Quyển 2 - Chương 27: Biết khó mà lui

Freya vừa mở miệng, Burlando lập tức hiểu ý nàng. Có điều hắn cũng tỉnh táo lại, hắn đã từng có ba lần kinh nghiệm hoàn thành nhiệm vụ ẩn trên cấp 60, biết càng nhiều, càng thấy không đáng mạo hiểm.


Hắn đối kháng với Eberdon gần như đã dùng hết toàn lực, giờ phải đối mặt với nhân vật trên cấp 60 căn bản là chỉ có ch.ết không sống.


Hơn nữa hắn còn nghĩ đến một vấn đề khác. Sau khi cuộc chiến tranh Hoa Hồng Đen lần đầu tiên kết thúc, quân đội Madala chậm rãi rút quân ra khỏi biên giới Erewhon trong một tháng sau đó, nhưng thực tế thì vong linh luôn khống chế vùng này liên tục đến giữa tháng Tám. Trước lúc đó, vùng này gần như là khu vực không người ở.


Vong linh khẳng định không có khả năng tới thăm dò thung lũng này, cho dù chúng có muốn cũng chẳng có năng lực. Phép thuật Mười bốn vòng lôi kích ở cửa có thể khiến chúng biết khó mà lui.


Nói cách khác, ít nhất trước giữa tháng Tám thì hắn còn có một tá thời gian có thể lợi dụng. Nghĩ đến lúc này, hắn mới cầm lấy chiếc khuyên tai, sau đó lui về, vỗ vai thiếu nữ: "Chúng ta trở về đi."
"Burlando?"
"Cơ hội mạo hiểm còn có nhiều, nhưng mạng của tôi và Freya chỉ có một." Burlando nở nụ cười.


"Cô nói đúng, vừa rồi tâm tính của tôi có chút vấn đề —"


available on google playdownload on app store


Hắn lại thở dài một hơi, hiểu nguyên nhân là vì hắn luôn cảm thấy thời gian quá mức cấp bách. Tháng Bảy, chiến tranh Hoa Hồng Đen kết thúc; tháng Chín, nội loạn Erewhon xuất hiện; sau đó là chính biến tháng Mười một, cho dù tính từ giờ trở đi thì hắn cũng chỉ còn có năm tháng mà thôi.


Burlando không có lòng đi thay đổi lịch sử, nhưng hắn phải bảo vệ Roman và Freya, ít nhất cũng phải có lực lượng cơ bản.


Chính là vì hắn biết thế giới này sau đó sẽ hỗn loạn như thế nào. Chính nghĩa, công lý sẽ bị hủy diệt trong chiến tranh. Muốn sống sót trong thời loạn thế này, hắn không thể không làm chút chuyện nào đó.


Có lẽ Freya và Roman không thực sự hiểu, thậm chí những người đi theo hắn hiện nay cũng sẽ không thể hiểu, nhưng có đôi khi Burlando nhịn không được nghĩ, tiên tri cũng có phiền não của tiên tri — cái loại cảm giác vô lực khi biết mà không thể nào thay đổi này quả thực mãnh liệt hơn xa người bình thường.


Mặt Freya đỏ hồng: "Anh nói cái gì?"
"Không có gì." Burlando đáp.
Hắn thu hồi kiếm, đi ra ngoài khe đá, rồi ra hiệu cho Freya theo sau.
Hai người vừa mới đi ra, từ trong bóng tối giữa khe đá có hai người chậm rãi đi ra, một cao một thấp.


Người cao là một cô gái, mặc áo khoác màu trắng với kiểu cách kỳ lạ, ở cổ tay, ngực và vai có hoa văn màu lam, lại cùng loại với áo khoác của người sa mạc Querody — thắt lưng hẹp, nhưng tay áo và ống quần đều dài rộng. Nàng có một mái tóc bạc rất dài, đôi mắt có màu xanh sâu như đáy hồ, trên mặt có hai đường hoa văn màu đỏ, nhưng không có biểu tình dư thừa.


Nàng chăm chú nhìn theo bóng lưng Burlando và Freya, nhìn một lúc lâu mới nói: "Arous, cậu không giữ bọn họ lại sao?"
Giọng nàng trung tính, bình thản vô kỳ, giống như nước lã vậy.


"Frufa, đừng để mấy lời công kích của cậu lộ ra ngoài, tựa như răng nanh hay móng vuốt của cậu vậy, bằng không thì sẽ chơi mất vui." Trả lời nàng là một giọng nói vô cùng hứng thú.


Đó là một thiếu nữ khá thấp, tương đương với một cô gái loài người khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, mái tóc vàng kim buộc thành hai chiếc đuôi ngựa rất bắt mắt. Nàng mặc trang phục bằng da thú truyền thống của đa số kẻ mạo hiểm, nhưng sau lưng lại đeo một cái hộp sắt rất cao, nặng — nếu nhìn từ bên trên xuống, có thể nhìn thấy hình vẽ năm ngôi sau nối với nhau.


Frufa suy xét một chút: "Vì sao cậu lại ra tay công kích họ, Arous?"
"Nản cậu quá đi, Frufa, đó chỉ là chút thăm dò nho nhỏ mà thôi."
"Khó trách, một kích trước đó của ngươi đã giảm bớt 98% lực lượng, tớ còn lo lắng có phải Kim pháp tắc xảy ra vấn đề gì —"


"Frufa, tớ thật sự không muốn phải gả cho một kẻ không thú vị gì giống cậu vậy —"
"Arous, chúng ta là tộc Rồng."
""Kẻ" chẳng qua chỉ là một cách gọi thay thế, mà thôi, không nói với chuyện này nữa. Gã con trai loài người kia không ngờ lại lấy khuyên tai của cậu đi mất, Frufa, hắn không biết việc này có ý nghĩa gì sao?"


Nàng vừa nói, vừa cười rộ lên.
Frufa nhìn nàng một cái, lúc này không trả lời nàng.
"Thôi, đúng là vô vị. Chẳng qua tớ thực muốn nhìn xem khi chúng nhìn thấy món quà nhỏ kia sẽ có biểu tình gì. Tớ nghe nói loài người là sinh vật tham lam nha."


"Cậu không phải tới tìm cây táo vàng trong truyền thuyết sao, Arous, vì sao đưa thứ này cho họ?"


"Ngươi xem, cây táo vàng trong truyền thuyết còn kém thú vị hơn sự phấn đấu của sinh vật nhỏ bé. Tớ quyết định tăng thứ đó cho hai kẻ mạo hiểm nhỏ tuổi kia, mà tớ cũng thấy gã con trai loài người kia rất quen mắt, không chừng có quan hệ gì đó với Vua kỵ sĩ cũng không chừng."


Frufa quay đầu nhìn nàng: "Cậu biết Vua kỵ sĩ sao?"
Arous lập tức ho khan: "Đó chỉ là một cách nói thôi, Frufa!"
"Cuối cùng là cậu có ý đồ gì?" Thiếu nữ tóc dài hờ hững hỏi.
"Không có gì, một bài kiểm tr.a nho nhỏ mà thôi."
Arous lại cười khanh khách.
Frufa nhíu nhíu mày.
*********


Reto nhìn thấy Burlando và Freya quay về thì họ đã dàn xếp xong cho người dân chạy nạn dừng lại và nấu cơm. Từ xa nhìn lại, giữa biển sương mù dày đặc tại đáy thung lũng lại có khói bếp lượn lờ, tăng thêm vài phần sức sống.


Trải qua một đêm đại chiến, bất kể lính đánh thuê hay đoàn tự vệ đều đã mỏi mệt rã rời. Khi Burlando cưỡi ngựa đi qua mọi người, hắn nhìn thấy rất nhiều người túm năm tụm ba châu đầu vào ngủ cùng nhau. Vẫn còn một số người dân chủ động mang thức ăn tới cho những người bảo vệ họ. Họ lay tỉnh các chiến sĩ đang ngủ, sau đó đưa thức ăn nóng hôi hổi tới trước mặt những người này.


Burlando trông thấy cảnh đó, trong lòng cảm thấy vui mừng. Có thể nói, nếu không có hắn, những người nơi đây không còn được một phần mười. Hắn thay đổi cuộc sống của họ, những người này lại đi thay đổi cuộc sống của càng nhiều người khác, lịch sử bị thay đổi đi một chút như thế.


Tuy rằng bây giờ vẫn thật mỏng manh, nhưng dù sao cũng dần dần có sức mạnh.


Hắn đang đối diện với vị lão binh của Cuộc chiến tháng 11, ông chủ quán rượu Hội truyện cổ về Rồng Đồng Đỏ, đối phương nhỏ giọng hỏi hắn có nên xuất phát ngay hay không. Burlando quay đầu lại nhìn, phát hiện Charr và Shu đều ghé vào một chiếc rương gỗ ngủ say ở cách đó không xa, nhìn lại những người khác, cả doanh trại chìm trong yên tĩnh — hắn suy nghĩ một lát, lắc đầu. Dù sao đã tới nơi này thì kế hoạch của hắn đã hoàn thành được một nửa, không cần gò bó mọi người chặt chẽ quá nữa. Thời gian ban đêm tại Xứ sở yêu tinh vô cùng gần tới mức tĩnh lặng, chỉ cần tới sáng sớm lại xuất phát thì mọi người đã có thể chạy trước quân đội Madala.


Dù sao thì lối ra thung lũng này là ở hướng bắc, gần như đã tới sát bờ sông phía bắc thung lũng Đá Nhọn, thắng lợi đã ở trước mắt.
"Chú đã nghỉ ngơi chưa, chú Reto?" Burlando hỏi.


"Ngài yên tâm, tôi là lính đánh thuê, am hiểu nhất là việc chăm sóc cho bản thân trong hoàn cảnh này." Reto vỗ vỗ ngực, cười nói.
Burlando gật gật đầu.
"Như vậy Freya, cô cũng đi ngủ đi."


Burlando quay đầu nhìn thiếu nữ tóc đuôi ngựa đã mấy ngày mấy đêm chưa ngủ. Tuy rằng Lời răn của Mộc thánh có khả năng khôi phục thể lực, nhưng sự mỏi mệt về tinh thần thì không thể nào bù đắp.
Freya lại vội vàng lắc đầu: "Tôi còn có thể kiên trì được, Burlando."


"Đây là mệnh lệnh, Freya." Burlando nói.
"Tôi, tôi…"


Freya trừng mắt, nàng muốn nói là từ lúc nào mình đã phải phục tùng mệnh lệnh của hắn? Rõ ràng nàng mới là đội trưởng đội dân binh mới đúng! Thế nhưng khi nàng nhìn Burlando, nghĩ đến tư thế oai hùng khi ngươi thanh niên này đã dẫn theo mọi người mở một đường máu giữa rừng quân địch đông hơn họ gấp mười, gấp trăm lần, liền không thốt lên được một lời — giống như đương nhiên phải thế, cuối cùng nàng chỉ có thể gật đầu.


"Tôi, tôi hiểu." Nàng đáp.
Burlando không phát hiện ra sự phục tùng trong ngữ điệu của cô Nữ võ thần tương lai, nhìn theo đối phương rời đi, hắn mới hỏi Reto: "Đúng rồi, Roman đâu?"


"Tiểu thư Roman vừa cưỡi ngựa đi lên phía trước đội ngũ." Reto vừa nói, vừa nhìn về phía trước. Thần sắc của ông ta giống như vừa mới nhìn thấy một chuyện thật thần kỳ.
""Cưỡi" ngựa?"


Burlando không chú ý tới thần sắc của đối phương, chỉ khó hiểu hỏi lại. Hắn nghĩ chẳng lẽ bà cô ch.ết tiệt kia lại phát điên đi buộc mình vào ngựa rồi? Hắn lại nghĩ, chẳng lẽ một chốc một lát không dạy bảo là cô tiểu thư thương nhân tương lai vừa lành sẹo đã quên đau?


Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ xong, chợt nghe thấy một câu chào từ phía sau: "A a, Burlando, anh về rồi?"
Vừa nghe thấy cái giọng này lập tức biết ngay đó là của đại tiểu thư tùy tiện nào đó.


Hắn quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy cô tiểu thư thương nhân nào đó đang cưỡi trên ngựa, vẻ mặt đắc ý chạy tới chạy lui. Burlando nhìn kỹ — bà này thế mà học xong thật?
"Cô, cô làm sao học được?"


Lần này đến phiên hắn kinh ngạc. Bản thân hắn có thể học cưỡi ngựa trong chớp mắt là vì hắn có bàn tay vàng của hệ thống giúp cho, nhưng Roman thì sao đây?
"Bởi vì Roman là thương nhân mà."
Roman dừng ngựa trước hắn, đối mặt với hắn, sau đó dương dương tự đắc đáp.


"Chuyện này thì liên quan gì đến thương nhân?"
"Ý? Không có liên quan gì sao?"
Roman sửng sốt, trừng mắt.
"Nhưng chẳng phải thương nhân đều biết cưỡi ngựa sao?"
"Tôi phải nói một câu, tiểu thư Roman, đa số thương nhân đều không cưỡi ngựa." Reto bên cạnh nói phụ họa.


Roman lập tức nhăn mặt nhíu mày: "Là, là vậy sao? — chẳng hề gì, Roman là một thương nhân rất rất lợi hại, Burlando, anh nói đúng không?"
"Đúng đúng."


Burlando mặc kệ nàng. Hắn nghĩ thầm, có khả năng đây chính là bồi thường của ông trời, có người không được bình thường ở đầu, tự nhiên sẽ gặp được may mắn — có lẽ là đạo lý kẻ ngốc có phúc kẻ ngốc. Hắn tức giận lườm đối phương, sau đó xuống ngựa ra lệnh: "Roman bé bỏng, cô đã nhàn nhã như thế thì theo tôi vào doanh trại một lúc —"


"Được, Burlando."
Tiểu thư thương nhân tỏ ra hứng trí cực kỳ.
"Cần tôi đi cùng không, thưa ngài." Reto quay đầu ngựa, hỏi.


Burlando thật muốn phun một ngụm máu. Hắn thầm nghĩ, ông chú có cần tích cực làm bóng đèn vậy không a. Chẳng qua hắn cũng biết ý tốt của Reto, không tiện từ chối, chỉ có thể buồn bực gật gật đầu.


Thế nhưng Burlando bỗng cảm thấy cái túi đồ của mình hơi khác thường, sửng sốt, mở ra nhìn. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn sắc mặt hắn lập tức biến đổi. Theo bản năng, hắn cho rằng mình vừa bị ảo giác, sau đó đóng mạnh chiếc túi, rồi lại mở.
Burlando tin chắc là nhất định mình vừa gặp ảo giác.


Trong túi của mình làm sao có thể có thứ đó?






Truyện liên quan