Quyển 1 - Chương 55: Ánh sáng từ thanh gươm

Cùng với một tiếng gào thét thảm thiết, Thạch Tượng Quỷ hung mãnh bổ nhào xuống, dùng móng vuốt sắc như cái móc sắt quặp lấy bả vai tước sĩ Burnley, nhấc gã béo như quả cầu lên trời. Nhà tư bản vốn còn chưa có phản ứng, chợt kinh hồn vung tay múa chân, muốn gào lên. Chẳng qua, đến lúc gã nhìn thấy tình cảnh bản thân thì lập tức sợ đến mức mặt tái nhợt, không dám nhúc nhích.


Mọi người ngẩng đầu, tuy cảm thấy xem thường, nhưng cũng biết nếu đổi lại là mình thì cũng sẽ không tốt hơn được bao nhiêu.
Burlando cầm kiếm đứng trước đại quân, không quay đầu lại mà vẫy tay một cái: "Thạch Tượng Quỷ, Uom! (Ngôn ngữ phù thủy: Trở về!)"


Hắn quay đầu lại, hơn trăm người đồng loạt lùi về sau một bước trước ánh mắt hắn, phảng phất như thủy triều rút lui. Mà đoàn tư quân quý tộc vừa lui lại, lập tức lộ ra Charr đang bị vô số trường mâu chĩa vào.
"Đừng đừng, tôi đầu hàng!"


Phù thủy tùy tùng không nói hai lời lập tức giơ cao tay lên, tỏ vẻ mình hoàn toàn không có ý đồ phản kháng.


Ta nói, tốt xấu gì tên này cũng phải có tí khí phách chứ? Burlando thấy thế đành thở dài một hơi, lắc đầu. Charr lại như không thấy được, còn nháy nháy mắt với hắn, ý là: Tiếp theo phải xem ngài lãnh chúa, tôi tận lực rồi. Thật làm Burlando tức ch.ết đi được.


Mà phía sau, kỵ binh Bờm Trắng đang vào tràng. Họ vây thành nửa vòng tròn sau lưng Burlando, dường như tính tiếp nhận quyền khống chế tràng diện trong tay đám tư quân lộn xộn của quý tộc.


available on google playdownload on app store


Huân tước Kim Quả phía xa thấy cảnh này, tuy rằng rất muốn chửi một câu má nó thật to, nhưng ông ta đã mất đi Makaru, mà người luôn giúp ông ta bày mưu tính kế là Burnley thì hiện đang bị treo trên không trung, cùng lúc đó thì đội trưởng Granson của ông ta lại đang tấn công vào pháo đài. Bên người ông ta trừ đám ô hợp ra thì gần như không người có thể dùng.


Ông ta nhẫn nhịn, chỉ phái một kỵ sĩ chạy lên. Trên thực tế, ông ta đang cố nén những giọt mồ hôi lạnh trên ngực. Vừa rồi Thạch Tượng Quỷ xung phong tới, gần như ông ta đã nghĩ là nó nhắm vào mình: Chẳng qua người thanh niên kia chộp Burnley tới làm gì?


Huân tước Kim Quả vừa nghi ngờ vừa đi vào trong vòng vây, mang theo một đám thân sĩ quý tộc đứng đối diện với Luc Besson. Hai bên đều không nói nhiều — hoặc là chẳng có gì hay để đàm luận, mâu thuẫn giữa thân sĩ quý tộc và quân đoàn địa phương ở Goran – Elson đã tồn tại từ lâu — không cần khách sáo ngoài mặt.


Mà bên kia, "Con hổ" Luc Besson càng như một cây lao cắm trên lưng ngựa. Vị quân nhân với làn da đen thui liếc mắt nhìn đám quý tộc do Huân tước Kim Quả cầm đầu, cười cười khinh thường. Tuy rằng ông ta đang ở trong quân đoàn Bờm Trắng, nhưng lòng hướng về Đảng Phục hưng. Hai bên đều khinh thường lẫn nhau, tất nhiên sẽ không chào hỏi những kẻ mà ông ta cho là những kẻ có ánh mắt thiển cận.


Tương phản, ánh mắt ông ta rơi xuống người Burlando. Người trẻ tuổi này đứng trước đại quân mà mặt không chút sợ hãi, một kiếm đánh lùi bốn đội trưởng của mình, mới chính thức khiến ông ta cảm thấy hứng thú. Nhưng khiến ông ta phải lắp bắp kinh hãi chính là, ánh mắt của người trẻ tuổi kia cũng xuyên qua mọi người, nhằm thẳng vào ông ta.


Hắn biết ta?
Luc Besson chau mày, nhưng mau chóng bình tĩnh lại: "Người trẻ tuổi, ta cho cậu một cơ hội thả vị tước sĩ Burnley đáng thương xuống. Cậu cũng thấy đấy, bạn của cậu đã nằm trong tay chúng ta."
Ông ta vừa mở miệng đã tiếp nhận quyền chỉ huy toàn cục từ huân tước Kim Quả.


Burlando nghe giọng nói này, nhận ra đó là "Con hổ" Luc Besson. Trước cuộc chiến tranh Hoa Hồng Đen đầu tiên, hồi hắn đang làm nhiệm vụ vinh dự ở cứ điểm Riedenburg đã từng nghe người này nói chuyện vài lần từ xa.
"Con hổ" Luc Besson, kiếm sĩ Bạch Ngân cấp cao, là một trong mấy người có thực lực kiệt xuất của cả Erewhon.


Trước mặt một cao thủ như vậy, Burlando không dám coi thường, thở nhẹ một hơi thả lỏng bản thân, đồng thời suy nghĩ lướt nhanh. Hắn nhìn Huân tước Kim Quả ở bên, lại nhìn Luc Besson, biết đường sống của mình dựa trên sự đối lập giữa song phương.
Sự đối lập này chẳng phải ngẫu nhiên mà sinh.


Ở Riedenburg, sự đối đầu giữa hội nghị quý tộc địa phương và thế lực quân đoàn địa phương giống như mâu thuẫn trong đa số các quốc gia cổ xưa, việc này phải nói đến chế độ chính trị đặc thù của Erewhon. Bởi vì khởi nguyên là phân liệt từ Đế quốc Gruz, luật pháp của Erewhon thoát thai từ bộ pháp điển màu đen của Đế quốc, nhưng lại trải cuộc chiến tranh dài dằng dặc của các lãnh chúa, cho nên để tránh cho lịch sử tái diễn — vị quân chủ thứ tư của vương quốc đã dựa theo đời trước, lại một lần nữa đặt quân đội dưới quyền vương thất, duy trì chế độ quân chính chia nhau cai trị địa phương.


Lấy công quốc và bá quốc làm cơ sở, các lãnh chúa xây dựng thành một loạt "Quốc gia" loại nhỏ. Trong các nước nhỏ này, lãnh chúa sẽ hưởng quyền hành chính và quyền lập pháp hoàn chỉnh tại địa phương, chẳng qua về thuế má thì quốc vương mới là người đầu tiên được hưởng toàn bộ mỏ quặng, rừng rậm và đồng ruộng trong các lãnh địa này, mà các quý tộc chỉ có quyền thu thuế thứ hai. Hơn nữa, ngoài đội phòng vệ và dân binh, các quý tộc không được tổ chức tư quân của mình. Việc phòng ngự tại địa phương sẽ do quân đoàn trong tay thành viên vương thất phụ trách.


Thông qua hệ thống ‘quan thuế vụ — quân đoàn trung ương’, trong thời đại vương quyền cường thịnh, vương thất theo dõi địa phương rất sít sao, thành lập một vương quốc Erewhon hùng mạnh. Nhưng Burlando biết chỉ cần là người sẽ phạm sai lầm, sau lưng sự huy hoàng trong chốc lát cất giấu nỗi lo của vương quốc. Theo sự suy sụp của vương quyền, tệ đoan cũng dần dần xuất hiện.


Mâu thuẫn bắt đầu từ lúc vương thất phân liệt . Từ khoảng sáu mươi năm trước, khi "Tín đồ thành kính" Edward đăng cơ tới nay, Erewhon tiến vào thời kì vương triều Corcovado thống trị. Cùng là người có quyền thừa kế này, Công tước Alric luôn ghi mối hận trong lòng, khiến nội bộ vương thất lục đục, quân đoàn địa phương cũng bắt đầu xuất hiện phe phái bất đồng.


Mà khi vương thất phát hiện bản thân đã không cách nào khống chế quân đội khổng lồ nữa, quyền uy của trung ương đối với địa phương bắt đầu suy yếu. Trên thực tế, từ năm Huyệt thú, quan thuế vụ của quốc vương thậm chí không cách nào tiến vào một phần ba lãnh thổ quốc gia, từ đó có thể thấy được uy tín của vương thất đã suy yếu đến tình trạng nào.


Hắn biết, trên thực tế, từ mười một năm trước, sau khi Đại công Alric thừa kế nghiệp cha, bức bách Obergu VI đổi mới pháp lệnh phòng ngự, lực lượng quân sự chân chính mà vương thất còn khống chế chỉ còn lại quân Cấm vệ, quân đoàn Lưỡi Đao Đen Sefa"er và liên cánh quân kỵ binh tự do số 11 đóng quân ở Ampser.


Căn cứ vào bối cảnh này, tuy rằng lực ảnh hưởng của vương thất đối với địa phương ngày càng yếu, nhưng dù thế, địa phương cũng không bền chắc như thép. Sự tranh quyền đoạt lợi giữa quý tộc địa phương và quân đoàn địa phương có xu thế trở nên gay cấn. Tự như ở Goran – Elson, ân oán giữa Bá tước Pula và Đại công Goran – Elson đã sớm thành câu chuyện bàn luận bên ngoài.


Mà ở Riedenburg, loại mâu thuẫn này thể hiện trên đám người Huân tước Kim Quả và Luc Besson. Tuy rằng bọn họ đều có thái độ nhất trí với việc từ bỏ khu vực Bucce, nhưng cuối cùng do ai gánh trách nhiệm này lại phải tùy vào bản lĩnh tự thân, thủ đoạn của bên — nói vậy có nghĩ, vốn Luc Besson luôn luôn bị vây ở thế hạ phong, nhưng đoàn người mình xuất hiện lại khiến sự việc có cơ hội chuyển biến.


Cơ hội này chính là bản thân họ có phải dân binh Bucce hay không. Chỉ cần có họ ở đây, Huân tước Kim Quả đã chuẩn bị tốt cái cớ để làm thành một lời nói dối. Khi quân phạm thượng, đây không phải một việc nhỏ. Tuy rằng vương thất chỉ còn là vương thất trên danh nghĩa, nhưng sự chất vấn từ trung ương vừa vặn có thể trở thành một cái cớ cho các quý tộc danh chính ngôn thuận công kích lẫn nhau.


Nghĩ thông suốt điểm này, Burlando biết được ít nhất mình sẽ không có nguy hiểm đến mạng sống trong chốc lát. Có lẽ Huân tước Kim Quả muốn hắn ch.ết, nhưng còn phải hỏi xem Luc Besson có đồng ý hay không.


Burlando bỗng cảm thấy có phần bi ai. Kỳ thực hắn đã sớm biết hết những điều này, chẳng qua không có cách nói rõ với Freya. Nếu để cô gái kia biết, mọi nỗ lực của nàng nhất định bị chôn vùi trong tay cái đám người mà đến thời khắc cuối cùng còn tranh đấu lẫn nhau này, chỉ sợ nàng khó có thể tiếp thu ngay được.


Nhưng bi ai thì bi ai, giờ phút này hắn lại muốn cảm ơn thần Martha đã cho cái đám người kia ánh mắt thiển cận, mới giúp hắn có thể lợi dụng cơ hội này để mở miệng. Hắn nghe Luc Besson nói xong, nhịn không được mà nở nụ cười lạnh:
"Các vị thật sự là buồn cười."


Câu nói không rào trước đón sau này của hắn khiến tất cả mọi người sửng sốt.
"Buồn cười?" Luc Besson ngồi trên lưng cao cao nhìn xuống, cười nói: "Buồn cười ở chỗ nào?"


Burlando nghĩ, sẽ lập tức khiến các người không cười nổi. Hắn vẫy vẫy tay bảo Thạch Tượng Quỷ tới cạnh mình, sau đó đổi thanh bảo kiếm tinh linh từ tay trái sang tay phải.
"Tước sĩ Luc Besson." Hắn lại quay đầu nói.
"Ngài Huân tước, các ngài bảo ta thả gã béo đáng ch.ết này hả?"


Hắn vỗ vỗ bản mặt của Burnley, trong đầu thoáng hiện ra tình cảnh lần đầu nhìn thấy người này vào hai giờ trước.
Cảnh tượng Bá tước Dunn kia tịch thu kiếm của hắn, sau đó giơ kiếm lên —


Trí nhớ này chảy qua lòng hắn như dòng nước, khiến hắn bình tĩnh trở lại. Hắn ngẩng đầu lên, đáp: "Điều khiến ta buồn cười chính là, có mấy kẻ đã sắp ch.ết đến nơi còn không tự biết. Các người thực sự cho rằng Riedenburg có thể vô tư, đại quân Madala không dám đặt chân vào biên giới Erewhon?"


"Madala?" Luc Besson và Huân tước Kim Quả lại sửng sốt.
"Tiểu tử, ngươi đến cùng muốn nói cái gì." Huân tước Kim Quả nghĩ đến việc đối phương có thể có quan hệ với phù thủy Buga, liền phóng ngựa lên hỏi một câu.


Burlando không nói nhiều với ông ta, mà gác kiếm lên cổ tước sĩ Burnley. Hắn không thèm nói một câu, bảo kiếm tinh linh đã tỏa ánh sáng mạnh mẽ, bề mặt lóe lên một tầng ánh sáng lấp lánh.


"Tước sĩ Burnley gia tài bạc triệu, kiến thức rộng rãi, có thể nói cho ta lai lịch của thanh kiếm này không?" Burlando bỗng nhiên lạnh lùng cười, học theo ngữ điệu của người nào đó hỏi.
Gã béo mập bị Thạch Tượng Quỷ quắp chặt bỗng liều mạng giãy giụa, muốn lui về phía sau.


Nhưng Burlando mặc kệ gã. Giờ phút này cuối cùng hắn cũng đã xác định được mong muốn trong lòng, nổi giận nói: "Thanh kiếm này gọi là Trạm Quang Thứ, bảo kiếm sinh ra từ ánh sáng. Mọi vong linh đều không thể nào che giấu trước mặt nó. Đáng tiếc, các người chỉ lo thưởng thức bảo kiếm, lại quên mất tình cảnh Bá tước Dunn lấy thanh kiếm này tới. Ánh mắt của các ngươi thật thiển cận, ngu xuẩn."


"Các vị đại nhân, các ngài cho rằng con lợn béo này là đồng bọn của các ngài sao? Đúng là buồn cười quá mức. Tagus đã sớm sắp xếp gián điệp vào trong các ngài từ lúc nào mà các ngài còn không biết —"


Luc Besson và các quý tộc nghẹn họng nhìn trân trối, không biết thật giả. Tuy rằng vị đoàn trưởng đoàn kiếm sĩ Bờm Trắng theo bản năng đã tin tưởng lời nói của Burlando, nhưng ông ta vẫn tình nguyện cho rằng lời đối phương nói không phải thật.


Có điều Burlando đã giơ kiếm lên đâm thẳng vào thân thể tròn vo của Burnley. Gã bi thương gào lên một tiếng, thân thể nhanh chóng khô quắt lại, sau đó thân thể bắt đầu biến hóa, trở thành một quái vật có gương mặt đáng tởm, toàn thân khô quắt.
"Lich!" Luc Besson nhận ra thứ này đầu tiên.


Huân tước Kim Quả vừa nhìn thấy lập tức đặt mông xuống lưng ngựa, quát to: "Không thể nào!"


Phản ứng của ông ta dọa mọi người nhảy dựng, hầu như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông ta. Chỉ có Burlando lạnh lùng, biết giờ phút này đã xảy ra chuyện gì. Lịch sử vẫn chưa sửa đổi, chẳng qua cho tới tận hôm nay hắn mới hiểu chuyện gì đã xảy ra vào ngày này năm xưa, vì sao Riedenburg nhanh chóng bị công phá như thế.


Huân tước Kim Quả thì cảm thấy mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên trán, từng câu từng chữ mà tên béo khốn kiếp kia nói với ông ta, lúc này đều biến thành một cạm bẫy độc ác. Để lùng bắt mấy người Burlando, ông ta đã điều động một phần ba quân đội dự bị trong pháo đài và thay bằng tư quân của Burnley.


Về phần số tư quân kia, bây giờ nghĩ lại, cũng có thể đoán được đó là thứ gì.
Bọn họ đang do dự, đột nhiên nhìn thấy phía tây và tây bắc Riedenburg có ánh lửa màu lam phóng lên cao. Sau đó không cần nó nhiều, mọi người đều hiểu có chuyện gì xảy ra.


Trong khoảng thời gian ngắn, vị tước sĩ này cảm thấy trời đất đảo điên.
"Lui về, mau lui về! Đến cửa đông!"






Truyện liên quan