Quyển 2 - Chương 52: Đuổi, trốn
Burlando vừa mới lao ra khỏi phòng, bộ xương mặc giáp đỏ phía sau đã lạch cà lạch cạch cử động. Nó gắng sức xoay quá nửa cơ thể, động tác dần từ thong thả tới linh hoạt.
Cùng lúc đó mấy con Nhện Gió lục tục chui ra từ đống phế tích trở lại với người thanh niên. Burlando phát hiện tổng cộng chỉ còn bốn con, có điều hai con trong đó đã truyền tới tin tức rõ ràng cho thấy mỗi con trong chúng đã tìm thấy mục tiêu tương ứng. Nhện Gió biết sử dụng ngôn ngữ Tonyru (*) của tộc Gió, tuy rằng Burlando vẫn chưa thực sự nắm bắt được loại ngôn ngữ này, nhưng dường như có thể hiểu được ý của chúng — thứ kia cách hắn không xa.
(* Tonyru là nơi ở của vua tinh linh gió trong truyền thuyết, tên đầy đủ là Bến gió tận cùng Tonyru, hoặc Rặng bão ngừng; rất nhiều sinh vật nguyên tố Gió tụ tập tại đây, hình thành các tộc quần khác nhau. Ngôn ngữ của chúng tới từ ngữ hệ phù văn cổ xưa, ngữ hệ của gió, là một trong vài loại văn tự chứa ma lực còn tồn tại tới ngày nay. Bởi vậy, ngôn ngữ của tộc Gió Tonyru cũng là môn bắt buộc của Nguyên tố sư — nhất là đặc phái viên Gió Lốc)
Tổng cộng có hai mục tiêu, một cách ba mươi mét về phía nam, một cách năm mươi mét về phía tây. Burlando cân nhắc, hướng phía tây là đi tới gian trưng bày phía dưới đài đấu giá, thoạt nhìn có khả năng cao hơn một chút — chẳng qua phải đi vòng vèo về đường cũ, khả năng nguy hiểm bao nhiêu không cần nói cũng biết. Hắn vừa nghĩ vừa thu lại một đôi Nhện Gió, để tránh tấm thẻ này cũng bị cho vào mộ phần.
Mà bên kia, hốc mắt tối om của con vong linh lại sáng lên hai đốm lửa linh hồn.
Burlando cũng biết rằng mình không còn nhiều thời gian, nhưng tình huống của hắn lúc này không thể gọi là tốt. Trạm Quang Thứ lạc trong đống đá vụn — hắn không có thời gian tìm, Charr cũng mất, cánh tay phải gần như bị bẻ gãy — tới giờ vẫn chưa lấy lại cảm giác. Nhện Gió chẳng giúp được gì, nhẫn Phong Hậu còn đang trong trạng thái bổ sung năng lượng.
Ma lực khô kiệt dẫn tới cảm giác mỏi mệt, còn may là thể lực còn được hơn nửa, sinh mệnh cũng không tổn thất gì.
Hắn lắc lư đứng trên hành lang, suy nghĩ xẹt qua như điện. Nỏ nguyền rủa chẳng có tác dụng gì với vong linh, nhưng có lẽ còn có một lựa chọn là phá cửa sổ tầng hai nhảy xuống, chạy tới con đường đông dân cư. Có điều, nếu làm như thế vẫn không tránh được sự truy kích của con vong linh khủng bố kia — vong linh cực kỳ mẫn cảm với sóng sinh mệnh, không tồn tại khả năng không tìm thấy một người trong đám đông. Nhất là, tại vùng đất trống trải, hắn không thể nào chạy thoát khỏi Thập Tự quân.
Hắn hít một hơi. Không phải là tay đồ tể Thập Tự quân không có một nhược điểm nào, chẳng qua lực lượng chênh lệch tuyệt đối khiến hắn bó tay.
Hắn hầu như có thể nghe thấy vong linh sau lưng lại gây nên tiếng động. Burlando lắc đầu loại bỏ suy nghĩ, chạy nhanh theo hành lang vương vãi đầy mảnh vụn tường nhà. Trong mười lăm phút ngắn ngủi, phòng đấu giá nhỏ quả thực như bị gió lốc quét qua, trận đánh trước đó không thể đảo ngược lại sự thay đổi của nơi này. Có điều lúc này hắn chẳng có tâm trạng mà quan tâm tới việc ấy, chỉ cần con vong linh kia đuổi theo, hắn nghĩ mình khó mà chạy thêm mười mét.
"Phải nghĩ một biện pháp."
Bỗng hắn nhìn thấy một bộ hài cốt của lính khô lâu cách đó không xa, là kiệt tác lúc trước của hắn, suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Rắc, khô lâu giáp đỏ to lớn đã xách rìu chiến đi ra. Nó hơi còng thân thể cao to của mình, xương sườn màu khô vàng giống như những cây kiếm xương cắm vào xương sống, vờn quanh một ngọn lửa ở trung tâm. Nó chỉ mặc giáp bả vai, mũ giáp và váy giáp lá đơn giản, bởi vì nó được xương cốt của chính mình bảo vệ — sau khi được sức mạnh hỗn độn tôi luyện, xương cốt bản thân nó đã cứng hơn cả kim loại thông thường.
Nó quay đầu, trên hành lang yên tĩnh không có một bóng người. Nó giật mình, tình huống sóng sinh mệnh vừa rồi nói cho nó rằng con người nhỏ bé, yếu đuối kia đã đi dọc hành lang, nhưng hiện tại cảm ứng này lại trở nên nhỏ bé khó mà nhận ra được.
Burlando nằm thẳng bên cạnh bộ hài cốt kia.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nín thở. Hắn cố giảm nhịp tim xuống, muốn khiến máu tuần hoàn trong người hết sức trì hoãn, như vậy mới không quá bắt mắt đối với vong linh. Tay đồ tể Thập Tự quân quả nhiên chậm lại, dấu hiệu sinh mệnh của Burlando dần mờ đi trong tầm nhìn của nó. Nó hơi nghi hoặc, chút gian xảo còn sót lại trong bản năng khiến nó chậm bước lại.
Để tránh trúng bẫy.
Nhưng chẳng phải là nó hoàn toàn không nhìn thấy Burlando, chàng trai cũng hiểu điều này.
Hắn cẩn thận kéo thanh kiếm thép đen trong bàn tay xương của bộ hài cốt, động tác vừa chậm vừa nhẹ. Burlando cảm thấy mặc dù nhịp tim của mình rất thong thả, nhưng mỗi lần đập đều cực kỳ mạnh mẽ, giống trống da trâu đập từng hồi vào thần kinh yếu ớt của hắn. Không biết có phải ảo giác hay không, chẳng qua bộ xương to lớn không hề tránh né, tiến thẳng về phía bên này.
Chưa tới mười mét.
Trong khoảng cách này, chỉ cần con cận vệ tướng quân của Madala kia bùng nổ một lần là Burlando sẽ chia thành hai nửa. Hắn nghĩ vậy hai lượt liền khẽ nhích đầu, dường như bản năng muốn xác nhận xem đầu mình còn trên cổ không.
Vong linh lại tới gần một bước.
Burlando không thể giữ trấn định nữa. Trong trò chơi hắn đã được bồi dưỡng ra một trái tim bình tĩnh, nhưng dù sao hiện giờ cũng đang lúc mang cái mạng mình ra làm tiền cược. Hắn nhìn bộ xương cao lớn kia — đội cận vệ tướng quân Madala, nổi tiếng bởi sự nhanh chóng, lạnh lùng và giết chóc xuyên suốt cả chiến trường. Thanh rìu trong tay chúng có thể dài tới bốn mét, một đòn toàn lực có thể vượt qua hai mươi tấn. Mỗi lần giao chiến với chúng trên chiến trường, loài người phải trả giá gấp mười lần, thậm chí trăm lần.
Trong lịch sử chiến tranh Karasu, phù thủy vong linh vẻn vẹn điều khiển mười con cận vệ tướng quân đã xua tan cả một binh đoàn bộ binh của Erewhon. Trên chiến trường tuyến đầu, những con quái vật khổng lồ đó thực giống như tòa tháp sắt di động trong hỗn chiến, truyền thuyết về sự khủng bố của chúng không nơi nào không có.
Đương nhiên, loài người cũng có bộ đội tinh anh thành danh có thể một chọi một với chúng.
Nhưng Burlando còn chưa đạt tới trình độ đó.
Khi ánh mắt của tay đồ tể Thập Tự quân rơi xuống người hắn, trái tim Burlando không thể ức chế mà đập lên bình bịch. Dòng máu của hắn bắt đầu gia tốc, sức sống lại trở nên rõ ràng. Vong linh cao lớn hơn ngừng lại — cảm giác lạnh như băng nhất thời bao phủ trên đầu Burlando.
Nó nhìn thấu trò hề của hắn.
Nhưng thời gian mới qua vài giây.
Burlando cảm thấy trán mình lạnh toát. Hắn chỉ cần hơi cử động một chút sẽ bị công kích ngay, nhưng duy trì như thế nữa cũng chỉ được thêm vài giây. Hắn tập trung vào thuộc tính của mình, nghĩ rằng vài giây chẳng làm nên chuyện gì. Hắn cần nhiều thời gian hơn. Bỗng hắn quyết định, lăn sang một bên.
Bộ xương to lớn lập tức phản ứng. Nó vung rìu chiến — bề mặt kim loại phản xạ ánh sáng lạnh lẽo lên mặt Burlando, khiến sắc mặt của hắn tái nhợt. Con quái vật to lớn lao vù qua khoảng cách mười mét như u linh, rìu kéo sang bên, roạc roạc kéo nứt tường. Mũi nhọn lạnh lẽo lê qua hàng gạch, vụn gạch và vật liệu gỗ khảm vào tường rào rào bật ra, hình thành một khe rãnh cực sâu cấp tốc kéo lên.
Hai bên tường của con đường dưới đất phòng đấu giá đã được gia cố, nhưng dưới sức mạnh biến thái của tay đồ tể Thập Tự quân lại yếu ớt như đậu phụ. Nó vung gạt về phía trước, gió và gạch vụn bắn về phía Burlando. Chàng trai làm động tác giả. Hắn lăn một vòng sang bên đồng thời chân đạp mạnh xuống đất, bật về phía ngược lại.
Rìu của khô lâu to lớn đánh vào đất trống, uỳnh một tiếng phá vỡ nền đất đá, hất tung gạch vỡ lên. Burlando bật một cái đã nhảy xuyên qua giữa hai chân con vong linh to lớn — tay đồ tể Thập Tự quân phát ra tiếng gào từ cổ xương trống rỗng của nó. Tiếng rít này là tiếng rít từ linh hồn. Nó rút rìu về muốn đập xuống chân, nhưng Burlando đã trốn sang bên, đứng dậy bắt lấy xương đùi của nó dịch sang. Mỗi lần bộ khô lâu to lớn muốn quay rìu sang thì lại bị trần nhà chật hẹp làm kẹt cán rìu. Trong chốc lát, Burlando đã liên tục tránh thoát ba lượt công kích, rồi sau đó nó mới tỉnh ngộ, duỗi tay bắt lấy con người gian xảo này.
Mười năm giây.
Thời gian chống cự của Burlando đã đủ.
Khi Thập Tự quân Bàn Tay Ma Quái thò bàn tay xương của nó chộp xuống, Burlando lập tức cúi đầu tránh đi. Kỹ năng xung phong vừa lúc phục hồi xong đồng thời được khởi động. Tốc độ bùng nổ trong nháy mắt khiến Burlando có thể vượt qua con quái vật này một bậc. Hắn như một cái bóng liên tục di động về phía trước, tay trái đồng thời dùng bùng nổ lực lượng bổ vào vách tường — lực lượng gần 20 năng cấp đánh vào mặt tường.
Thanh kiếm thép đen kêu rên rồi gãy ra từng khúc, thế nhưng vách tường đã rầm rầm lõm vào, gạch đá như cài răng lược. Burlando vứt trường kiếm, tay trái đấm tới khiến bức tường đổ sập. Hắn nhảy vào trong tường, không ngoài dự đoán quả nhiên là một căn phòng khác. Nhện Gió đã vòng theo đường cống thoát nước tới nơi này chờ hắn.
Hắn cách mục tiêu rất gần.
Thế nhưng tay đồ tể Thập Tự quân cách hắn còn gần hơn. Burlando không dám chậm trễ, dùng một điểm tăng tốc cuối cùng húc vào cánh cửa phòng xông ra ngoài như sao băng. Chân trước hắn vừa đi, bộ xương to lớn đằng sau đã nổi giận gầm lên rồi phá vỡ vách tường. Nó gào lên, hai tay xé toạc bức tường đã nứt — bụi đất sàn sạt chảy xuống qua khe mũ giáp, sau đó rầm một tiếng chen vào.
Hai cái bóng đen một trước một sau triển khai truy kích trong không gian nhỏ hẹp. Phòng đấu giá này xui xẻo cực kỳ — tay đồ tể Thập Tự quân quả thực như cái máy ủi đất, tường kép bằng gỗ đá dưới lực lượng gần tới 50 năng cấp của nó không chịu nổi một đòn. Nó lao tới, bất kể tường vách nào cũng nát vụn.
Chỉ trong chốc lát nó đã xông qua ba bức tường. Từ bên ngoài phòng bán đấu giá nhìn lại, tòa kiến trúc hình tròn này đã sụp mất một mảng.
Lòng Burlando nóng như lửa đốt tính toán khoảng cách, còn hai gian phòng nữa. Hắn tiện tay rút dao găm trên đai lưng ném về phía sau. Tay đồ tể Thập Tự quân không ngừng chút nào, húc bay dao, lưỡi dao sắc nhọn chỉ vạch ra một vệt trắng trên xương của nó. Nó bổ nhào tới một con Nhện Gió, bộ xương to lớn chỉ vung một quyền đã đánh thứ này nát như tương.
Burlando lại xuyên qua một gian phòng.
Tay đồ tể Thập Tự quân lần thứ hai vung rìu khiến ngực chàng trai lạnh buốt, thời gian tựa hồ như đã không còn kịp rồi.