Quyển 2 - Chương 24: Thanh kiếm Trái Tim Sư Tử

"Vốn những lời này chẳng phải để lại cho ngươi, nhưng ta cho rằng ngươi có thể." Eberdon trầm mặc, rồi ngẩng đầu nhìn người thanh niên, nói.
Burlando ngồi trên lưng ngựa, tay cầm dây cương do dự một lúc lâu, không trả lời.


Eberdon biết hắn sẽ không hoàn toàn tin mình, nhưng y cũng không so đo. Kỵ sĩ vong lưng ưỡn ngực lên — giơ kiếm đặt trước đầu gối trái, đầu gối phải quỳ xuống đất, hai tay đặt trên chuôi kiếm bằng bạc của Răng Nanh Tử Thần, thì thầm: "Song nguyệt cùng chiếu, trong thung lũng nơi quốc vương an nghỉ, bóng cây sồi xanh chỉ hướng tây bắc, trời sao dần tắt, tia nắng ban mai rọi xuống quyền bính —"


Burlando nghe xong, sắc mặt không thay đổi. Hắn ngồi trên lưng ngựa đi ngang qua người Eberdon, sau đó quay đầu ngựa vòng về. Những câu đố như thật như giả này có không ít trong trò chơi, nhưng trước kia hắn không phải là cao thủ trong phương diện này — ‘Song nguyệt cùng chiếu’ tất nhiên là lúc hai vầng trăng của Wanze cùng xuất hiện trên bầu trời; ‘Thung lũng nơi quốc vương an nghỉ’ đầu tiên khiến hắn nghĩ tới nơi để di hài của Thánh giả, nhưng tức thời lại nghĩ cũng có thể là lăng tẩm một vị tiên vương nào đó của Erewhon.


‘Bóng cây sồi xanh chỉ hướng tây bắc’, Burlando nhíu mày. Dường như Erewhon không có loài cây sồi xanh, chẳng lẽ là một cách nói ví von? Hay là chỉ ký hiệu của quý tộc nào đó? Nhưng cây sồi xanh trong văn chương của Wanze đại biểu cho thần thánh, chỉ xét số huy hiệu của giới quý tộc Erewhon có chứa lá sồi xanh đã không phải ít.


Tới câu ‘Trời sao dần tắt, tia nắng ban mai rọi xuống quyền bính" ám chỉ cái gì, Burlando đã hoàn toàn không đoán ra.


Eberdon cố ý cho hắn thời gian. Khi y thấy Burlando ngẩng đầu lên, mới thì thầm: "Tượng đá hai mặt lặng câm, lời thề Thánh hiền có từng quên? Mặt hồ phỉ thúy, ngọn núi thiêng liêng, đá trong đá, kiếm trong kiếm —"


available on google playdownload on app store


"Đợi một chút!" Burlando bỗng vươn tay ngắt lời. Hắn cảm thấy kích động khó hiểu, kiếm trong kiếm? Chẳng lẽ Eberdon đang nói là thanh kiếm Sư Tâm chân chính?


Thanh kiếm Trái Tim Sư Tử là bội kiếm đời đời truyền lại trong gia tộc của vị quân vương đầu tiên "Ecques nhân từ". Thế nhưng thanh kiếm Trái Tim Sư Tử không chỉ tượng trưng cho vương triều Hùng Sư, mà còn là một trong bốn thánh vật của Kruz năm xưa — chẳng qua từ khi Ecques mang nó ra khỏi Đế quốc, nó đã trở thành vật tượng trưng cho vương thất Erewhon.


Có điều rất ít người biết thực ra thanh kiếm này đã mất trong nội chiến Erewhon, sau đó mỗi đời quốc vương kế vị chỉ cầm hàng nhái mà thôi. Thế nhưng, người biết bí mật này cực kỳ ít, một khi bị vạch trần thì có lẽ sẽ nhấc lên một trận sóng lớn.


Năm đó, sau khi Erewhon diệt vong, Burlando mới biết có chuyện như vậy.


Nếu Eberdon quả thật đang nói tới thanh kiếm Trái Tim Sư Tử, như vậy đoạn sau của câu đố đã thông. Lời thề của Thánh hiền hẳn là lời thề kỵ sĩ thần thánh do Ecques lập trước thanh kiếm Trái Tim Sư Tử, vì muốn dẫn dắt nhân dân phương nam Đế quốc thoát ly quý tộc ngạo mạn và tham lam, ông đã chiến đấu hăng hái, danh hiệu nhân từ cũng nhờ vậy mà có.


Thế nhưng mặt hồ phỉ thúy, ngọn núi linh thiêng, đá trong đá thì lại có ý gì? Burlando nhất thời lẫn lộn khó hiểu.


Tương truyền, Trái Tim Sư Tử chân chính nắm giữ lực lượng hưng suy của vương quốc, dường như sự thật cũng như thế. Từ khi Erewhon mất đi Trái Tim Sư Tử, đời sau càng xuống dốc hơn đời trước, cuối cùng đi tới diệt vong. Chẳng qua Burlando không tin cách nói này. Sự hưng suy của một vương quốc mà lại kéo một thanh kiếm liên quan vào, mặc kệ thanh kiếm đó truyền kỳ ra sao, thì đó cũng chỉ là một loại trốn tránh trách nhiệm.


Có điều tất nhiên là hắn tò mò. Thanh kiếm này rốt cuộc truyền kỳ ở chỗ nào, vì sao lại truyền lưu rộng rãi trong những người hát rong đến vậy? Dựa theo những bài viết trên diễn đàn kiếp trước, thanh kiếm này chí ít cũng là một vũ khí Ảo Tưởng cấp bậc Hoàng Kim.


Bởi vậy hắn không nhịn được mở miệng hỏi: "Hồ phỉ thúy là cái gì?"


Không ngờ Eberdon lắc đầu: "Ta cũng không biết. Chẳng qua là ta thường xuyên suy nghĩ, thường xuyên nhớ lại hai câu nói này, thậm chí từng có một lời thề thần thánh trói buộc ta. Có điều, ta cũng không biết trí nhớ này từ đâu tới, vì sao luôn quẩn quanh mãi không buông."


"Không phải mỗi vong linh đều thích nhớ lại." Burlando đáp, hắn bỗng cảm thấy Eberdon sinh tiền có lẽ không phải là một người đơn giản. Ít nhất là trong trí nhớ của hắn, Eberdon không có chút quan hệ nào với vương thất.


"Ta tương đối đặc biệt, bản thân ta cũng biết rõ điều này." Eberdon đáp, vị kỵ sĩ vong linh cởi mũ giáp, tiếp tục nói: "Đa số vong linh sống trong bóng đêm đều có trí tuệ, nhưng ta khác chúng, bởi vậy ta không tín nhiệm chúng. Tuy nhiên khi ta thấy ngươi, người trẻ tuổi, ta liền cảm thấy có lẽ ngươi có thể giúp ta cởi bỏ câu đố này."


Burlando không trả lời. Hắn xem như Eberdon nói thật, nhưng hắn cũng sẽ không dễ tin. Hắn suy xét tới hồ phỉ thúy, núi linh thiêng, đá trong đá lại là gì.
Hắn bỗng nhiên chú ý tới câu tượng đá hai mặt lặng câm, rùng mình một cái.


Tượng đá hai mặt lặng câm, chẳng lẽ chính là tảng đá Thánh hiền trong thung lũng phương nam Randenar kia? Burlando càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Nếu gợi ý nằm trên tảng đá Thánh hiền kia thì quả có chút phiền toái, muốn khiến tảng đá Thánh hiền mở miệng thì ít nhất cũng phải một phiến đá Hiền giả mới được.


Cần phải đi đâu tìm phiến đá Hiền giả đây? Một miếng đá Hiền giả gần nhất có lẽ là sẽ đến Braggs vào nửa tháng sau, chợ đen ra giá năm trăm nghìn Tor, không hề là một món tiền nhỏ chút nào.


Điều đáng vui mừng duy nhất chính là thung lũng chỗ tảng đá Thánh hiền cùng một hướng với chuyện tiếp theo mà hắn muốn đi làm, như thế có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Thời gian của Burlando thực sư không nhiều lắm.
Hắn nghĩ xong, ngồi yên ổn trên lưng ngựa hỏi: "Ông muốn nói nhiêu đây thôi sao?"


Eberdon gật gật đầu: "Ta còn có một thỉnh cầu."
"Ông nói đi."
Burlando quay đầu nhìn lướt. Dưới sự chỉ huy của Reto và Manord, trận chiến trong thung lung đã gần kết thúc.


Eberdon cởi huy chương trước ngực xuống, nói: "Ta hi vọng được ch.ết đi như một kỵ sĩ chân chính, ít nhất hãy để kiếm và giáp của ta vĩnh viễn làm bạn với ta — chiếc huy chương này được gọi là huy chương Sư Tử, có lực lượng phép thuật hùng mạnh. Hiện giờ nó không còn ý nghĩa gì với ta, ta chuyển giao nó cho ngươi — còn có chiếc túi của ta, trong đó có vài thứ có lẽ có tác dụng với ngươi."


Burlando biết chỉ cần mình muốn, ngoài mấy thứ này ra thì Răng Nanh Tử Thần cũng có thể lấy được. Vốn hắn muốn đưa thanh kiếm kia cho Freya dùng, nhưng nhìn vị Kỵ sĩ trắng này, cuối cùng vẫn gật đầu.


Hai người đều biết, tương đối mà nói thì lời thề của một người sống với một người ch.ết vốn là vô nghĩa, còn không bằng tin tưởng hứa hẹn của nhau. Sở dĩ Eberdon nói nhiều với Burlando như vậy đại khái là vì tin tưởng vào hắn. Chỉ dựa vào điểm này, Burlando sẽ không lật lọng.
Đương nhiên.


Eberdon phải ch.ết, dân chạy nạn sẽ không dễ dàng khoan dung cho một tướng lãnh vong linh cao cấp đi cùng họ — Burlando tiếp nhận huy chương, nhìn lướt qua, trên bề mặt đồng thau điêu khắc nửa người một con sư tử:
"Huy chương Sư Tử, Quầng sáng xung kích + ."


Huy chương kỹ năng! Burlando run rẩy suýt chút nữa đánh rơi chiếc huy chương. Quầng sáng xung kích chính là kỹ năng trung tâm của Kỵ sĩ thánh điện, cao nhất tới cấp 29, không phải chức nghiệp chính thì chỉ có thể tăng tới cấp 10. Trước cấp 10, mỗi cấp tăng thêm 0.5 điểm phòng hộ, sau cấp 10 thì mỗi cấp tăng 1 điểm phòng hộ. Sau cấp 20, điểm phòng hộ tăng theo mỗi cấp sẽ tăng trưởng dựa vào cấp bậc.


Tức là, Quầng sáng xung kích cấp 21 tăng thêm 2 điểm phòng hộ, cấp 22 tăng thêm 3 điểm phòng hộ, cứ suy tiếp như vậy. Vốn kỹ năng này đạt cấp 29 có thể tăng thêm 10 điểm phòng hộ, nhưng cái huy chương này lại không công thêm vào một cấp ngoài hạn ngạch nữa, chính là thêm vào 11 điểm phòng hộ nữa.


11 điểm phòng hộ là khái niệm gì, chính là cùng cấp với lớp thép dày 14mm, gần như tương đương với lực phòng ngự của ba bộ giáp toàn thân.


Burlando vừa cầm lấy chiếc huy chương này chỉ trong chớp mắt đã xác định con đường phát triển của mình, Kỵ sĩ thánh điện! Bởi vì hắn còn biết có một bộ giáp trụ kim loại toàn thân cũng có + kỹ năng Quầng sáng xung kích, ngoài ra còn có một chiếc khiên chắn + Quầng sáng xung kích nữa. Phối hợp bộ trang bị này, sau khi thăng cấp thành Kỵ sĩ thánh điện, hắn có thể thêm vào gần 40 điểm phòng hộ.


Đó quả thực là một thành lũy di động, mà không chỉ mình hắn, mọi binh lính trong phạm vi sáu mươi bước quanh người hắn đều tương đương với từng chiếc xe tăng, nếu xông pha trên chiến trường thì sẽ là cảnh tượng thế nào?


Burlando bỗng nhớ lại, năm xưa Eberdon chính là mặc giáp toàn thân, thảo nào ở thời kỳ cuối của Madala, y luôn được xưng là kỵ sĩ có lực phòng ngự khủng bố nhất trong bốn Kỵ sĩ Thiên Khải, Nhà chinh phục Eberdon, không hổ danh là Nhà chinh phục xung phong anh dũng Eberdon.


Chẳng qua, dù trong lòng hắn như đang dời sông lấp biển, nhưng sắc mặt lại không đổi. Sau mấy ngày chiến đấu giữa sống và ch.ết, Burlando càng cảm thấy mình trưởng thành hơn trước kia nhiều. Thả hắn trong trò chơi, lại cho hắn nhặt được một chiếc huy chương như thế, không biết mặt hắn sẽ thành cái gì nữa.


Hắn cất chiếc huy chương, mở túi của đối phương ra nhìn. Hắn chợt nhận ra tài sản của vị Kỵ sĩ trắng này cũng không phong phú lắm. Trong túi đều là một số tài liệu cấp thấp, đáng giá nhất không gì bằng mấy khối kim loại tinh luyện — đó là tài liệu chế tạo giáp thép, dường như vị Kỵ sĩ Thiên Khải tương lai cũng đã bắt đầu đưa ra quyết định. Y cũng hiểu rõ sức mạnh của chiếc huy chương này.


Burlando ngẩng đầu nhìn đối phương một cái.
"Không có yêu cầu khác?" Hắn hỏi.
Eberdon lắc đầu: "Xin hãy ra tay đi."


Burlando biết, nếu hắn để y ch.ết một mình ở chỗ này là một chuyện chẳng vẻ vang gì. Kỵ sĩ trên chiến trường ít nhất phải ch.ết trong tay kẻ địch, trở về vòng tay của đất mẹ. Hắn không có thời gian cho Eberdon trở về với đất, nhưng ít ra có thể thỏa mãn một nguyện vọng trước tiên của y.


Charr rút kiếm đi lên, nhưng Burlando ngăn cản anh ta.
Tự hắn cố nhịn mồ hôi lạnh mà rút bảo kiếm tinh linh, sau đó liếc Eberdon. Hắn phóng ngựa qua, cố sức cong lưng đâm một kiếm vào ngực đối phương.
Khóe môi nứt nẻ của Eberdon cười lên, ngọn lửa trong hốc mắt lóe sáng.


"Ta lấy trí nhớ khi còn sống nói nhiều với ngươi như vậy, người trẻ tuổi."
"Là vì vào giờ phút trước cái ch.ết này, ta vẫn là Eberdon của Madala."
"Có lẽ ta nên cảm ơn ngươi vì đã giải thoát cho ta —"


Kỵ sĩ vong linh thở dài một tiếng: "Nhưng cũng giống thế, ta ch.ết với thân phận quý tộc bóng đêm. Madala vĩnh vong, tượng trưng cho ngọn lửa bất diệt, ta chẳng qua chỉ không dự đoán được sự thất bại của mình mà thôi…"
Ngọn lửa linh hồn trong hốc mắt y ảm đạm, rồi tắt ngúm.


"Kỵ sĩ trắng" Eberdon cuối cùng đã ch.ết. Burlando hiểu rằng, từ giờ phút này trở đi đã không còn bốn Kỵ sĩ Thiên Khải nữa. Hắn lẳng lặng nhìn hài cốt của đối phương, sau đó nhìn dải ánh sáng bạc từ hài cốt y bay lên trời, chìm vào trong cơ thể mình. Đó giống như một luồng lực lượng ấm áp, hòa hợp thẩm thấu toàn thân hắn — trước kia khi hắn hấp thu điểm kinh nghiệm chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, nhưng giờ phút này Burlando đã hiểu, đó là lực lượng, lực lượng linh hồn thuần túy.


Hắn lấy được chừng 1300 điểm kinh nghiệm từ vị chỉ huy cả một cánh quân trên cấp 30 này, hơn nữa còn thêm vài lần chiến đấu lúc trước, trong mấy giờ chiến đấu từ lúc giết Sasar tới nay, hắn đã thu được gần hai nghìn kinh nghiệm.


Dường như thăng cấp là dư dả, chẳng qua Burlando không làm thế. Hắn đè ép xúc động xuống, hiểu rằng tiếp theo mình nên dự trữ kinh nghiệm. Dù sao thì sau khi kết thúc chiến tranh hắn còn có rất nhiều việc cần phải làm. Hắn ngẩng đầu nhìn trời. Mây đen tán đi, lộ ra chòm sao chữ thập đang lập lòe sáng trên màn trời đen kịt phía sau lưng.


Chòm sao Vua kỵ sĩ.
Sau đó hắn giơ pho tượng hươu trắng trong tay lên, nhìn thấy sinh vật duyên dáng kia đang hiện ra hình dạng của nó trên đỉnh núi, sau đó quay người biến mất về phía đông bắc.
Burlando quay đầu, nhìn Reto cưỡi ngựa tới gần.
"Phát hiện rất nhiều zombie trên đỉnh núi hai bên…" Reto hạ giọng nói.


"Tôi hiểu, thời gian cũng không còn nhiều." Burlando bình tĩnh đáp. "Bởi vậy, hãy bảo người dân mau chóng lên đường đi thôi, nói cách khác, chúng ta đã không còn bao nhiêu thì giờ để lãng phí."






Truyện liên quan