Quyển 2 - Chương 21: Người kỵ sĩ năm xưa (giữa)

Burlando vung kiếm chém, một luồng gió ép bắn ra từ bảo kiếm tinh linh, va chạm kiếm Răng Nanh Tử Thần rồi nổ bung lên, thổi bật tóc của hắn ra sau. Hắn híp mắt lại, dựa vào phản lực lui về sau, cảm thấy nửa người trên như bị xé toạc mất.


Tuy rằng tới lúc này hắn vẫn đang dựa vào kinh nghiệm để đỡ một kiếm vừa xong, nhưng thanh HP trên màn hình võng mạc lại xoẹt xoẹt hạ mất 30 điểm. Burlando biết đó là vì nội tạng đã phải chịu lực chấn động, không thể hoàn toàn dẫn hết lực đi. Đấy còn là nhờ thể chất tiếp cận 7 năng cấp của hắn, cứng cỏi hơn người thường rất nhiều — đổi lại người khác, có lẽ còn chưa tiếp xong một chiêu kiếm kia thì nội tạng đã bị chấn động vỡ nát mà ch.ết.


Nhưng khiến hắn phải thầm kêu khổ là dường như Eberdon cũng hiểu rõ điều này, một kiếm tiếp một kiếm, không cho hắn chút cơ hội thở dốc nào. Có đến vài lần Burlando không nhịn được nghĩ tên kia không thèm quan tâm đến quân đội của mình chút nào. Tuy rằng phía hắn gần như đã tan vỡ, nhưng hàng loạt binh sĩ khô lâu trong thung lũng cũng sắp không chống cự được nữa.


Lẽ nào trong mắt tên này, một mình nó có thể mạnh hơn cả một đội quân hay sao?


Burlando cũng không biết cái suy nghĩ hoang đường của mình lại gần với hiện thực nhất. Tuy rằng khi còn sống, "Kỵ sĩ trắng" Eberdon được cho là anh hùng của Erewhon, nhưng tất cả những thứ đó chỉ còn là mớ chú giải khi y thức tỉnh thành một vong linh, ở Wanze, vong linh là một loại tồn tại vặn vẹo quy luật tự nhiên –trong các giáo lí ánh sáng, sở dĩ nó bị coi là khinh nhờn đối với người sống, chẳng qua vì nó là một loại sức mạnh khác, một loại tư tưởng khác sai khiến thân xác vốn dĩ nên mục nát và quay về với đất mẹ mà thôi.


Bản thân vong linh vốn đã không phải người, ký ức lúc còn sống đối với vong linh chẳng qua chỉ là một mảnh vỡ trí nhớ. Có một cách nói là vong linh không phải không có sợ hãi, bởi vì nỗi sợ hãi to lớn nhất của nó là tới từ ký ức lúc sinh thời, một số vong linh thậm chí sẽ rơi vào biển ký ức khi còn sống mà vĩnh viễn không thể nào thoát ra được.


available on google playdownload on app store


Đối với chúng, đây là điều mà chúng càng kháng cự hơn so với sự tiêu vong của chính mình. Hầu như mọi vong linh đều ngăn cản hồi ức, bởi vì khi chúng nhớ lại thì sẽ không thể tránh khỏi việc sa vào nỗi sợ hãi.


Nhưng "Kỵ sĩ trắng" Eberdon là một cá thể đặc biệt trong chúng. Vị kỹ sĩ này thường xuyên rơi vào ký ức quá khứ. Y nhớ lại cảnh những kỵ sĩ chiến đấu trên cao nguyên Hoa Vàng, giống như một người đứng từ góc độ thứ ba quan sát tất cả. Giết chóc trong ký ức khiến y càng trở nên bình tĩnh vô tình hơn.


Bởi vậy lúc này, thân là một "Kỵ sĩ trắng" Thiên Khải và tướng lãnh cao cấp của Madala, y càng muốn làm sao có thể bóp ch.ết kẻ địch tiềm ẩn của quốc gia bóng tối này từ trong trứng nước.


Hiển nhiên, dưới cái nhìn của y thì một vị quan chỉ huy ưu tú tiềm tại còn có sức uy hϊế͙p͙ hơn nhiều so với đám người ô hợp kia.
Thậm chí y tình nguyên từ bỏ thắng lợi trận chiến để giết ch.ết người trẻ tuổi trước mặt.


Có điều biểu hiện của Burlando đã vượt xa mong muốn của hiệp sĩ vong linh này. Y hiểu rất rõ lưu phái kiếm thuật của Erewhon, hiển nhiên Burlando học tập một loại thô thiển nhất trong quân đội, hoặc là thêm một chút da lông của kiếm thuật cung đình phức tạp, tuy thế tổng thể lại không đến được cả trình độ mèo quào. Thế nhưng chính là trình độ mèo quào đó lại một lần nữa khiến y tay trắng trở về.


Cuối cùng y chỉ có thể lựa chọn thực lực tuyệt đối để áp chế, từng chút mài mòn đối phương. Phương pháp chiến đấu này thậm chí có một chút vô liêm sỉ, là điều khó tiếp thu đối với một kỵ sĩ, một người có xuất thân cao quý khi còn sống. Nhưng, dưới ba cây quyền trượng màu đen, lời thề dưới quyển pháp điển màu đen kia, y lạnh lùng lựa chọn từ bỏ vinh dự của mình— bởi vì Eberdon biết, rất nhiều người sẽ lựa chọn giống như y. Madala nhất định phải lựa chọn như vậy.


"Hỡi thần Martha, Madala vĩnh viễn nằm dưới sự che chở của Người."
Ngọn lửa trong mắt kỵ sĩ vong linh lạnh lẽo như băng tuyết. Trường kiếm trong tay đã vô tình chém xuống.


Nhưng y vừa mới ra tay, Burlando cũng đã tách ra từ trước, giống như đoán được y sẽ làm như vậy. Mỗi lần thanh kiếm Răng Nanh Tử Thần trong tay kỵ sĩ vong linh chém xuống đều chỉ có thể sạt qua thân người thanh niên, tình cờ đánh trúng thì cũng sẽ bị đối phương khéo léo dùng kiếm thuật thô thiến dẫn lực đi bớt — tất cả những điều này khiến Eberdon quả thực có phần khó mà tin nổi.


Lại nữa! Ngọn lửa linh hồn trong hốc mắt của Eberdon lóe lên. Từ đầu tới giờ y đã liên tục thay đổi ba loại kiếm thuật. Mới đầu y sử dụng kiếm thuật Erewhon mà mình quen thuộc nhất, sau đó là kiếm thuật cung đình Erewhon, kết quả đều bị Burlando đoán đúng từng cái một. Đầu tiên y cho rằng do thằng nhãi này đặc biệt quen thuộc kiếm thuật quốc gia mình, sau đó theo bản năng, y đổi sang kiếm thuật Chữ Thập Đen quân dụng của Madala. Nhưng không ngờ, Burlando chẳng những không bị bất ngờ, mà trái lại còn đoán càng trúng hơn nữa… Nếu như vong linh có tình cảm, có khi giờ phút này "Kỵ sĩ trắng" Eberdon rất muốn chửi má nó.


Nhưng y lại không biết, sự quen thuộc của Burlando đối với kiếm thuật quân dụng Erewhon vốn bị giới hạn ở cấp độ 30 trong trò chơi trước đây mà thôi. Trong hành trình dài đằng đẵng sau đó, hắn đã gặp hơn trăm loại kiếm thuật hoặc cao cấp hoặc thông thường, nhưng nếu nói có loại kiếm thuật mà hắn quen thuộc nhất — đó nhất định là kiếm thuật kỵ sĩ của Giáo hội kỵ sĩ, và kiếm thuật Chữ Thập Đen của Madala.


Không có gì lạ, quen tay hay việc mà thôi.


Kiếm thuật kỵ sĩ là loại kiếm thuật mà Burlando kiếp trước dùng nhiều nhất, còn kiếm thuật Chữ Thập Đen là loại mà hắn thấy nhiều nhất. Burlando giao chiến với Madala trong trò chơi đã bảy, tám mươi năm, hiểu biết của hắn đối với kiếm thuật quân dụng đại chúng của đối phương quả thực rành rẽ, tự nhiên như ăn cơm uống nước.


Đáng tiếc, thế cũng không có nghĩa hiện giờ Burlando gặp may mắn.


Bởi vì dưới sự áp chế thực lực tuyệt đối của Eberdon, hắn không tìm được lấy một cơ hội phản kích. Động tác võ thuật có lão luyện cũng không chịu nổi 16 năng cấp linh xảo. Có lúc thậm chí Burlando không nắm bắt được động tác trên tay đối phương, hoàn toàn phán đoán dựa theo kinh nghiệm.


Hơn nữa Burlando nhanh chóng cảm thấy thể lực của mình đang từ từ tiếp cận giới hạn — nếu như thể lực một người rơi xuống dưới một nửa, sức mạnh của người đó cũng sẽ bắt đầu suy giảm. Nếu như thể lực chỉ còn một phần ba trở xuống, con người sẽ khó bảo đảm động tác không bị biến dạng.


Từ lúc chiến đấu tới giờ chẳng qua chỉ mới ba phút thôi — Burlando đã đổ mồ hôi đầy đầu. Eberdon từng bước ép sát, hắn từ từ mất đi thời gian suy nghĩ. Ban đầu hắn còn có thể để ý tới tình hình chiến trường qua khóe mắt, nhưng khi thể lực dần trôi, hiện giờ mỗi lần hắn né một kiếm của Eberdon đều phải dùng toàn lực.


Số lần giao kiếm cũng nhiều lên.
Đây là một vòng tuần hoàn ác tính. Hắn càng giao kiếm với Eberdon thì càng cảm thấy lực bất tòng tâm. Nhưng càng lực bất tòng tâm, hắn lai càng khó né được kiếm của Eberdon.


Burlando hầu như phải cắn chặt răng kiên trì. Sự kiên trì này không liên quan tới ch.ết, so với việc lần lượt ép tiềm lực ra từ xương cốt đã mỏi nhừ, lần lượt trở về từ cõi ch.ết, thì sự uể oải tràn ra từ sâu trong tâm linh quả thực giống như sau một giây nữa sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn, khiến hắn gần như muốn từ bỏ hoàn toàn.


Nhưng lúc này, hắn lại nhớ tới Freya và Roman bé bỏng một cách khó hiểu, nhớ tới những kỵ binh phấn khởi chung vài tác chiến với hắn. Cảm giác bầu máu nóng sôi sục dâng lên trong lồng ngực giúp hắn tiếp tục kiên trì. Hắn biết đây là trách nhiệm, khiến hắn làm tất cả vì bản thân, nói quá lên chính là chịu trách nhiệm tất cả.


Một khoảnh khắc khi hắn nhắm mắt lại, rồi mở ra, đập vào mắt hắn là một vùng sáng trắng như tuyết. Giây lát đó, Burlando tỉnh lại, da đầu tê dại. Hắn hầu như dùng một tư thế không có bất cứ liên quan nào tới lịch sự lăn tròn trên mặt đất.


Thế nhưng sức mạnh ẩn chứa trong kiếm của Eberdon vào lúc này mới bộc phát — y chém một kiếm về phía trước, sức mạnh Bạch Ngân cấp cao nhất thúc đẩy ngọn lửa màu bạc thiêu đốt tràn lan khắp núi đồi; cảnh tượng đó cực kỳ giống ánh trăng màu bạc tràn về phía trước, im hơi lặng tiếng, đất đá nứt toác, từng thân cây linh sam ngã về sau thành mảng.


Từ thung lũng hướng lên trên, một chiêu kiếm, tước sạch một trăm năm mươi mét vuông sườn núi.
Gió lạnh thổi qua, thung lũng chìm trong tĩnh mịch.
Nhất thời yên lặng.


Tất cả mọi người khiếp sợ. Tuy rằng họ đã từng nghe nói tới cái gọi là lực lượng cấp thứ hai — lực lượng Bạch Ngân, nhưng chưa bao giờ thấy tận mắt — thời khắc này chứng kiến một kỳ tích mà sức người gần như không thể với tới ngay trước mặt, trong tâm khảm mọi người sinh ra sự kính nể đối với sức mạnh.


Sự kính nể này thậm chí không phải sợ hãi, cũng không phải tuyệt vọng, đơn thuần là sự sùng bái của người thường nhỏ bé đối với sức mạnh vĩ đại mà thôi.


Thậm chí ngay cả Reto, Manord cũng cứng lại. Họ không tin được vậy mà Burlando đang chiến đấu với một con quái vật như vậy, còn đánh như thế cả nửa ngày?
Mà họ thì đang lãng phí thời gian ở phía sau, không kịp tới giúp chàng trai kia — Burlando không hề nói gì.


Trong lòng những người lính đánh thuê đang dâng lên một cảm giác xấu hổ sâu sắc. Vào lúc này, họ đều cảm thấy chàng trai kia vẫn luôn gánh vác trách nhiệm nặng nề, hứa hẹn với mỗi người trong số họ. Thì ra chàng trai trước giờ luôn có vẻ ung dung kia luôn luôn nghiêm túc.


Nếu nói trước đây họ sùng bái mù quáng vào Burlando, thì vào lúc này, những người lính đánh thuê mới lần đầu tiên cảm thấy một sự trung thành tận tâm.
Nhưng Burlando ở đó sao? Họ lo lắng, dưới một đòn như thế, hắn còn có thể sống sót sao?
"Kỵ sĩ trắng" Eberdon thu kiếm, gào lên một tiếng.


"Burlando!"
Freya đang cưỡi ngựa từ sườn núi chạy xuống về phía chiến trường giữa Burlando và Eberdon, nhưng nàng chậm một bước, khi nàng vừa mới nhìn thấy chàng trai chiến đấu với Eberdon.
Dường như mọi thứ đã kết thúc.


Kiếm trong tay Freya leng keng rơi xuống đất. Nàng hầu như không thể tin vào mọi thứ mình nhìn thấy nữa. Người thanh niên đưa nàng ra từ Bucce, người thanh niên đã cho nàng nhìn thấy thế giới bên ngoài miệng giếng, đồ vô sỉ kia.
Cũng chỉ có thể đi tới đây thôi sao?
******


Vị phù thủy tùy tùng trẻ tuổi đang chăm chú nhìn sườn núi đối diện, mắt không chớp.
"Tiểu thư Freya, chỉ cần tôi còn ở nơi này, chứng tỏ ngài lãnh chúa còn chưa ch.ết."
"Thật… sao?"
Thiếu nữ tóc đuôi ngựa ngẩn ra, trong chốc lát không hiểu được toàn bộ ý tứ trong lời yi của Charr.


Nhưng ít ra nàng có hiểu một phần — bởi vì nàng lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc bò lên từ đống đá vụn.
Burlando cảm thấy toàn thân đau đớn như sắp tan rã. Áo của hắn đã rách tả tơi, trên trán đầy máu, cơ thể có không biết bao nhiêu vết thương mà kể.


Nhưng hắn vẫn nhịn đau, cực kỳ đắc ý cười khì khì.
"Lão già, không ngờ cuối cùng lão cũng đã tính sót —"






Truyện liên quan