Chương 86: Củi khô bốc lửa.
Chỉ sợ là tới lúc phản kích rồi, phân đường xếp hạng thứ nhất có khả năng được những thứ mà các phân đường khác không thể nào theo kịp.
Làm đệ tử của Bách Thảo đường, Trương Lương ngoại trừ thu thập tin tức tình báo ra, cũng không qua mạng lưới quan hệ của mình mà đầu cơ trục lợi chút linh thảo. Gần đây số lượng linh thảo và khoáng thạch của Lôi Quang Đường nhu cầu tăng lên rất nhiều, tăng phúc lớn nhất các phân đường. Nghe nói vì chuẩn bị tỉ mỉ cho hội Bách Bảo đường.
Trương Lương quả thực không thể hiểu nổi tình trạng ở Lôi Quang Đường, cũng không hiểu tại sao mà thắng nổi Hoành Sơn đường nữa. Nhưng tóm lại, Hoành Sơn Đường sơ suất thất bại là nguyên nhân chính. Mà Hội Bách Bảo đường là các phân đường bày ra nội tình. Đây cũng không phải là lâm trận mài gươm là được, thật không biết Lôi Quang Đường sẽ tạo ra náo nhiệt gì đây.
Bởi vì hiện tại người Lôi Quang Đường tới thiệt là nhiều.
“Bên kia, bên kia, đừng rối loạn, đan, phù, binh khí, … đều phải tách ra.” Chu Khiêm nói.
Hắn đang chỉ huy đám sư đệ phân phối vị trí hội trường.
Lôi Quang đường ở vị trí kém cỏi nhất, nhưng cũng không gây trở ngại một chút nào cho các đệ tử nhiệt tình. Khác với những khuôn mặt kiêu ngạo bình tĩnh của các phân đường khác…Lôi Quang đường giống như đang tập hợp lại với nhau vậy.
Cởi bỏ khúc mắc, vứt bỏ những tự ti trong lòng, hội Bách Bảo đường đúng là ngày hội của đệ tử Lôi Quang Đường.
“Chu sư huynh, phù của chúng ta có nên để tới trước một chút không.” Một sư đệ nhướn mày nháy mắt nói.
“Mấy tiểu tử này, tặng cho Thể Tu đi, nghe nói Lôi tổ sư tới, chúng ta phải có tinh thần hi sinh.”
“Ôi, khi nào thì phù tu chúng ta cũng có một tổ sư đây.”
“Sẽ chờ ngươi.”
“Ha ha, chờ ta còn không bằng chờ Chu sư huynh.”
Mọi người cười lớn một trận, Chu Khiêm cũng lắc đầu, chính mình thật đúng là tiến vào vũng nước đục rồi. Muốn lên cũng không được mà muốn xuống cũng không xong, nhưng mấu chốt nhất chính, bản thân hắn lại thích như vậy.
“A, Trương Tiểu Giang đâu?”
“Sư huynh, Trương sư huynh và Liễu sư tỷ đi tìm hiểu các phân đường khác rồi!” Một đệ tử nói.
Chu Khiêm sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu, đây cũng đúng, rõ ràng là đi tìm luyến ái rồi. Liễu Mi cũng là một bông hoa của Lôi Quang đường, có đánh vỡ đầu hắn cũng không nghĩ ra được, nàng lại thích Trương Tiểu Giang. Hơn nữa còn là truy đuổi ngược lại, không còn gì để nói nha, thế đạo thay đổi, thẩm mỹ cũng thay đổi theo.
Hồ Tĩnh nghe vậy nở một nụ cười thản nhiên, nàng cũng cao hứng cho Trương Tiểu Giang, hai người là bằng hữu, nhưng không tồn tại cái cảm giác này. Trương Tiểu Giang vui vẻ phần nhiều là bị vẻ tao nhã hiền lành của Hồ Tĩnh chinh phục.
Lúc Liễu Mi dũng cảm thổ lộ ra, theo như lời Chu Khiêm nói, gian phu ɖâʍ phụ, thiên lôi câu địa hỏa, càng không thể vãn hồi được.
Trước khi Hồ Tĩnh tới, Liễu Mi tuy rằng tùy tiện, nhưng đối nhân xử thế hào sảng. Nàng trong đám đệ tử Lôi Quang đường nhân khí tương đối cao, cũng có không ít người theo đuổi, nhưng đều không thành công.
Đương nhiên Trương Tiểu Giang cũng không kém, nhân duyên đặc biệt tốt, có thể nói là có khả năng, chỉ có điều Liễu Mi truy đuổi ngược lại Trương Tiểu Giang làm người ta không chịu nổi thôi.
Lôi Quang Đường náo nhiệt như một cái chợ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tiết tấu của các phân đường khác. Đạo Quang Đường là lớn nhất, vị trí cũng tốt nhất. Hơn nữa biểu diễn ngay ở trung tâm, tám phân đường khác chỉ có thể sắp xếp theo bài vị mà thôi.
Trong Thánh Đường, hoặc có thể nói là hệ thống Thánh Tu, bài vị và địa vị là cực kỳ trọng yếu.
Thời điểm Đạo Quang Đường bố trí cũng không cho các phân đường khác tới thăm, đây là quy củ, bao năm vẫn thế.
Linh Ẩn Đường, Lý Thiên Nhất nhìn các sư huynh đệ bận rộn, chính mình đang ngồi chơi kiếm. Kiếm không ngừng nhảy qua các đầu ngón tay, dù sao hắn nghĩ không rõ, mọi người vì sao lại để ý tới hội Bách Bảo đường lại như vậy.
Minh Nhân thì mang theo các đệ tử cùng nhau bày các đồ vật này nọ ra. Linh Ẩn Đường đại sư huynh, nếu ngươi không biết thì còn tưởng hắn là đệ tử bình thường.
Phi Phượng Đường còn chưa bắt đầu đã người ra người vào tấp nập rồi, vì sao các người làm việc đều là nam đệ tử chứ
Phi Phượng đường là phân đường toàn nữ nhân, đám đàn ông này chui đâu ra vậy.
“Sư tỷ, chỗ này để có hợp lý không?”
“Sư muội, nơi này an bài được chứ?”
Những nam tu này là một đám người nhiệt tình, xem ra làm việc cho đường của mình cũng không nhiệt tình tới như vậy. Cũng không trách, lấy thực lực của bọn họ cũng không làm tới đổ mồ hôi được. Nhưng mà không hiểu thế nào mà cả đám mồ hôi ướt đẫm, xích lõa thân trên, hận không thể phô bày toàn bộ địa phương hấp dẫn của mình ra được.
Dưới sự nhiệt tình của đám đệ tử nam mà Phi Phượng đường bố trí được nhanh nhất.
Trong phòng, Dương Dĩnh và bốn đóa kim hoa của Phi Phượng đường thì đang thương lượng kế hoạch của vài ngày tới.
“Bách Thảo đường và Ngự Thú đường lần này sẽ mở hội đấu giá như thường lệ. Trương Lương truyền tới tin tức, có hàng hóa tốt.”
Du Vũ Tình nói.
“Bách Thảo đường và Ngự Thú đường năm nào cũng vậy. Nhưng thứ tốt chân chính bọn họ thật sự mang ra bán đấu giá sao? Không phải dùng thứ hàng thứ phẩm mà lừa chúng ta chứ.
Thư Nhu lắc đầu: “Bách Thảo đường và Ngự Thú đường hẳn là phục vụ vì toàn bộ Thánh Đường, kết quả hiện tại chỉ phục vụ cho bọn họ.”
Bách Thảo đường có được tiên sơn và Ngự Thú đường có được ngự linh cốc. Kỳ thực đây đều là tài nguyên tổng thể của Thánh Đường, nhưng dần dần liền do phân đường quản lý tất cả. Nói thật ra Lôi Quang đường cũng không mục nát tới trình độ kia, bất kể phân đường nào nếu có được tài nguyên như vậy đều có thể là ông chủ sống thoải mái được.
Dương Dĩnh cười cười: “Đừng oán hận, bọn họ cũng có tính toán của bọn họ, tổng đường tán thành hình thức này tự có đạo lý của tổng đường. Chúng ta cần phải làm chính là đề cao chính mình, đổi lại góc độ khác. Bách Thảo đường và Ngự Thú đường đệ tử sức chiến đấu kém một chút, cũng là bị những tài nguyên này liên lụy.”
“Liên lụy, ta thật muốn loại liên lụy này.” Vạn Phương Hoa nói.
“Phương Hoa, ý của đại sư tỷ là, nguyên nhân chính là bởi vì có tài nguyên như vậy, động lực tu hành cũng nhỏ đi, rất nhiều thời điểm là họa chứ không phải phúc!”
Cao Đan Đan cười nói.
“Ha ha, Đan Đan nói rất đúng, Đạo Quang đường, Linh Ẩn đường, Tiên Nguyên đường, vẫn chiếm lấy tam giáp. Nhưng ba đường này cũng không có lấy tài nguyên làm ưu thế. Từ khi chín phân đường thành lập tới nay, những phân đường chiếm cứ ưu thế về tài nguyên chưa từng đoạt được vị trí thủ tịch.”
Dương Dĩnh nói. Trong lịch sử Thánh Đường, ngoại trừ Đạo Quang đường, Linh Ẩn đường, Tiên Nguyên đường, Lôi Quang đường, Phi Phượng đường đều đã từng trải qua vị trí thủ tịch.
“Ôi, Lôi Quang đường cũng suy bại quá nhanh chóng.” Cao Đan Đan bất đắc dĩ nói.
Thời kì có Lôi tổ sư, Lôi Quang đường phong quang vô hạn, những phân đường nào cũng phải đứng sang một bên. Số lượng thể tu ở đây trong khoảng thời gian ngắn cũng là nhiều nhất Thánh Đường, tượng trưng cho vô địch rồi.
Hưng suy thành bại chính là quy luật, Lôi Quang đường ngã một cái đã xuống tận đáy cốc.
“Lôi Quang đường lúc này cũng muốn thúc đẩy bắn ngược lại rồi.” Dương Dĩnh nói, nàng có ấn tượng rất sâu với đường chiến giữa Lôi Quang đường và Hoành Sơn đường.
“Đại sư tỷ rất xem trọng Hồ Tĩnh à, nàng tuy nhiên vẫn còn trẻ, về sau thực lực thế nào khó mà nói. Mấu chốt nhất là, đệ tử Lôi Quang đường quá mỏng!” Du Vũ Tình vẫn không xem trọng nói.
Muốn bật ngược lại, đâu có dễ dàng như vậy.
“Khởi bẩm chư vị sư tỷ, Đạo Quang đường Lưu Tâm Ngữ tới.” Một nữ đệ tử cung tu tiến vào nói.
Dương Dĩnh gật gật đầu, thời gian cũng không sai biệt lắm rồi. Ninh Chí Viễn là đệ nhất nhân trong lớp trẻ tuổi, có được quyền lực này.