Quyển 2 - Chương 44: Giao dịch ngầm ở Braggs (Cuối)

Không gian trong phòng đấu giá tại chợ Maria không lớn, giống như một rạp hát nhỏ tối tăm thiếu ánh sáng. Quay chung quanh "Vũ đài" ở trung ương là một loạt ghế dựa xếp theo hình thang hướng lên trên, có điều đó chỉ là ghế ngồi cho khách thường. Vờn quanh bốn vách tường của "Rạp hát", các nhân vật lớn dùng tơ lụa và gấm vóc để trang trí lên các ghế lô được bố trí liền kề, tổng cộng có ba tầng. Trong ghế lô có đặt ống nhòm bằng đồng thau trên chiếc bàn gỗ lim, dùng cho các quý tộc có thể theo dõi món hàng đấu giá ở trung tâm.


Lão thọt có biện pháp hẹn trước một ghế lô cho Burlando, có điều chàng trai từ chối. Mục đích hắn tới không phải để gây chú ý, tham dự chỉ là thứ yếu, chẳng qua là tới xem xem có thu hoạch ngoài ý muốn nào không mà thôi.


Đoàn người nhận số ở cửa vào, sau đó tìm số ghế theo thứ tự. Tuy bề ngoài Burlando có vẻ thoải mái, nhưng thực ra dưới lễ phục kỵ sĩ của hắn đang cột một bộ nỏ liên phát, nỏ nguyền rủa do Tama luyện chế đã được lên dây sẵn sàng và đặt trong hộp, chờ tình huống đột phát.


Nỏ tay của Wanze là một thứ vũ khí linh hoạt và tinh vi. Thiết bị ngắm của nó giống như một cái hộp, kẻ gà mờ rất khó vận dụng linh hoạt thứ này. Có điều nghề nghiệp "Lính đánh thuê" của Burlando cho phép hắn sở hữu kỹ năng "Quen thuộc vũ khí". Kỹ năng này hình thành tri thức trong đầu hắn, giúp hắn có sử dụng vũ khí tinh xảo này giống một người lính đánh thuê lão luyện — thậm chí hắn còn lắp một linh kiện nhắm chuẩn đơn giản trên nhẫn, để có thể tăng độ chính xác khi xạ kích thực tế.


Burlando mới vừa ngồi xuống không lâu, hội giao dịch còn chưa bắt đầu, lão thọt cải trăng bằng một chiếc ào choàng dài ngồi xuống cạnh hắn. Lão thọt cẩn thận nhìn xung quanh, đáp: "Thưa ngài, dao găm bôi độc và nước thuốc đã bán — dao găm được Hội Huynh Đệ nhìn trúng. Ngài yên tâm, bọn họ ra tay rất hào phóng, một thanh dao găm hai nghìn năm trăm Tor, không cần hỏi người bán."


Trong hội giao dịch ngầm, chẳng phải mỗi khoản giao dịch đều thực hiện trên sàn đấu giá. Thực ra phần lớn các vụ mua bắn đều được hoàn thành âm thầm, người bán và người mua thông qua người trung gian như lão thọt để liên hệ — có lúc thậm chí có vài người trung gian, như vậy vừa an toàn lại kín kẽ — chỉ cần cho người trung gian một món tiền nhỏ làm công phí bịt miệng là đủ.


available on google playdownload on app store


Trong giới xã hội đen của Braggs, không có người nào to mồm hơn những người này, cũng không có người nào nghiêm túc khóa miệng được như những người này, tất cả đều là tương đối.
"Nước thuốc thì sao?"


Burlando giả vờ chú ý tới công tác bố trí của nhân viên bên dưới, hỏi chuyện tình không liên quan. Hắn hiểu rành mạch quy định của hội giao dịch ngầm, như vật phẩm giả phép thuật là dao găm bôi độc và nước thuốc ma lực này thường không được bày bán công khai.


"Nước thuốc hơi phiền toái, người phụ trách của tháp Trăng & Sao luôn truy hỏi người chế thuốc này. Ý của họ dường như là phương pháp chế tác nước thuốc ma lực đã không được lưu truyền bên ngoài trong một thời gian rất dài — bọn họ nói thế này: "Công hội phù thủy hoan nghênh thuật sĩ luyện kim chuyên nghiệp gia nhập"."


Lão thọt vừa nói vừa dùng ánh mắt để ý tới thần sắc của Burlando.
Hắn muốn nhìn xem phản ứng của Burlando. Nếu người thanh niên này cảm thấy tin tức hữu dụng, không chừng hắn sẽ khích lệ lão đôi câu — một khi địa vị của lão trong đoàn thể này được củng cố hơn thì lão càng an tâm hơn.


Nếu Burlando cảm thấy vấn đề khó giải quyết, lão thọt sẽ cảm thấy khoái cảm trả thù. Tuy có thể nói là lão đã lên cùng một thuyền với đối phương, nhưng trừ e ngại và sợ hãi thì còn một chút không cam lòng.


Chẳng qua, cũng chưa hẳn là lão thọt không có ý tưởng giống như Anditina. Lão nhìn Burlando, đã hi vọng đi theo đối phương để phất lên, nhưng lại thoáng muốn nhìn thấy cảnh không hay ho của hắn.
Burlando chỉ lắc đầu, kín đáo đáp: "Bạn của ta không hứng thú, ngươi cứ nói thẳng tình huống giao dịch đi, thọt."


Xem ra hắn không đoán sai, nước thuốc ma lực trên thế giới này quả nhiên hiếm hơn nhiều so với "Thanh Gươm Hổ Phách".
"Mỗi bình một ngàn Tor, tổng cộng ba mươi nghìn Tor."
Lão thọt không biểu hiện sự thất vọng trong lòng ra ngoài mặt.


Burlando gật gật đầu. Dao găm bán đắt hơn hắn tính 25%, nước thuốc ma lực cũng vượt xa sự tưởng tượng — cỏ nhòm trăng, phù thủy đen và rêu huỳnh quang chẳng qua chỉ là tài liệu phép thuật phổ thông, chiếu theo cái giá này thì lợi nhuận của nước thuốc ma lực đã vượt quá 200%.


Quả thực là món lãi kếch sù.
Hắn lập tức xếp thứ này vào hạng cây rụng tiền trường kỳ trong lòng. Burlando quay đầu nhìn Roman, nếu lấy thuốc ma lực làm chiêu bài, dường như để Roman bé bỏng thành lập một thương hội cũng không phải là không thể.


Tiểu thư Roman của chúng ta đương nhiên chú ý đến ánh mắt của Burlando. Nàng vươn hàng lông mi, hai tay chập lại hình chữ thập trước ngực, không hề giữ lời khen: "Một nửa của trăm nghìn rồi nha, Burlando, đúng như anh nói! Tôi biết ngay Burlando nhất định có thể mà!"


"Trò hay còn ở phía sau đấy, tiểu thư Roman." Charr ngồi xuống sau lưng Burlando, mỉm cười đáp.
"Không, Charr, có lẽ anh hiểu lầm! Tiểu thư thương nhân của chúng ta chỉ muốn nhắc nhở ta, một trăm nghìn Tor này là tiền vốn của cô ấy." Burlando nhìn vũ đài phía dưới, mặt không đổi sắc nói.


Tiểu thư thương nhân bị nói trúng tim đen, nhưng không hề cảm thấy ngượng ngùng. Ngược lại nàng như một chú cáo con chiếm được tiện nghi, vẻ mặt đắc ý, che miệng.


Anditina bên cạnh Charr ở phía sau thấy cảnh này liền nhướng mày. Nàng sinh ra trong gia đình quý tộc, cũng không phải chưa từng cầm qua tay mấy trăm nghìn Tor, có điều chuyện nói nói cười cười, hoàn toàn không lo lắng như Burlando và Roman thì quả thật không thể.


Dù sao thì, tuy rằng gia cảnh của nàng từng được cho là giàu có, nhưng cũng không hơn.
Bởi vậy cảnh này vừa rơi vào mắt nàng càng chứng tỏ ngài lãnh chúa kỵ sĩ trẻ tuổi tuy một mình ra khỏi nhà lang bạt, nhưng gia cảnh nhất định không đơn giản.


Có điều vị tiểu thư nghìn vàng này hiển nhiên đã đoán sai — Roman căn bản chẳng có khái niệm gì, còn Burlando là đã từng một tay game thủ sở hữu hàng trăm triệu Tor, chút trò vặt này đương nhiên không lọt vào mắt hắn — cứng rắn mà nói, hắn có bối cảnh gì thì cũng không thể nói rõ được.


Đèn trong "Rạp hát tròn" bỗng tối sầm lại. Đoàn người chú ý tới các nhân viên chung quanh đã dập tắt một nửa số đuốc trên các vách tường, thoạt nhìn thì hội đấu giá đã bắt đầu — lão thọt hạ giọng nói: "Nếu ở trong ghế lô, như vậy danh sách vật phẩm đấu giá kế tiếp sẽ được đưa tới tay các quý tộc. Thưa ngài, ngài có muốn gì không?"


"Còn chưa biết."
Burlando ánh sáng ở trung ương: "Lại nói, sau đó bọn kia có tìm ngươi kiếm chuyện không?"


Lão thọt lắc đầu: "Như ngài đoán, ngày đó ngài và tiên sinh Balum ép tôi tới phố Người Sóc là chuyện mà ai cũng biết, sau đó Teste cho người tới tìm tôi, tôi liền nói đẩy đi là không quen các người —"
"Nghe qua dường như lão rất không vừa ý?" Balum bên cạnh trêu chọc.
"Không dám."


Hiện giờ lão thọt đã hiểu rõ địa vị của Balum, trước mặt anh ta tự nhiên không còn thấp kém giống như trước. Lão nhìn phía dưới, nói tránh: "Lại nói tiếp, giới hạn tâm lý của ngài lãnh chúa đối với thanh kiếm kia là bao nhiêu, theo tôi thì đó thật sự là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ."


Burlando biết lão nói tới vũ khí phép thuật bảo kiếm người lùn cấp Đồng Thau kia, hắn nghĩ ngợi rồi nói: "Ít nhất một trăm nghìn tới một trăm năm mươi nghìn Tor."


Hắn vừa dứt lời, Anditina phía sau nhẹ giọng "A" một tiếng. Mọi người đều sửng sốt, quay đầu lại mới thấy vị thiên kim quý tộc đang đỏ mặt xua tay: "Ôi, thật xin lỗi, không có gì."


Nàng đè ngực mình, tránh cho trái tim đập quá nhanh. Trong đôi mắt màu lam nhạt của thiếu nữ lóe lên ánh sáng trí tuệ linh động — một trăm năm mươi nghìn Tor chính là một trăm năm mươi đồng vàng nhỏ Erewhon. Nàng làm phụ tá quả thực rất hiểu tình hình tài chính của Burlando — có thể nói khi họ tiến vào vẫn là hai bàn tay trắng, thật không ngờ chỉ chớp mắt đã có được một khoản tiền có thể so sánh với tài sản tích lũy cả đời của một số quý tộc nhỏ.


Hai trăm nghìn Tor, cho dù mua một lãnh địa kỵ sĩ ở nông thôn hẻo lánh cũng không phải không thể.


Trong suy nghĩ của cô gái sinh ra trong một gia đình quý tộc, lại rất có trí tuệ như Anditina, tài phú nên đầu nhập vào tái sản xuất mới có thể gọi là tài phú lưu động. Trước kia nàng trầm mê trong thiết kế của mình nên thiếu hụt gia sản, nhưng một người thông minh dù sao cũng không thể nào phạm cùng một sai lầm đến hai lần.


Nàng tính toán như bay, xem hai trăm nghìn Tor có thể làm chuyện gì. Có nhiều tiền như vậy, bất kể là buôn bán hay phá triên lên trên dường như đều là con đường trống trải. Nàng dự tính, có một khoản tiền như vậy thì ngắn nhất trong vòng một năm là mình có thể khiến giá trị của nó tăng lên 30%.


Nhưng nàng tức thời nhíu mày. Nàng tự tiến cử mình làm phụ tá cho Burlando, kỵ sĩ trẻ tuổi không phản đối, nhưng một khoản tiền lớn như thế thì liệu đối phương có thể tùy ý giao cho nàng sao, thực khó mà nói.


Burlando lại thấy được sắc mặt biến đổi của người cấp dưới mới này, hỏi: "Tiểu thư Anditina?"
"Cái gì?" Anditina sửng sốt, ngẩng đầu.
"Cô đang cân nhắc vấn đề tài chính của chúng ta sao?" Burlando hỏi.


Gương mặt Anditina hơi đỏ lên, rồi lập tức trở về bình thường. Thiếu nữ nghiêm túc gật đầu đáp: "Đúng vậy, làm phụ tá của tiên sinh, tôi cảm thấy cần phải cân nhắc vấn đề này —"


Nàng vừa nói, lại có cảm giác thiếu lực nhìn sang Roman. Dù sao thì là vị hôn thê trên danh nghĩa của Burlando, dường như cô ấy có quyền lên tiếng hơn cả.
Có điều cô tiểu thư thương nhân chỉ cười tủm tỉm, ngọt lịm trước sau như một.


Burlando nghe xong lại có vẻ đăm chiêu. Hắn nhìn người khác, mới đáp: "Nếu cô có ý tưởng thì tôi sẽ chia khoản tiền này thành hai. Cô một phần, Roman một phần, hai người có thể dựa theo suy nghĩ của mình để sử dụng tài chính này, có điều —"


Hắn nói còn chưa nói xong, Anditina đã tỏ vẻ không thể tin: "Tiên sinh kỵ sĩ, ngài nghiêm túc?"
Burlando gật đầu. Đây là thói quen khi làm đoàn trưởng trong "Thanh Gươm Hổ Phách, đã dùng người thì không nghi ngờ — hoặc là, thông qua đó khảo sát năng lực của họ.


Thiếu nữ hít một hơi, nghiêm túc gật đầu: "Tôi nhất định vận dụng khoản tiền này thật tốt. Ngài kỵ sĩ, tôi đã nghĩ ra một kế hoạch, có thể tăng giá trị của khoản tiền này trong một thời gian ngắn…"


Burlando ngắt lời nàng: "Không, tôi đưa cô số tiền đó là muốn cho cô. Tôi giao tiền cho Roman bé bỏng là để giúp tôi kiếm tiền, mà tiểu thư Anditina, tôi muốn cô giúp tôi tiêu tiền —"
"Tiêu tiền?" Anditina ngây ngẩn cả người.


Tiếng chuông của hội giao dịch phía dưới bắt đầu leng keng, Burlando quay đầu lại, đáp: "Cô sẽ hiểu nhanh thôi. Đương nhiên, nếu tiểu thư Anditina có lòng thì không ngại giúp đại tiểu thư thương nhân của chúng ta tham khảo một chút, tiếp đây cô ấy sẽ hoạch định một vụ lớn lắm đấy!"


Đầu tiên Burlando nghĩ đến chuyện lãnh địa. Nếu Roman bé bỏng thành lập một thương hội thì lại không thích hợp liên hệ công khai với lãnh địa. Nếu đã vậy, hắn cần một quản gia.
Hiện giờ đã có Anditina xung phong nhận việc, hắn cũng vui vẻ ngồi mát ăn bát vàng.
"Kế hoạch lớn?"


Anditina ngẩn người, nàng thật sự không nghĩ ra là cô "Đại tiểu thư thương nhân" tinh thần đầy tràn suốt cả ngày lại có kế hoạch gì đó — nói thật, nếu Burlando muốn giao trách nhiệm kiếm tiền quan trọng như vậy cho đại tiểu thư thì nàng quyết phải khuyên can, chẳng qua là nhất thời không lựa được lời để nói.


Có điều nàng lập tức bỏ đi tâm tư này, vì nàng bỗng nhớ ra một điều.


Đôi mắt thiếu nữ chợt sáng ngời, lập tức móc nối tới chuyện cô tiểu thư thương nhân quấn quýt lấy nàng suốt mấy ngày nay để hỏi thăm về tình hình lễ tế bao năm qua tại Braggs — gần như nàng lập tức đã chỉnh lý lại các chi tiết và hình thành sự kiện cụ thể.


Nàng cẩn thận ngẫm nghĩ, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Charr: "Tiên sinh Charr, trước khi mọi người vào thành thì quân đội Madala ở nơi nào?"
"Nghỉ chân ở khu vực Dragos khoảng nửa tháng." Charr đáp, chợt lại ngẩn ra rồi hỏi lại: "Cô nghĩ tới việc gì sao, tiểu thư Anditina?"


Vị học đồ phù thủy có cảm giác sợ hãi than thở, vẻn vẹn từ một câu nói đã suy luận ra nguyên do và kết quả của sự việc, xem ra người phụ tá mà ngài lãnh chúa tìm về đúng là không tầm thường đâu.
"Nếu kế hoạch của tiểu thư Roman thuận lợi, lợi nhuận ít nhất cũng trên 80% —!"


Anditina nhìn về phía tiểu thư thương nhân đang cười mỉm, nói chuyện với Burlando, giống như lần đầu tiên nhận thức một mặt khác của đối phương.
"Trước kia tiểu thư Roman đã từng tính toán qua một lần." Charr đáp.
"Đó là bởi vì chưa tính tới vấn đề đường đi —"


Anditina thầm cắn chặt răng, cảm thấy sự tự tin hơi bị đả kích. Nàng suy nghĩ, từng từ từng chữ cẩn thận nói: "Có điều nếu chúng ta nỗ lực, vì có tiên sinh thọt ở đây, cho dù đạt tới 100% cũng không phải không thể…"


Burlando đằng trước đương nhiên không chú ý tới hai người cấp dưới đang lặng lẽ nói chuyện, vì lúc này màn chính của hội giao dịch ngầm, cuộc đấu giá đã chính thức bắt đầu. Điều hắn không dự đoán được chính là, món hàng đầu tiên đã gợi lên sự hứng thú của hắn.


Cuốn trục trải phẳng dưới ngọn đèn kia có viết một phần khế ước bằng chữ viết của bốn tộc nguyên tố. Bốn viền góc của cuốn quyển trục đều hơi cong vành lên bởi vì ma lực từ bốn loại nguyên tố Gió, Đất, Lửa và Nước đã thúc đẩy phần mép của cuốn quyển trục ma lực này uốn cong về phía trung tâm.


Cuốn quyển trục này tồn tại với tác dụng mở ra con đường hướng tới chức nghiệp Nguyên tố sư dành cho người không có tài năng. Rất nhiều quý tộc đã vận dụng vật này để đẩy ra cánh cửa đi tới thế giới phép thuật cho con cháu trong nhà mình.
Không hề nghi ngờ, giá trị của nó rất xa xỉ.


Thế nhưng đối với Burlando lúc này, nó còn quý hơn nghìn vàng.
Bởi vì trong mắt hắn, nó chỉ có một tên: "Quyển trục mở rãnh nguyên tố."






Truyện liên quan