Chương 1: Tự chương
Sĩ quan trưởng cơ cấu huấn luyện dân binh quả không gạt ta, kinh nghiệm luôn có thể cứu ta một mạng ở thời khắc mấu chốt.
Nếu không phải ta trải qua một tháng tập huấn, chỉ e vừa rồi đang ngủ khó có thể tránh được một kiếm trí mạng ấy —— công kích xảy ra bất thình lình thường khiến cho cảnh giác chợt lóe, kéo ta ngủ say trong mộng đẹp tỉnh lại; ngay lúc mở to mắt nhìn vào chuôi trường kiếm sắc bén kia, đáy lòng ta không nhịn được dâng lên một cơn rét lạnh thấu tận tâm can ——
Thật sự là khiến người run rẩy!
Có điều nói thật, ta không biết lúc ấy bản thân làm thế nào phản ứng kịp. Có lẽ do tập huấn trường kỳ dưỡng thành một loại bản năng, ngay lúc chỉ mành treo chuông, ta nghiêng đầu một cái, làm chuôi kiếm này đâm sượt qua bên tai.
Chỉ mành treo chuông ——
Sau đó ta mới nhìn thấy kí hiệu hoa hồng đen Bromando nở rộ trên thanh trường kiếm bằng thép tinh hàn quang bắn ra bốn phía, được khảm trên một miếng sắt vuông vắn. Ta ngây ra một chốc mới nhận ra thứ này, "Đại quân vong linh Madala!" Phảng phất một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân khiến ta hoàn toàn tỉnh táo lại, khốn kiếp, đám quỷ này nọ thế nào lại ở chỗ này?
Ta nhớ rõ bản thân đang nghỉ phép trong ngôi nhà cũ ở một khu nhà thôn dã tại Bucce, đây là một chỗ điền sản mà tổ phụ ta lưu lại lúc còn sinh tiền, ta đã được ông già nhà mình chấp thuận, tạm ở đây giúp ông ấy quản lý căn nhà cũ này.
Mẫu thân ta là người Cartilage, đây ước chừng là huyết thống duy nhất tiếp cận quý tộc trong thân thể ta. Có điều cha ta chẳng qua là một ông chủ xay bột bình thường —— ông ấy thậm chí không giống tổ phụ ta từng tham gia cuộc chiến tháng 11 danh giá, lĩnh qua huân chương Ánh Nến —— mà chỉ là một vị trung niên nhân thành thực với bổn phận của mình.
Mà ta, ta là một người trẻ tuổi bình thường có thể tùy ý thấy được trong vương quốc, giấc mộng lớn nhất của ta chính là tòng quân hoặc đi thám hiểm, gầy dựng nên một gia nghiệp lớn thật lớn trở về.
Có lẽ cuối cùng lại tìm một nàng dâu xinh đẹp động lòng người sống chung quãng đời còn lại, thật sự là hoàn mĩ!
Nhưng khoan hãy nói mát đã, cái sự thực hiện tại bên giường có một tên vong linh đáng sợ đang muốn xử lý ta thật khiến ta tâm như loạn ma, may mà ngày thường huấn luyện viên dạy mấy thứ kia còn ở trong đầu, chưa bấn loạn tới mức bị quẳng lên chín tầng mây. Trong nháy mắt ta hơi chút nhớ lại, kiếm của ta hẳn là đặt ở cạnh giường, nhưng bộ khô lâu này nhất định sẽ không cho ta cơ hội đưa tay lấy kiếm —— hiện tại ta mới phát hiện đây thực sự không phải một thói quen tốt, lần sau ta nhất định phải nhớ đặt nó gối dưới đầu.
Đương nhiên mớ ý tưởng rối ren này chẳng qua chỉ tồn tại trong dòng suy nghĩ của ta chưa đầy tích tắc.
Ta theo bản năng thuận thế ngã nhào ra ngoài, cả người lăn xuống giường, đồng thời kéo bộ khô lâu dày đặc xương trắng đứng bên giường ngã ra đất. Giờ phút này ta nhớ kỹ mỗi một câu mà huấn luyện viên từng nói trong khóa thực chiến lần đầu tiên:
Nhớ kỹ, đám binh lính cấp thấp nhất của Madala, hoạt động được thuần túy nhờ ngọn lửa linh hồn, động tác của chúng thong thả, khuyết thiếu trí tuệ, lực lượng mỏng manh ——
Nhưng ta còn chưa kịp nghĩ xong, một luồng sức mạnh vĩ đại bỗng vọt tới từ dưới thân, phảng phất ta không phải đang áp chế một bộ khô lâu mà dường như là một con trâu đực. Ngắn gọn là một luồng lực đạo dồi dào không thể chế ngự hất ta bay ra ngoài, sau đó đánh mạnh lên một bên kệ. Ta nghe được xương cốt và kệ sách của ta cùng nhau phát ra tiếng rên rỉ khiến người buốt cả răng, đau đớn kịch liệt truyền khắp thân thể làm ta nghiến răng nghiến lợi, bất quá ta lập tức lắc lắc đầu rủ bỏ cảm giác mắt hoa đầu choáng —— bởi vì ta còn nhớ rõ ta nên làm gì, trong tầm nhìn lảo đảo của ta, bộ khô lâu kia đã đứng thẳng lên để rút thanh kiếm nó cắm trên giường.
Động tác của nó quả nhiên có vẻ thật cứng ngắc, nhưng lực đạo này nói thế nào cũng không thể xem là mỏng manh đi?
Bất quá ta lập tức xoay người chạy trốn, bởi vì "tên" kia đã cầm lại kiếm, lần nữa trở thành một tồn tại nguy hiểm. Mà ta sao, ta tự hỏi sức mình không phải đối thủ của nó, hoặc nói phỏng chừng có thêm ba người như ta cũng không đủ nó liếc một cái —— hơn nữa mấu chốt là trên tay ta không có vũ khí ——
Kiếm của ta vừa vặn bị nó ngăn cách, đương nhiên ta tin tưởng đây chẳng qua là một sự trùng hợp, bởi vì khô lâu là không có trí tuệ .
Ta vừa ù chạy tới cửa liền không nhịn được kêu to không xong —— bởi vì ta nhìn thấy cửa đại sảnh bị phá tung, phía ngoài một mảng ánh trăng thanh lương chiếu vào, ánh trăng hẳn là sẽ tràn ngập ý thơ tình hoạ, nếu không phải để làm nổi bật một bộ xương trắng hếu khác.
Ta lưu ý thấy vị tồn tại Madala cấp thấp này hiển nhiên mới vừa đi tới —— trong tay nó nắm chặt một thanh trường kiếm thép tinh khác, trên khung xương khoác giáp xích kiểu Madala, ngoài ra còn đội một cái mũ giáp đen kịt.
Có điều khi nó ngẩng đầu, hai đốm lửa đỏ tươi nhảy lên trong cặp hốc mắt tối om ấy vừa khéo tập trung ta, làm ta cảm thấy thật uể oải.
Thoạt nhìn nó đã trông thấy ta.
Trước có sói sau có hổ, đây cũng không phải là một điềm báo tốt.
Martha tôn kính, ta nhịn không được cầu nguyện với vị thần trong lòng, năm nay ta mới mười chín tuổi, chẳng lẽ phải ch.ết không rõ ràng ở một nơi thâm sơn cùng cốc thế này sao?
Đúng rồi, ta còn chưa thổ lộ với cô gái trong lòng mình đâu. Vừa nghĩ tới vị thiếu nữ thương nhân mê người kia, tim ta liền không khỏi đập nhanh hơn nhiều, nhà nàng ở ngay cửa đối diện, ta không thể để cô gái trong lòng mình thân hãm nguy hiểm.
Lúc này ta mới bình tĩnh lại, muốn tìm lấy một biện pháp thoát vây. Tâm niệm ta nhanh chóng quay ngược trở lại, sau đó lời giáo huấn của sĩ quan trưởng ánh vào đầu ta ——
"Chỉ có tỉnh táo lại, mới có thể chiến đấu!"
Quan điểm này không mưu mà hợp với tình cảnh hiện giờ của ta, nhưng lúc này trên tay ta không có vũ khí, ta cuối cùng không thể tay trần đi vật lộn cùng một con thú dữ a? Ta khẩn trương thở hồng hộc dựa lưng vào vách tường, thần sắc kích động đưa mắt nhìn bốn phía, tuy căn nhà cũ này không tới mức chỉ có mỗi bốn bức tường, thế nhưng trong đại sảnh cũng không có vật gì có thể dùng làm vũ khí lâm thời cả.
Nếu tổ phụ ta là một quý tộc lớn thì tốt rồi, ta từng đi qua nhà Bá tước Remington, đại sảnh chính của nhà họ to gấp năm lần nơi này, trên tường treo rất nhiều khiên chắn, trường kiếm và búa rìu, ta nghĩ ở đó nhất định có thể thoải mái tìm được vũ khí vừa tay.
Huống chi kiếm thuật của ta cũng không tệ, đây cũng không phải ta thổi phồng, lão sĩ quan trưởng cũng tự mình khích lệ qua ta, nói cả lứa đệ tử lần này cũng chỉ có kiếm thuật của ta xuất sắc nhất.
Kể cả tên tiểu tử nhà Brayson kia cũng không phải đối thủ của ta, tuy rằng ta luôn thật hâm mộ hắn có một lão tía làm trưởng quan. Nếu lão tía của ta cũng là trưởng quan địa phương, ta nhất định cũng có thể vào Đội phòng vệ.
Đương nhiên hiện tại nói những thứ này đều vô dụng, tóm lại có một tên khô lâu đang chắn đường giữa ta và kiếm của ta. Tuy rằng chúng nó không thể chạy, tốc độ đi đường không khác người thường đi đường mấy, động tác hơi chút đông cứng, nhưng chỉ vẻn vẹn chậm hơn người trưởng thành một đường mà thôi.
Nếu ở trên sân huấn luyện ta đánh cược có thể xoay nó vòng vòng, nhưng ở nơi hẹp hòi thế này, ta mà xông lên ước chừng phải ăn một kiếm.
Hai bộ khô lâu đã ngày càng gần, tiếng bước chân cạch-cạch-cạch kia giống như tiếng gõ trong lòng ta, tim ta đập như sấm, vang lên thình thịch.
Chân tay ta có chút luống cuống —— bộ khô lâu trong phòng ngủ kia đã đi ra, nó dừng một chút, sau đó xoay người bước nhanh về phía ta. Ta theo bản năng lui về sau một bước, lưng liền đụng phải cái gì đó cứng cứng.
Lúc này ta mới nhớ tới sau lưng mình vốn có treo một bức tranh sơn dầu, bức họa này do đời tổ phụ ta truyền xuống, nghe nói là đồ gia truyền, tên thọt ở ngõ Tiêu Đen kia từng nói muốn mua bức họa này với mười đồng tiền vàng, nhưng bị cha ta cự tuyệt .
Cha ta là một ông già bướng bỉnh, nhưng ta thì khác, nếu không phải phát sinh chuyện thế này, ta thường nghĩ nếu tương lai lâm vào cùng đường mạt lộ, ta sẽ bức họa này bán đi, sau đó mua một con ngựa xinh đẹp, cùng vị tiểu thư có giấc mộng thương nhân ở nhà đối diện đi du lịch đại lục.
Bất quá hiện tại cũng không hơi đâu lo nhiều như vậy, hiện tại món đồ gia truyền này sẽ cứu ta một mạng. Ta trở tay bắt lấy khung tranh bằng gỗ của bức họa, kéo nó xuống, giờ ta đã không còn chút tâm tình nào lo lắng việc nó có thể bị hỏng hay không —— phải biết rằng thứ này ít nhất có thể trị giá mười đồng tiền vàng, tuy rằng ta từng hoài nghi giá trị của nó không chỉ như vậy, bởi vì tên thọt ngõ Tiêu Đen kia có tiếng là keo kiệt.
Mười đồng tiền vàng xứng đáng được gọi một tuyệt bút tài phú, từ nhỏ đến lớn ta từng thấy qua lượng tiền nhiều nhất ước chừng mười đồng bạc.
Ta nhịn không được hít một hơi, cảm thấy tay mình đang phát run. Ta nghĩ chờ lát nữa ta ném bức họa này vào bộ khô lâu đáng sợ kia, thừa dịp nó phòng bị lách qua người nó, sau đó đi lấy kiếm, bằng vào kiếm thuật của mình chém hai khung khô lâu thành mảnh vụn.
Đương nhiên ta cũng có thể áp dụng cách tương tự, chỉ là đổi thành chạy ra khỏi nhà. Nhưng ta không dám cam đoan bên ngoài phải chăng vẫn còn mấy thứ quỷ quái này, tay trần lao ra hoàn toàn là đi tìm ch.ết. Bởi vậy ta bỏ qua con đường dễ dàng, cảm thấy làm người vẫn nên dũng cảm một chút thì tốt hơn.
Tuy rằng đây chẳng qua là suy nghĩ tương đối lý tưởng hóa, nói không chừng nó sẽ mặc kệ mọi thứ mà cho ta một kiếm, rồi lát sau ta sẽ đi gặp Martha đại nhân.
Ta không nhịn được suy nghĩ, bọn họ liệu có thể lập một tấm bia cho ta không, mặt trên viết rằng ——
"Burlando đáng thương, hắn hiển nhiên đã đoán sai rồi —— "
Ta rùng mình một cái, vội vàng vẫy đi ý niệm đáng sợ tựa như u linh âm lãnh quẩn quanh trong đầu này ra ngoài —— phi phi phi, ta còn lâu mới ch.ết đấy.
Sau đó ta lại nhìn nhìn bức tranh sơn dầu phủ đầy bụi trên tay mình, nói thật ta nhìn không ra thứ này có gì tốt —— đây là mười đồng tiền vàng? Không biết nếu quẳng hư mất thì vị thọt ở ngõ Tiêu Đen kia có thể cảm thấy tiếc nuối hay không?
Chỉ là bộ vong linh đáng sợ kia đã gần ngay trước mắt, ta không có thời gian đáng tiếc cho mười đồng tiền vàng sắp mất đi cùng cơ hội đi du lịch đại lục với nàng tiểu thư thương nhân, bởi vì ta đã theo bản năng quẳng cái khung tranh ra.
Ta ném chuẩn ngoài dự đoán, bức họa cơ hồ bay một đường thẳng tắp về phía bộ xương trắng hếu kia, thật tốt quá, tên ngu xuẩn nọ quả nhiên thuận theo giơ kiếm bổ ngang một phát, ta nhìn thấy bức tranh sơn dầu đầy bụi kia roẹt một tiếng bị cắt làm đôi giữa không trung.
Lực đạo thật lớn! Có điều cũng may sĩ quan trưởng không hề nói sai ở vấn đề mấu chốt, lũ xương này quả nhiên khuyết thiếu trí tuệ.
Trong đầu ta cơ hồ vừa mới hiện lên suy nghĩ này, thân thể cũng đã xông ra theo bản năng.
Cánh cửa phòng ngủ cách ta cũng không xa, cảm tạ Martha đại nhân, ta chỉ cần lao thêm vài bước liền có thể nhìn đến thanh kiếm đang im lặng nằm nơi đó của mình.
Chuôi kiếm này cũng là một trong những món gia truyền của ta, tổ phụ ta từng cầm nó đi đánh trận, nghe nói tổ phụ từng làm người hầu cho một vị kỵ sĩ một đoạn thời gian, mà chuôi kiếm này chính là vị lão gia kỵ sĩ kia ban cho tổ phụ ——
Chuôi kiếm này hẳn là chế theo kiểu năm 32, trên thân kiếm có ấn ký dây thường xuân, nhằm kỷ niệm thắng lợi cho cuộc chiến cao nguyên Goran — Elson.
Ta nhớ năm ấy bệ hạ sửa đổi quy cách chế tạo trường kiếm kỵ binh, chuyển trường kiếm từ nguyên bản dài hai cánh tay thành một cánh tay rưỡi, mà trang sức bằng đồng trên phần che tay cũng bị đổi thành hoa sắt thông thường, đây là để tiết kiệm phí tổn hòng thích ứng với "Cuộc chiến tháng 11" càng kéo càng dài kia.
Đúng vậy, nó chính là một thanh kiếm kỵ binh.
Hừ, chỉ cần chờ ta lấy được chuôi kiếm này ——
"Sẽ đến phiên đám tạp chủng Madala các ngươi không hay ho —— "