Chương 97: Tranh đoạt

“Vâng, thưa tổ sư.”
Đối với chuyện này, Hồ Tĩnh cũng không dám đánh giá xằng bậy, bởi vì cho tới bây giờ, chỉ có các tổ sư nhìn ra.


Triệu Thiên Long đến làm cho hội trường huyên náo lập tức yên tĩnh lại, ai cũng biết là Triệu tổ sư cực kỳ coi trọng lễ tiết, đều trở về vị trí cũ, tuy có chật chội, nhưng không có ai nói gì.


Ánh mắt Triệu Thiên Long trực tiếp tập trung lên thanh kiếm mà Vương Mãnh luyện kia, tay ra một chiêu, kiếm trực tiếp bay vào trong tay Triệu Thiên Long.
Ánh mắt Triệu Thiên Long tập trung vào trường kiếm, hồi lâu cũng không dời đi, bỗng nhiên hỏi Triệu Lăng Huyên ở bên, “Ngươi thấy thế nào?”


Triệu Lăng Huyên biết đây là đang kiểm tr.a nhãn lực của nàng, kỳ thật cô ta cũng nhìn đã lâu, không dám hư ngôn, “Tổ sư, kỹ thuật rèn kiếm này chỉ có thể coi là bình thường, nhưng kiếm này có hồn!”


“Ha ha, nói rất đúng, một người có thể luyện ra khí hồn, đúng là ước mơ tha thiết của người luyện khí. Hồ Tĩnh, người này ở đâu, chỗ nào.”
Xung quanh lại im lặng như tờ, đây không phải muốn cho người ta sống sao, người thứ bốn rồi.
“Các đệ tử đang đi tìm Vương Mãnh sư huynh rồi…”


“Triệu tiểu tử, nếu đến thì vào đi, cũng chẳng thiếu một mình ngươi.”
Người nói chính là Lôi Đình.
Triệu Thiên Long khẽ mỉm cười, “Lăng Huyên, theo ta vào.”


available on google playdownload on app store


Bên trong nội sảnh, ba vị trưởng lão hiển nhiên đã trải qua một hồi tranh chấp, hiện giờ Triệu Thiên Long đã hiểu vì sao ba người này lại đợi ở đây, đổi lại là hắn, cũng nhất định chờ, tiên hạ thủ vi cường!
Hắn càng lúc càng may mắn là mình đã bày cho Triệu Nhã nước cờ này!


“Lôi sư huynh, Ngô sư huynh, Chu sư tỷ, thật là trùng hợp nha.” Triệu Thiên Long hiển nhiên không bày ra bất cứ cái giá gì trước mặt bọn họ.
Chu Lăng Huyên mọi người đều biết, tất nhiên là không cần giới thiệu, Chu Lăng Huyên nhu thuận đứng bên phía Lương Nguyên và Uông Thanh.


Ánh mắt Lương Nguyên và Uông Thanh có chút dại ra, hiển nhiên là bị ba vị tổ sư nói chuyện phiếm kích tích cho đã có phần không phân rõ đông tây nam bắc.


“Triệu tiểu tử, ngươi tới Lôi Quang Đường chơi thì được, nhưng đừng có đánh chủ ý gì, Vương Mãnh này là đệ tử Lôi Quang Đường, ai muốn đoạt với ta, ta xử kẻ đó!”
Lôi Đình nói.


Triệu Thiên Long lại khẽ mỉm cười, “Lôi sư huynh nói ta nghe không rõ, tại sao lại phải đoạt, tất cả mọi người đều là tổ sư Lôi Quang Đường, đều vì một mục tiêu mà cố gắng.”
“Lời này của Triệu sư đệ ta thích nghe, tùy theo tài năng mà dạy.” Ngô Pháp Thiên lập tức lên tiếng phụ họa.


“Vậy càng không tới lượt ngươi, ai muốn học cái phù quỷ vẽ của ngươi chứ!” Lôi Đình lập tức đáp trả.
“Ta thấy kẻ rèn kiếm, có kiếm hồn, nếu dùng trên luyện khí, tất sẽ trở thành châu báu!”
Triệu Thiên Long tán thưởng nói.


“Triệu sư đệ, hắn mấy tháng đã tu ra đan hỏa tứ phẩm, tự học có thể luyện ngũ hành đan, ta thấy đan tu khá là thích hợp với hắn. Hơn nữa, là đệ tử của ta phát hiện ra hắn trước, luôn luôn phải có thứ tự trước sau chứ.”


Chu Lạc Đan phát hiện nếu không tranh thủ một cái thì thật đúng là lộn xộn cả.
Triệu Thiên Long ngẩn người, không nghĩ tới còn có chuyện đó, còn tưởng là Chu Lạc Đan tới để khuyên can.


Triệu Thiên Long quả thật động tâm ái tài, có thể luyện ra khí hồn, chính là nhân tố quyết định khí tu cao nhất, đám người Triệu Quảng, bao gồm cả Triệu Lăng Huyên, tuy thiên phú tu hành không tệ, nhưng trên phương diện luyện khí thì không ai có thể kế thừa y bát của lão. Nhưng có một điểm, thiên phú tốt cũng không phải quan trọng nhất, chí ít không đáng cho bốn người bọn họ ở chỗ này tranh đến tranh đi.


Thiên phú chỉ đại diện cho một khả năng, so với tiêu thuẩn cần phải đạt tới trong thực tế còn một con đường rất dài phải đi. Nhưng Lôi Đình, Ngô Pháp Thiên và Chu Lạc Đan rõ ràng đang tranh nhau.


Nhìn ánh mắt ba người, dường như có thứ gì đó hắn ta không biết, có thể nói, chỉ bằng thiên phú của đối phương chắc chắn không đáng giá, có lẽ giống như Chu Phong cấp trưởng lão sẽ động tâm, nhưng đối với tổ sư thì đã thấy quá nhiều thiên tài ngã xuống như sao băng vụt qua, kẻ cuối cùng trở thành châu báu có thể đếm được trên đầu ngón tay, chưa đến mức thế.


Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Triệu Thiên Long, ba người Lôi Đình hiển nhiên đã đạt được một loại ăn ý, trong lời bọn họ nói không hề nhắc đến bí mập che dấu kia.


Kỳ thật bí mất này chỉ có Ngô Pháp Thiên và Lôi Đình biết, hai người từ khi còn trẻ ghen tị nhau như thù, làm việc nổi danh động thủ trước động não sau. Cả hai từng nhận được ân huệ của một người, người nọ chỉ dạy cũng chính là tác nhân quan trọng nhất khiến cho hai người có thành tựu vị trí ngày hôm nay, nhưng bởi vì thân phận người đó khá đặc thù, nên ở trong Thánh Đường gần như không có người biết.


Cho nên Ngô Pháp Thiên dù thế nào cũng phải tranh được, mà Chu lạc Đan đúng là một trong rất ít những người biết bí mật này.
Cho nên nếu như quả thật chính là người theo như lời tiền bối kia nói thì thiên phú đan tu của kẻ này e là bà ta cũng không thể đoan trước.


Ba người cũng không muốn chuyện này bị càng nhiều người biết, nhưng Triệu Thiên Long không phải là người dễ đánh lừa.


Triệu Thiên Long biết mình đã tới chậm, nhưng đã đi ngang qua thì không thể bỏ qua, khẽ mỉm cười nói, “Kỳ thật ta cảm thấy để hắn ta thử nghiệm nhiều hơn, sau đó tự chọn ra thứ thích hợp nhất với mình.”
“Ta đồng ý!” Chu Lạc Đan cười nói, ta có nước cờ của Chu Phong, bà ta đã thành công một nửa.


Lôi Đình sửng sốt, hắn có địa lợi nhân hòa, nhưng không nghĩ tới tiểu tử Chu Phong này lại đi trước hắn một bước, hơi rớt lại phía sau.
“Như vậy là tốt nhất, hơn nữa ta cảm thấy chúng ta là tổ sư, chuyện này tốt nhất không nên nhúng tay vào, nếu không sẽ làm lạnh đi tâm đệ tử khác.”


Ngô Pháp Thiên bỗng nhiên nói, không biết hắn nghĩ như thế nào.


“Có lý, Lôi sư huynh, ta cảm thấy đường hội của Lôi Quang Đường lần này làm khá tốt, chúng ta nên cho các đệ tử một cơ hội biểu hiện, bất kể là trình độ nào, trọng ở tham dự, lấy thừa bù thiếu, đây mới là con đường của Thánh Đường.”


Triệu Thiên Long nói, Chu Lạc Đan và Ngô Pháp Thiên cũng phụ họa theo.
Đề tài lập tức bị chuyển hướng khiến cho Lôi Đình dở khóc dở cười, trong lòng sao lại không biết bọn người kia định làm trò gì sau lưng, hừ, Lôi Quang Đường tốt xấu cũng là địa bàn của hắn, ai sợ ai chứ.


Lập tức cũng cười, “Ta cũng cảm thấy đường hội Lôi Quang Đường làm rất thành công, mấy năm nay quả thật Lôi Quang Đường đã gặp chút vấn đề, chúng ta thân là tổ sư ở loại thời điểm này hẳn là nên quan tâm và trợ giúp chứ không phải là giậu đổ bìm leo, mọi người nói có phải không?”


“Đó là đương nhiên, chúng ta đương nhiên cũng nghĩ thế, chỉ là muốn cho bọn nhỏ hiểu được, hiện giờ bọn chúng đã giác ngộ thì cũng là lúc.” Ngô Pháp Thiên định liệu trước nói.
Lôi Đình thầm mắng, thằng nhóc con này rõ ràng là đang ra vẻ tinh tướng.


Khổ nhất chính là Lương Nguyên, trong lòng tựa như ngũ vị tạp trần, nghe bốn vị sư tổ động tâm với một tên đệ tử không biết tên, thật như vừa trải qua một giấc mộng.
Nhắc đến cái này, Chu Lạc Đan liền có chuyện để nói nhất, “Ha ha, các ngươi còn đang vạch kế hoạch, ta đã động thủ rồi.”


Chu Phong làm sao lại nghe không hiểu, vội vàng nói, “Sư tổ quả thật rất lo lắng cho tình hình của Lôi Quang Đường, mới khiến tôi đi xem xét xung quanh Lôi Quang Đường, nhìn xem có tài năng nào có thể bồi dưỡng hay không.”


Đám người Lôi Đình quả thật không còn lời nào để nói, ở phương diện này quả thật Chu Lạc Đan đã đi trước bọn họ một bước.
Lư Vận thầm buồn bực trong lòng, cái này kêu là có tâm trồng hoa hoa không mọc, vô tâm cắm liễu, liễu mọc thành rừng a, lần này cô ta hoàn toàn bại rồi.


“Ha ha, chúng ta ở Lôi Quang Đường cũng quá lâu rồi, cũng đến lúc đi xem tình hình các phân đường khác, về phần Vương Mãnh, cứ dựa theo ước định mà làm, bất kể tương lai hắn đi với ai, người khác cũng không được dị nghị.” Chu Lạc Đan nói.






Truyện liên quan