Chương 123: Lông chân…to như cánh tay.
…Ước chừng phải có hơn chục con Tà Chu Vương… mình rơi vào sào huyệt Tà Chu Vương sao?
Bên cạnh hắn xuất hiện hàng loạt cây cột, trên cây cột còn cắm gậy vào đó, rất kỳ quái.
Gậy này cũng không cứng lắm, đây là đồ vật gì?
Vương Mãnh vừa nhấc đầu, đỉnh hang động không phải thấp như vậy chứ…
Đỉnh hang chậm rãi ép xuống, còn đang chuyển động, một đôi mắt lớn như cái thớt, mở ra, toàn bộ hang động đều bị bịt kín một tầng lục quang u u.
Vạn Tà Chu Tổ!
Những cái gậy màu đen to như cánh tay kia…là lông chân nó.
…
Thi thể Tà Chu Vương trên mặt đất trực tiếp bị nhấc lên không trung, cắn mấy cái Tà Chu Vương này bị ăn sạch.
Vương Mãnh ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
Nhanh chân bỏ chạy, phía sau là Vạn Tà Chu Tổ giống như một ngọn núi nhỏ đang di chuyển, toàn bộ hang động rung lên bần bật, giống như sắp sập xuống vậy. Một đám Tà Chu Vương từ bốn phương tám hướng điên cuồng đuổi theo phía sau.
Chỉ có nơi có ngũ hành mới sinh ra con nhện biến thái như vậy. Vương Mãnh ném ra Đoạn Nhai kiếm, đọc kiếm quyết, hóa thành một đạo kiếm quang bắn ra như chớp. Phía sau là một mảnh đen rậm rạp, hắn phải bay trối ch.ết dưới tầng thấp trong hang động, phía sau những tiếng nổ mạnh phát ra không ngừng, rậm rạp tơ nhện đánh lại đây.
Tà Chu Vương liều mạng đuổi theo, Vương Mãnh liều mạng chạy như điên. Hắn vừa mới sử dụng được ngự kiếm phi hành, đã bay quá đã nghiền rồi.
Mắt thấy đàn Tà Chu Vương đuổi càng gần, đột nhiên xuất hiện ánh sáng ở trước mặt Vương Mãnh.
…
Vương Mãnh phá không mà đi, không kịp dừng lại, bị đụng phải một con Tà Chu Vương. Hắn giãy dụa đứng lên dưới ánh mặt trời, một làn khói trắng bay lên bên cạnh hắn, hắn không khỏi duỗi chân vài cái cho thoải mái.
Những Tà Chu Vương khác sợ hãi nhìn ánh sáng ở cửa động, lúc này bên trong địa huyệt truyền tới những tiếng ong ong trầm thấp, nhóm Tà Chu mới chậm rãi lui về địa huyệt.
Vương Mãnh nhìn vầng thái dương trên đầu, ôi thời tiết thật tốt.
Lúc này hắn lại như đang trên ngọn cây…
Vương Mãnh trải qua trăm cay nghìn đắng mới trở lại được Lôi Quang Đường. Lúc nhìn thấy mái nhà tranh đơn sơ, Vương Mãnh trong lòng không khỏi cảm thán, nhà tranh của mình thật là tốt.
Chu Phong cách đó không xa cũng mở cửa ra nói: “Sặc, tiểu tử ngươi chạy đi đâu, ta còn tưởng rằng ch.ết ở bên ngoài rồi.”
Vương Mãnh cười cười: “Vừa du lịch trở về, mỹ nữ không đụng phải, lại bị một đám yêu quái đuổi theo. Tuy nhiên may mắn bản thân phúc lớn mệnh lớn.”
Vương Mãnh cả người rách nát tung tóe, thật có chút như ăn mày. Tuy rằng nguyên lực mười lăm tầng còn chưa đủ để ngự kiếm phi hành thời gian dài. Nhưng nghỉ ngơi một chút cũng làm cho hắn khôi phục lại đầy đủ.
“Tiểu tử thối này, ta nói bao nhiêu lần, làm Đan Tu cho tốt, tao nhã an toàn, muốn làm Kiếm Tu chịu khổ làm cái gì, ngươi muốn ta phải nói gì cho phải!”
Chu Phong tận tình khuyên bảo nói.
“Ta nói lão Chu, có thể để cho ta ăn một bữa no trước được không, sau đó mới chậm rãi nghe ngươi lải nhải?”
Vương Mãnh cười nói, Chu Phong này kiếp trước khẳng định là mấy bà hàng tôm hàng thịt.
“Tiểu tử ngươi đem ta tới nơi này làm gì?” Ngoài miệng nói như vậy, Chu Phong đúng là ăn không ít ở đây, xem ra cũng là có chuẩn bị.
Vương Mãnh tất nhiên không chút khách khí mà tọng thức ăn vào miệng, ăn như lang thôn hồ yết. Chu Phong ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.
Nghe những gì Vương Mãnh trải qua, Chu Phong không kìm nổi cảm thán nó: “Ngươi nói xem, đang yên đang lành trêu chọc vào Yên Vũ Nguyệt làm chi. Ôi, nếu ngươi thành đệ tử Chu sư tổ, cho dù Yên Vũ Nguyệt cũng không dám làm gì.”
Thánh Đường sẽ không vì một đệ tử phân đường mà đắc tội Bá Thiên Đường. Nhưng nếu là đệ tử một tổ sư thì sẽ khác. Đệ tử tổ sư bản thân là trưởng lão, Bá Thiên Đường cũng không thể làm quá mức được.
“Lão Chu, ta quản chuyện này làm gì, ta cũng là người bị hại, lại nói ta cũng không biết lão gia kia còn có cừu oán với người. Tuy nhiên may mắn, người ta chỉ có tìm hiểu được một chút tình huống, tuy nhiên đánh giá rất cao thực lực của ta.”
Vương Mãnh cười cười, ngự kiếm phi hành đối với người tu hành cấp thấp hoàn toàn là một vấn đề rất thể lực.
“Lần này ngươi mạng rất lớn, lần sau cẩn thận một chút, ngươi nhân duyên không tồi a. Trong thời gian này không thấy ngươi, rất nhiều ngươi tới tìm ngươi. Nhất là Mã Điềm Nhi kia, đứa nhỏ này không tồi, ngươi có thể suy xét, suy xét.”
Chu Phong cười nói.
Vương Mãnh thiếu chút nữa nghẹn lại, lúc này mới phát hiện ra vẻ mặt đầy cảnh xuân của Chu Phong “Lão Chu, chẳng lẽ ngươi cùng Lư trưởng lão?”
Vương Mãnh ngón tay gõ gõ vào mặt bàn, cười hơi chút mờ ám, hơi hơi một chút khêu gợi.
Chu Phong xấu hổ nói: “Khụ khụ, ta và Lư bà…trưởng lão, tuổi trẻ chính là tình lữ. Ôi, ta thôi, chuyên chú luyện đan, xem nhẹ mâu thuẫn nhỏ biến thành mâu thuẫn lớn, rồi biến thành hiện giờ. Tuy nhiên chuyện này còn may mắn là nhờ có ngươi, nương theo chuyện của các ngươi, hai chúng ta cũng kết nối lại được một chút. Bỗng nhiên phát hiện ra mấy chục năm nay đối nghịch là bởi vì vẫn để ý tới đối phương.”
Sau khi nói xong, trên mặt Chu Phong lộ ra nụ cười hạnh phúc.
“Ha ha, chúc mừng hai người nha, ngươi về sau chẳng phải một mình nữa, ta đi nơi nào uống mừng một chút?”
“Tiểu tử này, cũng quá trực tiếp đi, yên tâm đi, tạm thời còn chưa có quyết định này. Hơn nữa ta còn đang muốn luyện Lôi Cực Đạn, có trợ giúp rất lớn cho lôi khí ở Lôi Quang Phong.”
Chu Phong thầm nghĩ, không thu phục ngươi, ta làm sao trở về được, cũng không cách nào trả lời với sư phụ nha.
“Lôi Cực Đạn? đồ vật này sức sát thương không nhỏ, chẳng lẽ tổng đường có kế hoạch gì?”
“Ai biết, dường như cần số lượng không nhỏ, có thể là đi mở bí cảnh rồi.”
Chu Phong chỉ để ý luyện đan, còn những cái khác thì mặc kệ.
“Lão Chu, ta muốn theo ngươi học luyện đan.”
Vương Mãnh vừa ăn vừa nói một câu như vây.
“Học luyện đan à, ….a. học luyện đan, ngươi muốn làm Đan Tu sao?” Chu Phong ngây ngẩn cả người, tiểu tử này bị trói một chuyến không ngờ lại thông suốt
“Ta cảm thấy, người khi còn sống nên trải nghiệm nhiều thứ.”
“Ngươi rốt cuộc cũng ngộ đạo, tuổi trẻ chính là muốn nếm thử nhiều thứ mới tìm được đều thích hợp nhất cho mình!”
Chu Phong lệ rơi đầy mặt, mình chẳng dễ dàng gì. Đường đường là một tôn sư trưởng lão mà phải cắm dùi ở nơi này, trời xanh cũng phải cảm động, tiểu tử này rốt cuộc cũng thông suốt.
Vương Mãnh cười to, trong lòng vẫn rất cảm tạ Chu Phong, vứt bỏ thành kiến. Phải bắt đầu từ nhiều thứ, hắn mới có thể chân chính trở thành thánh tà song tu, Vọng Thiên nhất định còn sống, trận chiến này không tính.
“Ta muốn đem tin tức tốt này nói cho tổ sư, để người thu ngươi làm đệ tử.”
Vương Mãnh khoát tay “Lão Chu đừng vội, ta cảm thấy trước tiên theo ngươi học, học cơ sở trước, chờ khi ngươi cảm thấy không dạy được ta nữa, thì đi tìm Chu tổ sư cũng không muộn.”
“Sặc, tiểu tử ngươi đủ ngông cuồng nha, làm như ta còn không thể dạy được ngươi vậy.”
“Lão Chu, cũng không nhất định nha, mọi người đều nói ta là thiên tài.”
“Tài con khỉ, lão tử năm đó cũng được xưng là tuyệt thế thiên tài đan tu, duy nhất của Đan Tu giới.”
Hôm nay Chu Phong uống không ít, nói không ít chuyện hăng hái thời trẻ, đương nhiên bao gồm cả việc của Lư Vận. Nghe Vương Mãnh cười ha hả, hóa ra ai cũng có thời trẻ tuổi cả, mà người trẻ tuổi ai chẳng có thời gian bồng bột, hăng hái.
Vương Mãnh khiến Linh Tê Tiểu Ngốc đi báo tin cho đám người Trương mập mạp một chút, dù sao đi đi lại lại một hồi cũng mất gần 2 tháng.
Vương Mãnh ăn uống no nên rồi, đang định đi ngủ, thì có người gõ cửa, vừa mở cửa ra không ngờ là Mã Điềm Nhi.
Mã Điềm Nhi đang đứng co quắp bên ngoài, lúc nhìn thấy Vương Mãnh trên mặt lộ ra nụ cười yên tâm nói: “Vương đại ca, ta tới xem huynh mà, không có việc gì rồi, ta trở về đã.”
Vương Mãnh nhìn mồ hôi trên trán Mã Điềm Nhi, chỉ sợ nha đầu này nghe được tin tức vội vàng chạy tới đây, trong lòng có chút ấm áp đồng thời cũng thở dài.
“Điềm Nhi, tới vào ngồi đi, không cần phải lo lắng, loại người như ta phúc thì ít nhưng mạng thì lớn.”
Mã Điềm Nhi nhẹ nhàng cắn môi: “Ta cũng không biết tại sao, trong lòng không yên.”
“Xảy ra một chút chuyện hiểu nhầm thôi.” Vương Mãnh cười cười đem chuyện Tà tu bắt hắn rồi thả, chẳng qua hắn lược bớt đi những quá trình phức tạp.
“Người người này sao lại như vậy chứ, Yên Vũ Nguyệt cũng coi trời bằng vung mà, nơi này là Thánh Đường, không phải là Bá Thiên Đường của nàng.”
Mã Điềm Nhi như mèo bị giẫm phải đuôi, cũng có lúc phát hỏa.
“Ha hả, không có việc gì, hiểu lầm được giải rồi, các ngươi thế nào, vì đại hội chuẩn bị vất vả đi?”
Vương Mãnh đưa cho Mã Điềm Nhi một chén nước, nghe Mã Điềm Nhi kể những “gian nan” trong đặc huấn của mọi người…
Đêm đã khuya, Mã Điềm Nhi mơ mơ màng màng ngủ, Vương Mãnh đắp chăn cho Mã Điềm Nhi. Hắn nhìn ra được tiểu nha đầu này đã lao lực quá độ, thật sự rất mỏi mệt.
Chuyện tình cảm, thẳng thắn mà nói, không phải là thứ hắn cần, có lẽ hắn sẽ có nữ nhân. Nhưng cuộc đời hắn không đặt cực hạn ở trong này, hơn nữa nguyên hiểm chân chính còn chưa tới. Nếu sớm muộn gì cũng phải chia lìa, liền không nên bắt đầu, nhưng mà Mã Điềm Nhi rất thiện lương. Vương Mãnh tự nghĩ mình không phải là người gì tốt, nhưng hắn cũng không muốn lưu lại nỗi đau cho nàng, Yên Vân chính là một vết xe đổ.
Nữ nhân tốt thì phải hạnh phúc.
Người cô đơn, không lo không nghĩ, ân đền oán trả, chẳng sợ ch.ết trận, không có gì!
Thần cản sát thần, ma cản giết ma, thiên cản nghịch thiên!
Nhìn Mã Điềm Nhi ngủ yên lành, Vương Mãnh bỗng nhiên hiểu được vì sao bách luyện cương cũng biến thành chỉ mềm.
Có lẽ là hắn sợ hãi…
Trời đã sáng, tiếng chim hót thành một bản hòa âm êm tai. Mã Điềm Nhi lúc mở to mắt mới phát hiện ra mình đang ở đâu. Ngoài cửa có chút động tĩnh, Mã Điềm Nhi cả kinh vội vàng nhắm mắt lại, sau một lát mới phát hiện ra thanh âm đang ở xa xa.
Kiểm tr.a một chút, tâm thần hơi sợ hãi cũng ổn định lại, Vương đại ca thật đúng là chính nhân quân tử.
“Oa sặc, tiểu tử, nóng nóng, ai nha, ngươi đừng gấp như vậy!”
Rầm..
Một người hai mặt xám như tro vội vàng chạy ra, ho khan một trận.
“Lão Chu, là ngươi bảo ta dùng toàn lực, ta đã nói là không được mà.”
Vương Mãnh cũng rất buồn phiền, thật sự buồn phiền chính là Chu Phong: “Tiểu tử ngươi đã luyện thành ngũ phẩm hỏa cũng không nói sớm, ta làm sao biết được.”
Dù nói rất tức giận nhưng lông mi của Chu Phong cũng giãn cả ra. Ha ha, đây mới là thiên tài, con mẹ nó trước trăm năm cũng không có, mà sau trăm năm cũng không thấy. Chu trưởng lão quả nhiên là cực kỳ vui vẻ, tuy rằng bị nổ lò rồi nhưng vẫn như cũ rất cao hứng.
“A, tiểu cô nương của ngươi tỉnh rồi.” Nhìn thấy Mã Điềm Nhi, Chu Phong cười nói.
“Ra mắt Chu trưởng lão.”
“Chậc chậc, đều là người quen, không cần khách sáo.”
Ánh mắt của Chu phong rất mờ ám, Vương Mãnh liếc mắt nhìn hắn một cái: “Lão Chu đừng nghĩ linh tinh, lệch lạc.”
“Tiểu tử, ta nghĩ cái gì, là ngươi tâm địa bất chính đi!”
Chu Phong lập tức phản bác nói.
Mã Điềm Nhi cũng buồn cười, thật sự là hai kẻ dở hơi nha, xem ra Vương Mãnh quyết định đi theo đường đan tu rồi, kỳ thực thế rất tốt, lại an toàn…
“A, ta vụng trộm chạy tới, Chu trưởng lão, Vương đại ca, ta về trước.”
Mã Điềm Nhi lúc này mới ý thức được, mặt trời đã lên cao, chỉ sợ bắt đầu đặc huấn rồi.
Mã Điềm Nhi thi thoảng lại có lúc mơ mơ hồ hồ.
Nhìn bóng dáng của Mã Điềm Nhi, Chu Phong không kìm nổi lắc đầu: “Thật là một cô nương tốt, tiểu tử ngươi thích dạng gì, Uông Thanh thế nào, ta giúp ngươi tác hợp nhé?”
“Thôi đi, tính tình đó là ta không thể chịu nổi, chính ngươi giữ đi.”