Chương 127: Thả dây dài câu cá lớn
“Tiểu tử ngươi!” Chu Phong chỉ có thể lắc đầu, kỳ thực khi hắn nghe thấy tin tức này đầu tiên cũng cảm thấy có chút kỳ quái, cảm giác là Vương Mãnh rất chuyên tâm tu hành, đúng là không để ý tới tình cảm.
“Lão Chu, ta xem phù lục vài ngày, đan lô cũng không có, ngươi còn không?”
Vương Mãnh day day mũi nói.
“Không có? Ta không phải để lại cho ngươi năm cái sao, không phải là…”
Vương Mãnh bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: “Đều nổ rồi…”
Chu Phong đã tức giận tới hai mắt trắng dã. “Ngươi …thật đúng là…ta…”
Tuy rằng đan lô này đều là cấp thấp nhưng chất lượng tương đối thấp. Hắn biết tiểu tử Vương Mãnh này thích thử nghiệm lung tung, nhưng không bao lâu liền nổ tới năm cái đan lô, hắn cũng không phải là người bán đan lô nha. Nhưng lại sợ đả kích tính tích cực của Vương Mãnh, thực là làm cho Chu trưởng lão nghẹn muốn hôn mê rồi.
“Lão Chu, đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta còn có chút thu hoạch mà.” Vương Mãnh cũng biết mình hơi quá, hắn không phải là liều lĩnh, mà là thông qua luyện đan để cảm nhận sâu hơn về ngũ hành chi hỏa.
Tu hành ngũ hành công pháp chỉ có thể xem như là lực lượng, nếu muốn xem bản chất gì đó, thì phải thông qua luyện đan, rèn và những phương thức khác để nhận thức. Ví dụ như luyện đan, đúng là để hiểu biết nhất với ngũ hành chi hỏa, mà rèn, thì có thể trực tiếp tiếp xúc với ngũ hành chi kim.
Cho nên Vương Mãnh không chỉ luyện đan, còn muốn thể ngộ sự tồn tại của hỏa, không nghĩ qua là chỉ một cái gật đầu liền làm cho đan lô bạo nổ rồi.
“Nói, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể ngộ gì, đừng nói cho ta là biết làm sao mà đan lô lại bị nổ trong mấy ngày nay nhé.”
Vương Mãnh vui vẻ: “Sao có thể như vậy, ngươi tới đây xem.”
Vương Mãnh ném ra một đan bình, Chu Phong nhận lấy, mở đan bình, ngay lập tức ngây ngẩn cả người, ngửi ngửi nói: “Đây…”
Nghi hoặc trong chốc lát, đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, thường cầm lên ngửi mấy cái rồi lại đi lại. Thân là nhân vật đan tu số 1, Chu Phong đương nhiên phải tìm ra đáp án của mình. Mà hắn cũng là người đan si, yêu nhất là làm chuyện này. Trước kia Chu Lạc Đan thích thử thách hắn như vậy, chỉ có điều còn chưa gặp phải chuyện kỳ quái như thế này.
“…Đây là hỏa linh đan…không phải, chẳng qua là một nhất phẩm đan.”
Chu Phong càng nói càng kích động: “Không đúng, cái này chẳng qua là cứu mệnh đan thông thường nhất!”
Cứu mệnh đan, được xưng là cấp cứu hoàn. Trong các môn phái lại có các cách gọi khác nhau, trên thực tế cũng là chuẩn bị cho tu hành, hay là lượng đan dược lớn nhất của tu hành. Chủ yếu là kích thích mệnh ngân, cưỡng ép sinh ra nguyên lực, loại hình đan dược này rất nhiều, là một hệ của bảo mệnh đan đập nồi dìm thuyền. Nhưng loại đan dược này có tác dụng phụ nhất định, đơn giản mà nói chính là cạn kiệt. Nhất phẩm đan hiệu quả cạn kiệt là thấp kém nhất, nhưng cũng thường dùng nhất. Dù sao càng cạn kiệt nhiều thì bản thân tổn thương càn lớn, thậm chí càng khó khôi phục lại hơn. Bình thường Ma tu thích dùng một số loại khá độc, nhưng Thánh Tu lại không liều mạng như vậy, cho nên cứu mệnh đan cũng là đan dược thông thường được dùng nhiều nhất.
Khiến Chu Phong nghi hoặc chính là, nhất phẩm đan làm sao lại mang được thuộc tính ngũ hành. Cái này cùng con gà rừng Cửu Thiên Hỏa Loan khí thế như nhau.
Vương Mãnh vừa định mở miệng, Chu Phong đã vươn tay ngăn lại: “Không phải nói cho ta, cái này ngươi cầm một ngày… không ba ngày!”
Chu Phong lấy đan lô trong túi càn khôn của mình ra, đang cầm đan dược, rung đùi đắc ý, ánh mắt đã không còn tồn tại Vương Mãnh nữa rồi.
Nói xong liền đi ra phía ngoài: “Mở…”
“Đừng nói, không được nói cái gì.”
Rầm…
Vương Mãnh bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: “Ta chỉ định nói cho ngươi, mở cửa ra trước đã.”
Chu Phong đụng phải cửa mới nhớ tới mở cửa, sau đó cầm đan dược tiếp tục đi, hoàn toàn không chút phản ứng lại: “Nhất phẩm đan vì sao lại chịu đựng được như vậy, đây là vi phạm phải lẽ thường. Phải khống chế ngũ hành lực, ít nhất phải tứ phẩm, không hợp lý, quá không hợp lý.”
Chu Phong ném ra linh thú phù lục của bản thân, là một đầu thanh ngưu xích vàng, cưỡi thanh ngưu, Chu Phong vẫn đang thì thào tự hỏi.
Vương Mãnh thật có chút lo lắng, lão Chu si mê hơn hắn quá nhiều, một khi gặp phải chuyện vi phạm lẽ thường thế này, chỉ sợ đủ gây sức ép cho hắn một thời gian.
“Chu trưởng lão làm sao vậy?” Dương Dĩnh cũng không phải người không thể khống chế tốt việc quan tâm tới người khác. Nhưng bên cạnh Vương Mãnh không thiếu việc khiến cho người ta không thể không hiếu kỳ. Hắn nói gì đó, mà làm cho đan tu trưởng lão đệ nhất nhân phải thất thố như vậy.
Vương Mãnh cười cười: “Lão Chu này tính thích cằn nhằn, đừng để ý tới hắn, kiếm pháp của ngươi cảm giác thế nào rồi?”
“Đang trong điều chỉnh, yên tâm, ta sẽ không cho ngươi thoải mái.” Dương Dĩnh nói.
“Ha ha hoan nghênh thử kiếm, nếu ta không ở đây, bảo Tiểu Ngốc đi tới đoán tạo các tìm ta.”
Vương Mãnh nói.
Dương Dĩnh gật gật đầu, cũng không nói nhiều. Vương Mãnh thì thu thập một chút đồ, hắn phải đi tới Đoán Tạo Các một phen.
Thánh Tu đại đạo, ngũ hành thuật, chú ý trạng thái cân bằng, trong thời gian này ở đan dược hắn đã có lĩnh ngộ và mở ra được con đường ngũ hành thuật mới. Ngũ hành tương sinh tương khắc, từ đơn giản tới phức tạp, ngoại trừ ngũ hành chi hỏa, tiếp theo là ngũ hành chi kim.
Nhìn bóng dáng Vương Mãnh rời đi, Dương Dĩnh hơi lắc đầu, người này cái gì cũng tốt, chỉ hơi tùy tiện, tu hành chi đạo, phải chuyên tâm mới thành châu báu.
Nhưng giao tình cũng không phải sâu tới mức có thể nói.
Vương Mãnh giống như người không có việc gì đi tới đoán tạo các. Nhất thời một đám tráng nam đều theo dõi hắn, lập tức nghị luận ầm ầm cho tới khi Tác Minh tới.
Tác Minh hiện tại ở trong thể tu ngày càng có uy danh, lạnh lùng, cố gắng, hùng mạnh, hơn nữa Vương Bạc Đương hết sức yêu quý cho nên rất nhanh dựng được địa vị của mình.
“Lão Đại.” Tác Minh cũng rất ngạc nhiên Vương Mãnh làm sao lại có thơi gian tới nơi này.
“Giúp ta tìm một chút phù lục đoán tạo (rèn), tùy ý cấp bậc cao thấp đều được, ta lấy một chút.”
“Vâng.”
Nói xong Tác Minh bước đi, đây cũng là điểm Vương Mãnh thoải mái nhất, Tác Minh chưa bao giờ hỏi tại sao.
Nhìn cây búa trên mặt đất, Vương Mãnh nhặt lên, tùy ý đánh đập một chút vào tấm thiết bản phía trước. Trong đầu nghĩ chuyện khác, chế tác kỳ thực có thể phản ánh ra tâm tình một con người. Bởi vì rèn kiếm kỳ thực cũng là một loại thể hiện tâm tình, chẳng qua đó là tâm cảnh rất tùy ý mà thôi.
Từ bên trong đoán tạo mà nhận thức sự tồn tại của ngũ hành chi kim. Vương Mãnh chỉ gõ như vậy, cũng không làm cái gì khác.
Một đám người đứng bên ngoài, cũng cảm thấy đầu óc đầu dấu hỏi rồi.
“Vương Mãnh đang làm cái gì vậy?”
“Không biết, nói không chừng đang muốn chế tạo vật đính ước.”
“Thực hâm mộ mà!”
“Đúng vậy, ngươi không biết, ta vừa mới đi một chuyến tới Hỏa Vân Đường. Một vài sư huynh có thân phận đều muốn nghe tin tức của ta.”
“Từ khi đám người Hồ sư tỷ tới đây, Lôi Quang Đường chúng ta thực không bình thường rồi.”
“Vương Mãnh thực trâu bò nha, ta tuy rằng không quen hắn, nhưng Tác sư huynh phục hắn như vậy, ta tin tưởng hắn nhất định có bản lĩnh.”
“Tiểu tử, ngươi mới tới thì biết cái gì, cái này gọi là có lễ nghi.”
Không bao lâu sau Tác Minh trở lại, còn mang theo một đống trúc giản pháp thuật tương quan về đoán tạo. Vương Mãnh quét qua một đám, thường thường hỏi Tác Minh một chút vấn đề.
Đoán tạo và luyện đan là hai loại thể hiện lực lượng hoàn toàn khác nhau, tại sao lại khác nhau như vậy. Luyện đan là lột xác, còn đoán tạo là biến hóa.
Vương Mãnh vừa nhìn vừa hỏi, sắc trời rất nhanh đã tối đen. Vương Mãnh duỗi cái thắt lưng nói: “Dạo này đặc huấn như thế nào?”
“Vẫn như cũ, nhưng quen hơn trước nhiều rồi.”
“Trương mập mạp còn lười biếng không?”
“Trương sư đệ gày đi.” Tác Minh hài hước một chút hiếm có.
Vương Mãnh sửng sốt, cười ha hả nói: “Được, rất tốt!”
“Mã sư muội không tốt lắm.” Tác Minh nói.
Vương Mãnh đứng lên, vỗ vỗ bả vai Tác Minh, không nói gì.
Hắn tin tưởng, thời gian sẽ làm Mã Điềm Nhi mau quên, hơn nữa tới đại hội Thánh Đường. Thánh Đường tuấn kiệt trẻ tuổi sẽ xuất hiện, nàng sẽ tìm được duyên phận của chính mình.
Vương Mãnh liên tục ba ngày trầm mình bên trong Đoán Tạo Các, vừa nhìn vừa tán gẫu. Thường thường còn muốn động thủ một chút. Mới đầu Tác Minh cũng còn chịu được, dù sao bản lĩnh của hắn cũng dày, nhưng không bao lâu sau bị Vương Mãnh hỏi một vài vấn đề kỳ quái khiến đầu óc quay cuồng. Tuy nhiên may mắn là nhiều thời gian Vương Mãnh cũng không cần đáp án. Hắn chỉ là tự hỏi, rồi tự mình cân nhắc thử nghiệm một phen.
Loại nghiên cứu thảo luận này quả nhiên chậm, phương diện luyện đan sở dĩ có thể tiến triển thuận lợi là bởi vì có Chu Phong ở đấy.
Dương Dĩnh chuyên chú tu hành, dưới tình huống bình thường không giao lưu cái nào. Kỳ thực cũng là do tình huống ở đây, buổi sáng, Chu Phong không tới, buổi chiều Vương Mãnh lại đi Đoán Tạo Các. Vương Mãnh người này rất hiền hòa, trên cơ bản mỗi lần tới đều có một đám người tới chào hỏi. Nhưng hôm nay quá kỳ quái, người nào cũng “chuyên chú” làm chuyện của mình, nhưng thấy người nào cũng đang không yên lòng.
Vương Mãnh đi vào, Tác Minh đang cung kính đứng một bên.
“Bái kiến tổ sư.”
Lôi Đình trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ nói: “Được rồi, ta không cần khách sáo, tiểu Minh tử, nơi này không còn chuyện của ngươi nữa rồi.”
“Vâng, tổ sư.”
“Ta nghe nói ngươi có hứng thú đoán tạo?” Nét mặt già nua của Lôi Đình nở rộ như hoa cúc nở vậy.
Lúc trước khi ước định với các tổ sư khác, Lôi Đình tin tưởng một chuyện. Vương Mãnh hiện ra ở Lôi Quang Đường chứ không phải là phân đường khác, đây là một loại duyên phận. Nó chứng tỏ tiền bối tín nhiệm hắn, tiểu tử này rốt cuộc cũng đi ra. Nhìn thanh kiếm hắn rèn, chỉ biết ngộ tính của hắn trên phương diện đoán tạo, cái loại ẻo lả như luyện đan, làm sao thích hợp được với hắn chứ.
“Vâng, tổ sư, gần đây muốn học tập một chút.”
“Tốt lắm, người trẻ tuổi nên thử nghiệm nhiều thứ, lựa chọn con đường thích hợp nhất cho mình. Ngươi làm chuyện của ngươi, ta hôm nay ở đây tùy tiện nhìn, nếu có vấn đề gì thì cứ hỏi.”
“Đa tạ tổ sư.”
“Ha ha, ta cũng không phải là chỉ cho ngươi, các đệ tử khác cũng vậy, ta tới chỗ của ai, ai có vấn đề gì trên phương diện tu hành đều có thể hỏi.”
Đám đệ tử bên ngoài vừa nghe thấy thế, trong nháy mắt tràn ngập sung sướng. Trước không nói có thể giải được các nghi hoặc trên vấn đề tu hành, nếu chẳng may bày ra được điểm thiên phú được tổ sư nhìn trúng, vậy chẳng phải bay vút lên trời rồi sao.
Tất cả mọi người nhất thời lấy ra hết bản lĩnh của mình. Vương Mãnh vẫn tiếp tục chuyện ngày hôm qua chưa xong, thật không có để ý lắm.
Lôi Đình đi ra ngoài, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi. Cũng không phải là chỉ có Chu Lạc Đan mới có thể thả dây câu dài câu cá lớn, hắn cũng vậy, chẳng qua hắn cũng không thèm để ý tới việc Vương Mãnh tu cái gì. Kỳ thực làm kiếm tu thì cũng hướng về phía hắn. Chẳng qua hắn cuối cùng vẫn nghĩ phải giúp đỡ Vương Mãnh cái gì đó, bằng không trong lòng cũng không quá tốt được. Tiền bối tín nhiệm hắn, đặt Vương Mãnh ở nơi này, tiền bối có thể không nói, nhưng hắn chịu ân sâu, lại không thể không làm gì, bằng không Lôi Đình hắn có thể làm người được sao?