Quyển 1 - Chương 37: Thức tỉnh

Tỉnh lại từ giấc mơ gặp ông nội, Burlando mở bừng mắt, cảm thấy trán đầy mồ hôi lạnh. Hắn nhìn bầu trời hỗn loạn, thở dài một hơi. Trong trò chơi có thể dựa vào kỹ năng và trang bị để đề cao ý chí trong nháy mắt, giúp tránh thoát nhà giam tâm linh, ví như thiên phú bất khuất của hắn là một trong số các biện pháp đó.


Nhưng từ trong cõi u minh, hắn cảm thấy đó không phải con đường giải quyết vấn đề tốt nhất.


Bất kể nói như thế nào, đã dung hợp với ký ức của Burlando, hắn không thể nào vứt bỏ một phần khác trong linh hồn mình. Hắn chẳng phải đơn giản là hai người trong một cơ thể, mà một linh hồn hoàn chỉnh, thống nhất cho cả Tô Phỉ và Burlando. Nếu hắn không thể nhìn thẳng vào sự yếu đuối của Burlando, có một ngày hắn sẽ không thể nhìn thẳng vào điểm yếu của chính bản thân mình.


Chỉ có nhận thức rõ ràng bản thân mới có thể tiếp nhận toàn bộ quá khứ.
Sự trưởng thành này, thậm chí không chỉ có linh hồn —


Chỉ cần Burlando chấp nhận quá khứ của bản thân thì cũng đã đủ cho hắn thu hoạch đầy tràn. Hắn không ngờ kiếm thuật của Burlando lại do một tay ông nội hắn dạy cho. Ký ức về quá khứ vốn vì tâm tình tự buông bỏ bản thân mà bị tiềm thức Burlando chôn vùi trong bụi bặm — tận cho đến lúc này, trí nhớ về lúc tập luyện kiếm thuật thuở nhỏ mới được hồi phục, hòa vào linh hồn hắn.


Nên nói thế nào về loại kiếm thuật này đây?


available on google playdownload on app store


Burlando đã từng chôn vùi kiếm thuật do ông nội truyền sâu trong ký ức, bởi vì tiềm thức hắn cho rằng bản thân không đủ tư cách sử dụng. Nhưng ngay cả như vậy, tài năng kiếm thuật được rót vào tận xương người thanh niên từ lúc nhỏ vẫn làm hắn trở thành kiếm thuật gia đứng đầu đoàn dân binh Anzek.


Nhân vật chính của chúng ta mở danh sách thuộc tính ra nhìn, thấy trên đó đã trở thành: Dân binh [Kiếm thuật quân dụng (cấp 3+ ), kỹ xảo cách đấu (cấp 3), lý luận chiến thuật (cấp 0), tổ chức quân sự (cấp 0)].


Cấp bậc của kỹ năng huấn luyện không thể vượt qua nghề nghiệp, nhưng cấp bậc kỹ năng được thưởng thông qua trang bị và nhiệm vụ lại không tính trong đó. Kiếm thuật cấp 4 đã là tiêu chuẩn mà người thường phải luyện kiếm suốt ba, bốn chục năm. Điều này xuất hiện trên một người thanh niên mười tám, mười chín tuổi tuyệt đối là không thỏa đáng.


Nhưng Burlando lại cảm thấy, chỉ cần hoàn toàn hấp thu tinh túy trong kiếm thuật do ông nội truyền cho, kiếm thuật quân dụng còn có thể tăng thêm 30% kinh nghiệm trên cấp 4 cũng không thành vấn đề. Chỉ cần nghĩ đến kiếm thuật của ông lão kia là hắn liền cảm thấy trái tim băng giá, ít nhất cũng phải là kiếm thuật quân dụng Erewhon trên cấp 10. Ông nội của Burlando thật sự là một truyền kỳ.


Hắn mang theo suy nghĩ hỗn loạn ngồi dậy từ mặt đất, sau đó đi vào trung tâm thung lũng nhìn xem. Cảm giác mông lung tràn ngập trên Ma cây hoàng kim đã tiêu tán đi một ít, chứng tỏ lực lượng mộng cảnh đang yếu bớt. Hắn quay đầu lại nhìn Freya và Roman — Freya nhắm nghiền mắt, ngẫu nhiên nhăn mày.


Sắc mặt tiểu thư thương nhân tái nhợt, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh.


Còn may, tình huống không bung bét như hắn tưởng. Tiếp theo là rót vào niềm tin, chỉ cần thuận lợi tất cả thì không khó đối kháng với Ma cây hoàng kim nữa. Hắn tới cạnh Freya, dùng ngón tay đặt tại mi tâm đối phương, lòng hơi do dự, lựa chọn "Tin tưởng".


Ma cây hoàng kim dùng cảm xúc tiêu cực dẫn con người chìm vào trong cạm bẫy do nó tạo ra. Người chơi phải dùng cảm xúc tích cực để đối phó. Burlando nhìn biểu hiện ngày thường của Freya, bề ngoài tin tưởng và kiên cường, kiên trì, không bằng nói đó là một tầng bảo vệ cho nội tâm yếu đuối. Hắn hy vọng Nữ võ thần tương lai có thể tự tin hơn nữa — chỉ có tự tin mới có thể giúp người ta trưởng thành.


Có điều hắn nhịn không được nghĩ, các nàng quả thực không có chút phòng bị nào với mình. Dưới trạng thái này, hắn muốn chiếm tiện nghi thật dễ dàng. Hắn nhìn thoáng qua Freya và Roman đang ngủ say, nhất là cái trán bóng loáng như ngọc của cô nàng thương nhân tương lai khiến hắn khó nhịn được vọng tưởng âu yếm sinh ra trong lòng.


Tim Burlando đập bịch bịch, vội vàng kìm chế tâm thần. Tuy hắn thích tiểu thư thương nhân, nhưng không phải đồ vô sỉ. Hắn xoa xoa trán mình, trăm nghìn ý tưởng quái lạ xuất hiện trong đầu. 
Hắn lại nghĩ đến giấc mộng kia.


Sau khi rời khỏi giấc mộng, tâm tính của hắn đã hoàn toàn khác. Cảm giác vừa được lại vừa mất khiến hắn trở nên trưởng thành hơn. Hắn biết bản thân sẽ không quay đầu, ý nghĩa của thời gian ở chỗ dẫu cho lặp đi lặp lại qua bao nhiêu thế hệ, mỗi người đều phải tự hoàn thành con đường phải đi của mình —


Hắn cũng vậy.


Hiểu được truy cầu của Burlando, hắn cũng muốn tính toán cho con đường tương lai của bản thân. Chỉ mình hắn biết chiến tranh Hoa Hồng Đen sẽ nhanh chóng chấm dứt. Trong trò chơi, trận chiến này chỉ kéo dài từ cuối tháng năm tới cuối tháng bảy. Các quý tộc vốn không nguyện bị cuốn vào một cuộc chiến tranh. 


Ý tưởng này không mưu mà hợp với Madala. Hành động xâm lược là biểu hiện bên ngoài cho sự kịch biến bên trong đất nước này, nhưng Madala cũng không hy vọng kích thích đến cả trận doanh ánh sáng, bởi vậy tất nhiên sẽ lui bước. Nếu cả hai bên chiến trường đều không đồng ý lề mề đánh tiếp, như vậy nghị hòa là chuyện chắc như đinh đóng cột. Tuy nhiên, đó chẳng qua là một trò hề. Burlando biết, Erewhon mà bản thân hắn nguyện phấn đấu không phải là Erewhon hiện tại.


Hắn đang chờ công chúa Nhiếp chính vương đăng cơ.


Đương nhiên hắn cũng không thể nào chẳng làm gì hết. Hắn nghĩ, đợi sau khi chiến tranh kết thúc, vương thất chắc chắn phải khen ngợi một số người, cùng lúc đó tạo dựng anh hùng và trấn an lòng dân. Nói không chừng còn có một suất đề cử vào Học viện Kỵ binh Nhà vua Basta giống như trong trò chơi. Chẳng qua Burlando lại không hứng thú gì với cái suất này. Nói thật ra hắn chẳng ham hố gì đối với việc tiến vào hệ thống cũ kỹ của Erewhon hiện tại, có điều để Freya vào đó bồi dưỡng một phen thì cũng thực là một ý tưởng khá tuyệt vời.


Nhưng hắn phải làm thế nào đây? Burlando nghĩ, trước mắt chính là khởi đầu loạn thế. Sức một người dù sao cũng có hạn. Hắn cần một lãnh địa, cần ngưng tụ một số người tới ủng hộ lý tưởng của hắn. Hắn biết dựa vào sự quen thuộc lịch sử và thế giới này của mình, nhất định có thể mau chóng khiến lãnh địa của hắn trưởng thành lên, nhưng rốt cuộc hắn phải bắt tay từ chỗ nào?


Đi vào hệ thống của Erewhon? Trước tiên khoan nhắc tới việc thời gian có kịp hay không, hắn cũng không đồng ý bị cuốn vào chiến tranh quá sớm, cần phải biết giấu mình mới không bị những thế lực hùng mạnh chân chính phát hiện.


Về phần chiếm núi làm vua thì không cần nghĩ, lý do giống như trên. Một con đường khác là làm nhà khai thác. Trong trò chơi có nhà khai thác, hiện thực cũng có. Tại thế giới hắc ám này, chẳng phải các lãnh địa đều nằm trong tay quý tộc. Ở biên cảnh vương quốc, chỗ giao giới giữa văn minh và vùng man hoang còn có rất nhiều vùng đất hoang chưa được khai khẩn. Từ thời kỳ vương triều Anin, Erewhon đã có một chính lệnh như thế này: Chỉ cần phát hiện lãnh địa mới, nhà khai thác lập tức có thể chiếm hữu hợp pháp, hơn nữa còn dựa theo diện tích lãnh địa mà vương quốc sẽ trao tặng tước vị tương ứng.


Tước vị này không phải tước vị thế tập, đại bộ phận lãnh thổ sẽ bị vương thất và Thánh điện thu hồi sau ba đời, nhưng người nguyện theo con đường này tìm kiếm con đường trở nên nổi bật vẫn đổ xô tới như xua vịt. Trong số họ có dân cờ bạc được ăn cả ngã về không, có nhà mạo hiểm, lính đánh thuê, thương nhân không hợp pháp, thậm chí có kỵ sĩ Thánh điện vừa có tiếng vừa có miếng, hay nhân viên thần chức, ở đây đều không có gì khác nhau.


Nói đến dạng đất hoang này, Burlando kích động. Theo hắn biết thì ở biên giới Erewhon có rất nhiều vùng như thế, tuy lớn nhỏ không đều, nhưng ít ra cũng là một lựa chọn. Có điều, đến lúc chân chính chọn lựa, nhân vật chính của chúng ta lại do dự.


Hắn không có nhu cầu quá lớn trong việc phát triển ưu thế và vị trí địa lý, mấu chốt là muốn ẩn nấp, tốt nhất là vơ được mấy cái lãnh địa có "Di tích" vào tay. Dù sao một mình hắn vừa không có nhân lực vừa không có vật lực, thông qua di tích thành thị trong trò chơi có thể tiết kiệm được không ít tâm lực.


Hắn suy nghĩ thoáng cái, cuối cùng nhớ tới một chỗ. Ở trong trò chơi, nơi đó được coi là lãnh địa truyền kỳ nhất, sau lại bởi chủ nhân phạm sai lầm, bị kẻ địch của y một mồi lửa hủy diệt. Thế nhưng trên diễn đàn vẫn bình luận say sưa về chuyện này không biết mệt suốt bao lâu.


Hắn nhớ bản thân đã từng nhìn thấy vô số lần có người nói: Nếu "Valhalla" còn được bảo lưu, hẳn lịch sử đoạn sau sẽ khác?


Burlando vừa nghĩ tới lập tức không thể kìm được kích động, chính hắn làm sao lại chưa từng nghĩ thử như thế. Nếu lãnh địa truyền kỳ kia không bị hủy diệt, cuối cùng nó nhất định sẽ phát triển đến mức ngoài dự đoán của mọi người. Không ngờ thứ thoạt nhìn tựa như giấc mộng giữa ban ngày lại có thể được thực hiện trong tay hắn.


Hắn đang mơ mộng, bỗng cảm thấy bàn tay động đậy. Sau đó Freya mở to mắt. Nàng nhìn thấy Burlando đặt một tay trên trán mình, mới đầu có ngẩn ra. Tức thời, thần sắc mê man trong mắt vị Nữ võ thần tương lai biến mất như nước thủy triều rút, nàng chợt tỉnh táo lại, toàn thân co rụt về sau, đỏ mặt nhìn Burlando.


Cho dù nàng không nói lời nào, Burlando cũng có thể nhìn ra chữ viết trên mặt nàng: Đồ, đồ vô sỉ, anh đang làm gì đấy!
Hắn lắc đầu đang muốn giải thích, nhưng dường như Freya phản ứng trước. Nàng như bỗng nhớ tới điều gì đó, hai gò má lại càng đỏ hơn: "Thật xin lỗi, tôi…"


"Không sao, bỏ đi, nhanh đi gõ chuông đánh thức Roman đi, bảo cô ấy đứng dậy." Burlando ra vẻ thoải mái đáp.
"Gõ chuông?"


Burlando ho khan một tiếng, ý thức mình vừa lỡ lời. Hắn giải thích kỹ càng một lần về lý do và tác dụng của việc rót vào lòng tin, nhưng việc hắn vốn cho rằng rất đơn giản, lại không đoán được Freya nghe xong lập tức biến sắc.
"Sao anh, sao anh không dùng cho Roman trước?" Nàng khẩn trương, hỏi.


Hơ? Burlando sửng sốt, thầm nói, nhìn kiểu nào cũng thấy tâm lý cô yếu hơn một chút, tiểu thư Nữ võ thần. Nhưng hắn còn chưa nghĩ xong, Freya đã vội vã chạy sang, nâng Roman dậy khỏi mặt đất.


Sắc mặt tiểu thư thương nhân vẫn tái nhợt, thần sắc bình tĩnh. Nhưng Burlando kinh ngạc phát hiện, khi Freya nâng tiểu thư thương nhân mềm nhũn ngồi dậy, hai hàng nước mắt chảy dài từ lông mi nàng xuống — 
"Đây là sao!" Hắn quả thực không thể tưởng tượng được là Roman lại khóc.


"Lát nữa nói cho anh." Freya hít sâu một hơi, đặt bàn tay lên tán Roman, nhưng không có phản ứng. Nàng sợ run lên, lập tức nói: "Anh quay đầu đi!"
"Làm gì?"
"Quay đầu, mau lên, không được nhìn!"


Burlando sửng sốt, nhưng lập tức gật gật đầu. Có điều, lòng tò mò của hắn cũng chẳng kém tiểu thư thương nhân lúc tỉnh táo là bao, mới một lát đã không nhịn được dùng mắt liếc ra sau. Hắn lập tức nhìn thấy Freya dùng hai tay nghiêng người Roman, ôm nàng, cụng trán vào trán, lo lắng thì thào: "Roman bé bỏng, mau tỉnh dậy, cậu đã quên lời hẹn của chúng ta rồi sao?"


Hắn không khỏi có chút sửng sốt. Hắn biết quan hệ giữa Freya và Roman rất tốt, nhưng lại không nghĩ tới, tiểu thư thương nhân nghĩ gì nói nấy cũng có bí mật nhỏ của riêng mình.
Chỉ là hắn còn chưa kịp giật mình, đã nhìn thấy Freya hung tợn trừng mắt hắn.


"Xin lỗi, tôi không cố ý." Burlando cố gỡ gạc cho mình. 
"Anh, anh vô sỉ!" Freya đỏ mặt mắng.
"Xin lỗi, thật xin lỗi."






Truyện liên quan