Quyển 2 - Chương 50: Đục nước béo cò (Giữa)

Khi quái vật màu đỏ hạ xuống, đài gỗ vỡ nát, mảnh vụn bắn vụt ra bốn phía. Burlando che mặt nhìn về phía trước, vừa lúc trông thấy có ba bộ xương cao lớn mặc áo giáo màu đỏ máu đứng lên trong khói bụi — chúng đội mũ giáp Thập Tự quân vĩ đại, bề mặt vẽ hoa văn rắn chín đuôi màu lửa đỏ. Burlando vừa nhìn thấy đã lập tức hít một hơi lạnh.


Đó là đội cận vệ tướng quân Madala, tay đồ tể Thập Tự quân.


Burlando cảm thấy da tê rần, cảm giác giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân. Ngay cả trái tim cũng sắp thành cục băng, đừng nói tới tâm tình đục nước béo cò trước đó nữa — lúc này không nâng nổi chút tâm trạng nào nữa.


Hắn suýt hụt hơi không nói nên lời — ho khan một tiếng, không dám do dự chút nào, lập tức nói với mọi người đằng sau: "Lui ra sau, lui ra sau, rời khỏi đây, theo tôi !"
Giọng hắn khá nghiêm khác, thậm chí vào cái ngày đối mặt với quân đội vong linh cũng chưa từng khẩn trương như thế.


Nếu có thể, hắn muốn chửi mắng thật to. Vệ đội Braggs khốn kiếp đang làm gì, thứ này cũng xông vào được, sao chúng không mở cửa thành đầu hàng phứt cho xong?


Balum và Anditina có lẽ hơi khó hiểu, nhưng Burlando biết rõ tay đồ tể Thập Tự quân kia là cái thứ gì. Tại chỗ này, nói nó là tử thần cũng chưa đủ, vì đó không phải sinh vật vong linh thông thường. Thậm chí nó còn không phải là sinh vật vong linh do phù thủy vong linh gọi lên, mà sinh vật từ Hang ổ. Madala chỉ có mấy loại trên mặt đất, một trong số những vong linh thực thể. Trên thực tế thì vong linh thực thể đồng cấp với chúng chỉ có con rối huyết nhục và Kỵ sĩ đen.


available on google playdownload on app store


Nó là vong linh cao cấp.
Thực lực Bạch Ngân bậc trung.


Burlando nhìn thấy tay đồ tể Thập Tự quân kia dường như còn chưa phục hồi tinh thần từ cú sốc, không nghĩ được điều gì, lập tức kéo người khác chạy sang trái. Dưới bình đài bên kia có một cánh cửa nhỏ đi về phía hậu đài, vốn là mục tiêu của họ.


Balum và Charr phản ứng rất nhanh chóng. Gã lính đánh thuê dày dạn trận mạc là người đầu tiên cảm nhận thấy luồng khí khiến người ta cả thấy tuyệt vọng đang tỏa ra từ con đồ tể quân Thập Tự kia. Đó là một luồng khí tràn ngập mùi vị ch.ết chóc, có lẽ cũng chỉ có người quen thuộc với chiến tranh như anh ta mới có thể chịu được cái mùi này. Những bộ xương khô thân khoác giáp trụ đỏ như lửa, tay cầm rìu lớn này tuyệt đối không dễ chọc.


Mấy người nhanh chóng xuyên qua bình đài, nhưng tin không tốt là con vong linh cuối cùng cũng đứng lên, mà kẻ địch duy nhất bên cạnh nó dường như là mấy người họ.


Burlando đẩy Anditina và Roman vào cửa, sau đó là Charr và Balum. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, ngọn lửa linh hồn màu đỏ trong hốc mắt tối om của quái vật kia đang tập trung vào họ. Nó vung rìu, ngả nghiên đứng dậy khỏi vũ đài, kêu lên những tiếng lách cách, rắc rắc.
"Burlando?" Roman khó hiểu.


"Đừng lên tiếng, mọi người hãy nghe tôi nói."
Burlando lập tức vào cửa, đóng thật chặt lại — may mắn là, không biết có phải vì dự tính cho mục đích phòng ngự hay không, cánh cửa này được làm bằng sắt hoàn toàn, có thể duy trì cho họ thêm chút thời gian.


"Thứ kia rất lợi hại sao? Chúng ta làm sao bây giờ?" Balum hỏi.
Burlando bình tĩnh đáp: "Tôi nghĩ lại, có lẽ có biện pháp."


Hắn vừa nói, vừa giữ bình tĩnh thả Nhện Gió ra, cho những con vật nhỏ này leo ra khỏi khe hở của căn phòng. Trong lòng hắn chớp mắt đã có một suy nghĩ, nhưng hắn hơi do dự, làm như vậy có phải quá nguy hiểm không?


Kỳ vọng lớn nhất của hắn là con quái vật kia tốt nhất hãy đi tìm những người khác. Dù sao thì trong sảnh còn nhiều người như thế, không đáng cho nó đuổi theo mấy người mình.


Thế nhưng không đợi hắn nghĩ xong, cửa sắt đột nhiên rung lên ầm ầm. Lực tác động hùng hồn trên cửa đẩy hắn hơi nhào về phía trước. Những người khác hoảng sợ, Balum và Charr vội vàng xông lên giữ cửa. Burlando đứng dậy, trở lại chỗ, giờ phút này hắn đã từ bỏ việc trông chờ vào may mắn, hạ quyết tâm nói: "Biện pháp chỉ có một. Mọi người chạy trước, chia nhau đi. Tôi kéo chân tên này."


"Burlando!"


Lần đầu tiên Roman nhìn thấy chàng trai thể hiện vẻ không chắc chắn như thế này, cảm giác hưng phấn được mạo hiểm như bị xối nước đẩy bay đi mất — biểu hiện lo lắng của nàng không khác chút nào lúc rời khỏi nhà cũ ở Bucce. Tiểu thư thương nhân muốn ở lại cùng đối mặt kẻ địch với Burlando, nhưng lần này chàng trai lại muốn nàng đi trước.


Đây không phải cuộc chiến thuộc về nàng.


Burlando lại biết, tay đồ tể Thập Tự quân có lực lượng gần tới 47 năng cấp, Balum và Charr tuyệt đối không thể chống cự. Bảo họ giao chiến với con quái vật này chỉ có thể bị giết ngay tắp lự. Charr còn may, cùng lắm thì một thời gian không thể dùng tới tấm thẻ người hầu cao nguyên này mà thôi; nhưng Balum, lão thọt, Anditina và Roman thì hắn đều không thể chịu nổi việc mất một ai.


Chỉ trong chốc lát hắn đã nghĩ rõ ràng, sau đó chỉ có thể tự bản thân hắn mới có khả năng nhờ vào sự quen thuộc đối với con quái vật này mà dẫn nó rời đi, rồi kiếm cơ hội bỏ trốn. Nhưng hắn vừa mới nhìn lại — hai ngọn lửa đỏ lòm kia đang nhắm thẳng vào họ, trong lòng hắn không có một chút chắc chắn nào — dù sao cũng là quái vật có thực lực gần tới Bạch Ngân bậc trung, không phải cái loại chưa tới Bạch Ngân, hoặc là vừa với vào Bạch Ngân bậc thấp như đội trưởng nộm xác và Eberdon ở thời đại này.


Burlando không phải chưa từng nghĩ tới việc buông tha Balum và lão thọt, thậm chí Anditina, để cho những người cấp dưới trên danh nghĩa này tranh thủ thời gian cho hắn. Hắn hoàn toàn có năng lực làm như vậy, bởi vì ngoài hắn ra thì họ đều không quen thuộc với sinh vật vong linh đáng sợ này, đôi khi một phán đoán sai lầm nhỏ cũng đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.


Trên thực tế, suy nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu hắn, nhưng chàng trai gần như lập tức rùng mình chối bỏ ý tưởng tràn ngập sự dụ hoặc này. Hắn không cách nào dễ dàng tha thứ cho hành động đó, thậm chí chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến hắn cảm thấy không rét mà run. Hắn nghĩ, nếu mình có vi phạm lời hứa bản thân mà từ bỏ Balum, từ bỏ lão thọt thậm chí Anditina, như vậy tương lai có một ngày hắn cũng có thể buông tha cho nhiều người hơn nữa.


Từ bỏ Freya, Roman, công chúa điện hạ cùng với mọi điều mà hắn kiên trì, trở thành một con quái vật máu lạnh chỉ biết vì bản thân.


Burlando vẫy đầu quẳng hết ý tưởng lạnh lẽo kia ra khỏi đầu — chỉ trong chớp mắt, tựa như hắn đã trải qua một cuộc giao chiến lâm li bi đát giữa trời và người, trầm giọng nói: "Mọi người cứ chạy trước, chia ra mà đi. Tôi đến kéo tên này."


Balum dừng bước: "Ngài lãnh chúa, chúng tôi sao có thể vứt bỏ ngài mà chạy?"
Gã có bộ râu đỏ như lửa này khá giỏi nhìn mặt đoán lời. Giờ phút này vị lính đánh thuê lão luyện đã hoàn toàn nhập vai gia thần. Thậm chí ngay chính bản thân anh ta cũng không phát hiện điều này, tự nhiên mà vậy.


"Ngài lãnh chúa, đây là đội cận vệ tướng quân trong quân đội vong linh Madala, ngài không phải là đối thủ của nó, xin để cho tôi tranh thủ cho ngài ít thời gian." Charr đặt tay trước ngực, nghiêm trang đáp.
"Anh nhận ra nó?" Burlando sửng sốt.


"Burlando." Anditina rút tay khỏi Balum, quay lại nghiêm túc nói: "Chúng tôi không cần anh sính anh hùng. Chúng tôi đã gửi gắm lý tưởng trên người anh, ít nhất hi vọng anh có thể cân nhắc kỹ lời hứa đối với một người con gái yếu ớt!"
"Cô nói gì thế, Anditina?" Balum bắt lấy bả vai thiếu nữ, nổi giận.


Nhưng lần công kích thứ hai đã tới, ba người đều cảm nhận được luồng sức mạnh đáng sợ trên cánh cửa. Burlando biết thời gian không còn nhiều, hắn gạt kiếm chỉ phía sau, trầm giọng nói: "Từ lúc nào đàn ông chiến đấu đã đến phiên phụ nữ xem mồm, Balum, dẫn cô ta đi."


"Tiên sinh Burlando, anh…" Anditina sửng sốt, nàng chợt hít một hơi, dường như hiểu ra ý của Burlando. Nàng dừng lại, phức tạp nhìn ngài kỵ sĩ một cái.
"Burlando, tôi thì sao?" Roman nháy nháy mắt, hỏi.
"Cô không phải phụ nữ sao?" Burlando tức giận trả lời.
"A —" Roman bé bỏng hơi thất vọng.


Đã là mệnh lệnh, Balum không thể cãi lời nữa. Anh ta chỉ có thể gật đầu dẫn Anditina và Roman rời khỏi. Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy một cánh cửa giấu kín sau tấm màn che. Đa số phòng đấu giá ngầm đều có một con đường khẩn cấp nối thẳng tới phòng trưng bày — có đôi khi là thang máy do người điều khiển hoặc dùng phép thuật tác động — cùng lúc để vận chuyển hàng hóa thuận tiện, cũng là để đối phó với khả năng xuất hiện thanh tra.


Đương nhiên, tỉ lệ phát sinh tình huống sau nhỏ đến mức có thể bỏ qua.


Đồng thời Burlando cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu mà trong "Thanh Gươm Hổ Phách" hắn dám nói câu phụ nữ không nên tham dự chiến tranh, đàn chị kiêm đoàn trưởng luôn dẫn theo hắn kia nhất định sẽ đánh hắn bầm dập. Có điều, không biết từ bao giờ, bản thân hắn không ngờ đã trở thành một đoàn trưởng hợp cách. Mà những người chơi và những tiền bối từng cùng hắn trải qua bao mưa gió bão bùng thì đã rời đi, chỉ còn lại một mình hắn chiến đấu hăng hái.


Trong trò chơi là như thế, ở đây cũng như thế.
Mặc dù Burlando có hồng nhan tri kỷ như Roman, Freya, có thuộc hạ như Balum và Reto, còn có một Anditina trí tuệ xuất chúng làm phụ tá, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cô độc, chỉ sợ không có một ai có thể hiểu vì sao hắn nỗ lực như vậy — hắn quay đầu lại nhìn Charr.


Anh học đồ phù thủy trẻ tuổi vẫn kiên định nhìn hắn, nói: "Ngài lãnh chúa đã hiểu rõ thân phận của tôi, theo ý nghĩa nào đó, an toàn của ngài quan trọng hơn mạng của tôi. Bởi vì, dù tôi có biến mất, chỉ cần ngài lãnh chúa còn sống, vậy thì tôi sẽ có khả năng xuất hiện lại một lần nữa. Ngược lại, mọi thứ đối với tôi đều vô nghĩa."


"Anh đã thuyết phục được ta." Burlando gật gật đầu: "Một khi đã như vậy, anh ở lại đi."


Cánh cửa cuối cùng cũng rắc một cái nứt toạc ra một khe hở — chiếc rìu đỏ như máu vươn lưỡi sắc ra từ sau cửa — cánh cửa rung lên từng hồi, hất văng cả Charr và Burlando đang cố chặn lấy. Có điều lúc này họ đã không chặn nữa, Burlando vẫy tay gọi Charr, hô lên: "Đi, chúng ta qua bên kia."


Dứt lời, hắn đứng lên kéo tùy tùng của mình, liếc mắt một cái rồi cất bước chạy sang bên kia cửa.


Tay đồ tể Thập Tự quân lại nện một rìu, cuối cùng đã phá cửa mà vào. Nó vừa cúi đầu tiến vào, chuẩn bị nhìn chung quanh, một ánh sáng trắng đã đập vào trán nó — phép thuật tan rã trong chớp mắt — vong linh đáng sợ quay đầu, lập tức thấy Charr và Burlando bên cạnh. Học đồ phù thủy trẻ tuổi còn đang duy trì thế tay của mình.


"Ở bên đây này, đồ vong linh không não." Burlando trào phúng nói.


Khô lâu mặc giáp đỏ máu gào lên một tiếng, lập tức vung rìu xông tới. Nó đứng dậy, trần nhà bằng đá và gỗ bị nó húc nát vụn như đậu hủ. Tay đồ tể Thập Tự quân có 22 năng cấp linh xảo, bởi vậy mặc dù nhìn nó khổng lồ chậm chạp, nhưng thực tế thì tốc độ của mau lẹ kinh người. Nó vừa hành động, cùng với tiếng "Rắc rắc răc" vỡ nát, thân thể cao lớn đã tới trước mặt Burlando.


Burlando đã biết từ sớm, bởi vậy hắn vừa thấy công kích của Charr không có hiệu quả đã lập tức kéo anh ta ngã lăn xuống, nghiên người lăn vào cánh cửa đằng sau. Họ vừa mới thoát thân, Thập Tự quân Bàn Tay Ma Quái đã uỳnh một tiếng đụng nát khung cửa — con quái vật đạp lên gạch đá lao vào phòng, nhìn thấy Burlando và Charr đã bò lên từ phía khác.


Burlando thở phì phò đứng lên, nhưng không hề căng thẳng như lúc chạy trốn khỏi Bucce — ngược lại, trong lòng hắn giờ phút này hoàn toàn sáng tỏ. Hắn biết rõ rằng mình và Charr không hề có biện pháp gây tổn thương cho con vong linh cao cấp này, nhưng cũng không phải là hắn không có đường sống. Ít nhất hắn biết mình còn có hai con đường có thể đi — thứ nhất là kiên trì tới khi kỵ binh Cánh Bạc tới. Tuy rằng đoàn trưởng của đoàn binh Cánh Bạc là tay sai của hội Vạn Vật Quy Nhất, nhưng cũng không cùng phe với Madala. Huống chi, gã đoàn trưởng kia là kỵ sĩ có thực lực Hoàng Kim bậc thấp, đối phó với con quái vật kia quả là quá dễ dàng.


Thậm chí không cần gã tự thân xuất mã, kỵ binh Cánh Bạc là đội quân tinh nhuệ của Bờm Trắng, trung đội trưởng người nào cũng có thực lực trên Bạch Ngân, mỗi người trong đó đều có thể thoải mái xử lý con vong linh đầu không não này.


Có điều tay đồ tể Thập Tự quân ngay đối diện, hắn thật sự nghi ngờ liệu bản thân có thể kiên trì lâu tới mức đó không, nói không chừng ngay giây kế tiếp đã đầu mình mỗi nẻo cũng không phải không thể. Nghĩ tới nghĩ lui, Burlando phát hiện dựa vào bản thân vẫn tương đối thực tế hơn, như vậy thì hắn chỉ có thể lựa chọn con đường thứ hai.


Đó là phải tìm được quyển trục dẫn đường nguyên tố nọ.






Truyện liên quan