn đề là, hắn cố gắng duy trì yêu lực của nội đan nhưng lại xem nhẹ khu trừ tà khí. Mà muốn duy trì tà khí, đồng thời muốn duy trì âm lực, phương pháp tốt nhất chính là bổ túc dẫn lực. Tuyết sâm chính là thuốc dẫn tốt nhất, đồ vật này cũng rất thông thường, nhưng phương pháp đúng là họa long điểm nhãn (vẽ rồng thêm mắt).


Chu Phong cười hô hố một phen rồi nhảy vào đan phương, làm cho đám đệ tử bên ngoài hoảng sợ. Tiếp theo sau đó là lửa trong lò mãnh liệt bốc lên.


Đừng nhìn Chu Trưởng lão bình thường ôn hòa, nhưng lúc luyện đan là lúc táo bạo nhất, cho dù là tổ sư tới đây cũng không thể quấy nhiễu được hắn. Nếu ai quấy rầy hắn, thì đúng là ngu ngốc. Lần trước Triệu gia có người tới tìm hắn, không biết quy củ, trực tiếp bị hắn đá ra ngoài, còn nói về sau không thèm nhìn mặt người Triệu gia nữa. Cuối cùng là tổ sư lên tiếng chuyện mới bình ổn lại.


Tất cả mọi người thật cẩn thận, ba ngày ba đêm, theo một tiếng vang trời Chu Phong mặt mày như tro xám phát ra tiếng rít gào thảm thiết làm cho hơn phân nửa tổng đường bừng tỉnh.
“Ta thành công, ta thành công rồi…”


Đối với cấp bậc như Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang, Cố Bản Bồi Nguyên Đan có thể nói là cơn mưa đúng lúc.


Người tu hành bình thường trước ba mươi tuổi là dễ dàng tiến lên tầng thứ mệnh ngân nhất. Một khi qua ba mươi tuổi, đoạn thời gian này lấy việc hoàn thiện pháp thuật là chính. Mệnh ngân đột phá rất thong thả, cho nên rất nhiều người tu hành ở thời điểm này mới phân ra thắng bại. Trong thời gian mệnh ngân dễ dàng đột phá nhất, ưu thế tài nguyên khẳng định sẽ đột nhiên tăng mạnh, mà không có tài nguyên sẽ phải đem thời gian quý báu lãng phí ở chuyện khác.


available on google playdownload on app store


Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang thiên phú cũng không tồi, có Cố Bản Bồi Nguyên Đan trợ giúp hơn nữa được hai vị trưởng lão chỉ điểm, mỗi ngày đều có tiến bộ.


Mà Vương Mãnh là từng bước tu hành Bồi Nguyên Công và Bạo Dẫn Quyết, Vương Mãnh tầng thứ mệnh ngân cũng kéo lên được tầng thứ bảy. Lực lượng đối với Vương Mãnh mà nói có thể là cầu khát vô hạn, nhưng đối với Vương Mãnh mà nói, quá trình này, thế giới này mới là trọng yếu nhất.


Vương Mãnh quét sạch các phương diện công pháp phù lục của Thánh Đường, một ngàn điểm cống hiến quả thực đổi được không ít pháp thuật cấp thấp.


Cái gì mà kiếm tu, thể tu, cung tu, các loại hình đều có. Vương Mãnh thích ngồi cúi đầu, Linh Tê ngồi xổm một bên, lật xem một đám phù lục, ngẫu nhiên cũng sẽ đọc thêm một chút binh thư. Thánh tu và Tà tu khác nhau, cho nên trên con đường tu hành mới, hắn cũng là một người gà mờ, một con gà mờ không giống bình thường.


Ý cảnh của thánh tu, cho dù là hắn có được thần cách cũng phải tích lũy từng chút một. Thẳng thắn mà nói đây là lĩnh vực hoàn toàn bất đồng, cho dù trăm sông đổ về biển cũng phải có một điểm chung mới được. Trên con đường dung nhập này không chấp nhận được một điểm giả tạo.


“Tiểu Ngốc, đi xách nước lại đây cho ta!”
Linh Tê đứng lên, nó mỗi ngày nhìn chằm chằm vào phần đất ba mẫu của mình, linh thú đương nhiên biết được nơi này đang sinh trưởng đồ ăn của nó.
“Chu trưởng lão, đây chính là nơi Vương sư huynh ở!” Mã Điềm Nhi nói.


Chu Phong nhìn mái nhà tranh trước mắt mà ngây ngẩn cả người…có lầm hay không?
Đệ tử hoàn thành song đầu Phong Lôi Minh Mãng không ngờ lại ở trên mảnh đất tồi tàn này, còn muốn khai khẩn linh điền
“Vương sư huynh.”


“Ai ôi, đây không phải là Tiểu Điềm sư muội sao? Có chuyện gì vậy, có phải phần thưởng có rồi không? Sư huynh hiện nay trong túi có chút ngượng ngùng nha.”


Vương Mãnh cười nói, hắn quả thực rất ngại ngùng, linh thạch bậc trung không thể dùng, điểm cống hiến cũng chỉ mua được một vài công pháp cấp thấp, càng cao cấp càng đắt.


“Vương sư huynh, là Chu Trưởng lão tới, nhiệm vụ công bố ở tổng đường là nhiệm vụ của Chu trưởng lão, đây là cơ hội tốt!”
Mã Điềm Nhi nháy mắt mấy cái, lộ một đôi răng hổ, rất là đáng yêu.
“Chu trưởng lão sao?” Vương Mãnh thầm nghĩ một chút nói: “không biết!”


Mã Điềm Nhi hơi sốt rột nói: “Chu trưởng lão đã tuyên bố song đầu Phong Lôi Minh Mãng, hắn là nhân vật đan tu số hai, người nối nghiệp tương lai của Chu tổ sư.”
“Ồ, đan tu à, hắn tới đưa phần thưởng nhiệm vụ sao, rất tốt, ngươi đâu?”


Mã Điềm Nhi ngẩn người, Vương sư huynh bình thường thông minh như thế. Nhưng lúc này sao lại hồ đồ như vậy, Chu trưởng lão tự mình tới đây, quả thực là một cơ hội lớn nha.
“Trong phòng của ngươi rồi.”


“A, được rồi, thực là chu đáo nha.” Vương Mãnh đứng lên, phủi bụi trên mông, thu nạp đống phù lục đầy bùn đất vào trong túi càn khôn.
“Tiểu Ngốc, chăm chú nhìn một chút, đừng lười biếng.”
Ngũ Chuyển Linh Tê gật gật đầu.


Vương Mãnh thì khiêng cái cuốc trở lại chỗ ở của Mã Điềm Nhi, mở cửa ra, song phương đều kinh ngạc vì tạo hình của nhau.


Trong ấn tượng của Vương Mãnh, phàm là người hơi có thân phận trong Thánh Đường, đều là ra vẻ rất tinh tướng. Nhưng vị Chu trưởng lão trước mắt này lại có điểm mộc mạc, thoạt nhìn còn có chút lôi thôi lếch thếch.


Mà Chu Phong lại giật mình, hoàn thành nhiệm vụ song đầu Phong Lôi Minh Mãng, hơn nữa nghe Mã Điềm Nhi nói, ngư lân thảo và tuyết sâm kia cũng là hắn bảo thả vào. Nếu nói hai việc này là trùng hợp, ai tin chứ?
Bất kể là ngư lân thảo, hay là tuyết sâm, hơn cũng không được, thiếu cũng không xong.


Thiên tài như vậy, không ngờ lại giống như một nông phu.
“Chu trưởng lão, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, vẻ vang cho kẻ hèn này.” Vương Mãnh cười nói, tương đối nhiệt tình.
Mã Điềm Nhi cười cười nói: “Chu trưởng lão, Vương sư huynh, các ngươi chậm rãi tán gẫu, ta đi trước.”


“Đi thôi, có rảnh tới tổng đường chơi nhé.” Chu Phong cười nói, nha đầu này cũng có chút ý tứ, không ngờ lại chạy tới nơi này.
“Vương Mãnh nha, người tu hành không phân biệt thân phận hơn kém, ai thành đạt thì đó là người bề trên. Ta tới nơi này là có chút nghi vấn muốn hỏi ngươi.”


Chu Phong nói.
Vương Mãnh buông cái cuốc, ngồi trên ghế, vươn tay, ngoắc đầu ngón tay nói: “Chu trưởng lão, có phải kết toán sổ sách trước hay không? Ngài biết, chúng ta làm đệ tử rất khó khăn nha, vì xà yêu kia, thiếu chút nữa phải đáp cái mạng nhỏ vào.”


“Ồ, ngươi xem đấy, ta chút nữa đã quên, đã quên, ngươi muốn cái gì?”
Vương Mãnh thầm nghĩ, cấp tám mươi, một trăm khối linh thạch cũng không chê, nhưng công phu sư tử ngoạm cũng không tốt lắm.
“Linh thạch là tốt nhất, không linh thạch, cống hiến cũng được.”


Chu Phong sờ sờ vào túi càn khôn của mình … tất cả đều là thảo dược, phương thuốc vân vân…Thật đúng là không mang linh thạch. Hắn trước nay ở Thánh Đường, từ trước tới nay muốn cái gì là có cái đó, cũng không cần mấy cái tầm thường này.


“Việc này, thật ngại quá, hôm nay không mang theo, lần sau ta tới trả ngươi sau. Hình như là 15 khối linh thạch trung phẩm, 1500 điểm cống hiến.”
Vương Mãnh gật đầu nói: “Cũng được.”
Nghĩ tới thánh tu ch.ết vì sĩ diện, chắc sẽ không quỵt nợ.


“Ngươi vì sao phải thả ngư lân thảo và tuyết sâm vào trong nội đan? Chu Phong hơi khẩn cấp hỏi, từ sau khi Linh Hư Đan thành công Chu Phong đã không kịp cảm thụ niềm vui sướng kia mà lâm vào suy tư cả đêm. Tất cả vấn đều không ngờ lại thay đổi nhanh như vậy, vì sao lại như thế chứ. Hắn nghĩ mãi cũng không rõ, cho nên mới bất chấp tất cả rời khỏi tổng đường mà hắn chưa bao giờ ly khai.


Vương Mãnh cười cười, vươn một đầu ngón tay.
Chu Phong sờ sờ bình trà nói: “Có ý gì?”


“Trưởng lão, ngài biết đó, đây đều là bí mật bất truyền của tổ tiên lưu lại. Nhưng Thánh Đường đối với ta có ân truyền thụ, ta cũng không thể giấu diếm là của riêng. Nhưng mà cuối cùng cũng phải trả giá một chút, một vấn đề, một khối trung phẩm linh thạch.”






Truyện liên quan