Chương 1: Tỉnh lại đã qua một đời
Trong bệnh viện, tại một phòng bệnh đơn, một cô gái gương mặt tái nhợt, trên người cắm không ít dây máy móc. Bên trong phòng bệnh chỉ có mình cô, cũng chẳng có bác sĩ hay ngưòi nh à. Máy thở ô xi và điện tim đồ thay đổi một cách kì dị, sau đó ổn định trở lại. Ngón tay khẽ động đậy cho thấy cô ấy muốn tỉnh laị. Một y tá đi vào phòng bệnh kiểm tra, thấy vậy vội gọi bác sĩ.
Thanh Huyên thấy cả người tê rần. Nỗi đau đớn đánh úp lại khiến cô không kịp nhận ra mình đang ở đâu. Có ánh sáng chiếu thẳng vào đồng tử cô khiến con ngươi co rút lại. Cô nghe loáng thoáng thấy tiếng có người nói “Bệnh nhân tỉnh rồi.”
Đã trở về sao?
Đầu óc cô ch.ết lặng, trái tim cũng ẩn ẩn đau đớn. Một giọt nước mắt khẽ lăn từ khóe mắt Thanh Huyên. Thế nhưng cô vẫn chưa mở mắt. Có lẽ là sợ. Hoặc không muốn đối mặt với thực tại này.
***
Ba tháng sau
“Cháu thực sự muốn xuất viện sao?” Vị bác sĩ nâng quyển bệnh án, có chút nhíu mi
“Cảm ơn bác sĩ Lưu. Cháu muốn trở về nhà. Thời gian qua đã làm phiền bác sĩ.” Cô gái khuôn mặt vẫn còn tái nhợt nhưng giọng nói vô cùng trong trẻo.
“Vậy bác sẽ giúp cháu làm thủ tục.” Bác sĩ Lưu thở dài “Tiểu Huyên...”
“Cháu cảm ơn bác trước.” Thanh Huyên nở nụ cười yếu ớt.
Thanh Huyên bước ra khỏi phòng trực còn nghe thấy tiếng thở dài, khóe môi cô vẫn chưa giảm nụ cười.
“Bác sĩ Lưu, cô bé ấy thật đáng thương.”
Đáng thương sao?
Ai trên đời, chẳng không có vài việc đáng thương.
Cô tên Trương Thanh Huyên. Nửa năm trước, tai nạn giao thông khiến cô mất đi cả cha mẹ. Nửa năm, nhưng với Thanh Huyên đã qua một đời. Cô gặp kì ngộ, xuyên không trở thành con gái cuả tướng quân. Sống ở cổ đại hai mươi lăm năm được rèn dũa hết thảy tính khí lại trở về thời điểm sau khi mình “ch.ết”, Thanh Huyên có chút khổ sở.
Dường như chuyện xảy ra như một giấc mơ, tỉnh dậy cô vẫn là Trương Thanh Huyên mười lăm tuổi. Nhưng trong tâm trí lại đã bốn mươi tuổi rồi.
Trương Thanh Huyên cô chỉ có một khát vọng, là được ch.ết già. Hai kiếp, cô ch.ết ở thời điểm tươi đẹp nhất của thiếu nữ, nhưng ông trời luôn cho cô thêm cơ hội nữa, lại được sống lại, lại là chính mình.
Kiếp đầu tiên, Thanh Huyên sống đến đúng mười lăm tuổi. Vào ngày sinh nhật của mình, cha mẹ hiếm có dịp cùng cô đi ăn, lại không may gặp tai nạn thảm. Mẹ cô liều mình che cho cô. Kết quả cha mẹ Thanh Huyên đều ch.ết, cô được đưa vào bệnh viện, nằm hôn mê bất tỉnh.
Cha mẹ Thanh Huyên là doanh nhân thành đạt nên cả hai ít có thời gian cho cô. Hiếm có lắm mới rút được thời gian ăn mừng sinh nhật và việc cô vào cấp ba, vậy mà lại xảy ra tai nạn. Tất cả tài sản được đặt dưới danh nghĩa của Thanh Huyên, nhưng phải đủ mười tám tuổi mới được nhận. Luật sư của cha mẹ cô đã liên hệ với bác cả Trương Đức Nghĩa để làm người giám hộ tạm thời. Kể cả số tiền đền bù tai nạn, kiếp này cô có tiêu pha thoải mái cũng không lo hết tiền.Trong thời gian Thanh Huyên “hôn mê”, coi như bác cả cũng thật lòng thương cô cháu gái sớm mồ côi này nên thuê người làm. Thím Trương là em gái họ hàng của ông nội cô, bà bị chồng bỏ từ năm hai mươi tám, ở vậy nuôi con đến già. Có điều phúc bà bạc, con dâu ngại bà quê mùa, xui chồng ở riêng. Bà thương con trai, lại không muốn làm con trai khó xử nên lại về quê lủi thủi một mình. Bác cả đón bà lên, trả lương cho bà chăm sóc Thanh Huyên. Thím Trương mới có năm mươi hai tuổi, sức khỏe tốt, tính cách thật thà. Quả thực khi sống quen ở cổ đại rồi, về hiện đại, có một số thói quen lại đi theo Thanh Huyên, ví như là có ɖú nuôi hầu hạ.
Kiếp thứ hai của Thanh Huyên sống trong một thời không không có tên trong lịch sử, trùng sinh trong gia đình võ tướng, cha nắm trọng binh.Trương Thanh Huyên lại là con gái duy nhất nên cuộc sống trôi qua đúng là đủ màu sắc. Từ nhỏ, Thanh Huyên đã không thích nói, vì nàng vẫn còn sợ hãi việc xuyên qua vô lí này. Thậm chí tính cách có chút quái gở. Nương nàng năm nàng bốn tuổi thì qua đời. Thanh Huyên theo cha lăn lộn trong quân lớn lên, tính cách lại được mấy thúc thúc bá bá đặc biệt yêu quí. Cha nàng thương con gái, bận việc nhưng vẫn rút thời gian dạy nàng một vài điều bổ ích. Cho đến năm Thanh Huyên mười lăm, cha đưa nàng vào cung, điều đó cũng làm thay đổi nàng một lần nữa.
Trương tướng quân là người chỉ trung với hoàng thượng, lại nắm binh quyền trọng nên rất nhiều vị hoàng tử lượn quanh muốn ra tay từ chỗ Thanh Huyên. Có điều một đạo thánh chỉ nhập cung lại khiến mấy vị hoàng tử tức giận muốn giơ chân. Thanh Huyên vào cung lấy thân phận tú nữ, hoàng thượng đáng tuổi cha nàng, Thanh Huyên thực sự có chút tuyệt vọng.
Thế nhưng, mười lăm năm ở hiện đại cho nàng kiến thức cửa cung sâu như biển, mười lăm năm lăn lộn trong quân ngũ lại giáo huấn nàng một lần nữa rằng cổ nhân thâm sâu bao nhiêu. Ba mươi năm nhưng trí nhớ nàng lại đặc biệt tốt, nhớ rất nhiều điều. Nàng vẫn không ngừng nuôi hi vọng trở về hiện đại.
Năm mười lăm tuổi làm Quý Tần, đến hai lăm tuổi lên làm Hoàng Quí Phi, nhưng ngoại trừ nàng và tiên đế, chẳng ai biết nàng thế nhưng vẫn còn trong trắng. Hoàng thượng không động đến nàng nhưng đặc biệt sủng ái nàng. Lão khống chế nàng, cũng như khống chế binh quyền trong tay cha nàng nhuần nhuyễn. Nói làm phi tử, không bằng nói làm một nữ quan thì hơn. Trương Thanh Huyên nàng phải học cầm, kì, thi, họa, học cách làm một sủng phi đúng nghĩa, làm hết nghĩa vụ của mình cho tới hai mươi lăm tuổi.
Nàng thực sự mệt mỏi. Sống một ngày trong cung bằng một năm bên ngoài. Những nữ nhân thích đấu đá, lời nói dấu kim, hạ độc lẫn nhau. Nàng ghê sợ, nhưng lại dường như có chút ch.ết lặng rồi. Hoàng đế cuối cùng cũng qua đời. Tân đế là tứ hoàng tử, không phải là thái tử. Hoàng hậu cùng phe phái thái tử bị tiêu diệt, còn nàng được truy phong lên Hoàng Thái Phi. Mẹ đẻ tứ hoàng tử đã qua đời từ lâu, mà hắn, lên ngôi ở tuổi hai mươi bảy, truy phong một nữ nhân kém hắn hai tuổi làm Hoàng Thái Phi.
Ngày tân đế lên ngôi, nàng được gặp lại cha nàng sau mười năm cách biệt. Trương Thanh Huyên ngày đó cũng chẳng còn là cô gái ngây thơ hoài bão nữa. Hoàng đế đến gặp nàng, trong mắt bao hàm thưởng thức cũng như tiếc nuối. Còn ý gì nữa, nàng không biết.
“Bổn cung biết ngươi đến vì cái gì.” Thanh Huyên nhẹ nâng tách trà “Bổn cung bằng lòng giao ra. Có điều bệ hạ biết bổn cung muốn gì chứ?”
“Mẫu phi, nay thiên hạ đã là của trẫm, ngài nghĩ trẫm còn ngại một đaọ thánh chỉ của tiên đế sao?” Hoàng đế cười trầm thấp “Ngay đến nàng cũng là người cuả trẫm mà.” Hắn thì thầm, nhưng chẳng ai nghe rõ.
“Ta chỉ cần bệ hạ không động đến Trương gia quân mà thôi. Bệ hạ cũng biết Trương gia chỉ trung thành với hoàng đế. Ai nắm ngọc tỉ và binh phù, Trương gia nghe người đó mà.” Thanh Huyên cười nhẹ “Ngọc tỉ và di chiếu ở cả đây. Hôm nay hoàng thượng đến tiễn bổn cung đoạn đường cuối, bổn cung rất vui vẻ.”
Trương Thanh Huyên nàng cố hết sức nói, khóe miệng tràn ra chút máu đen. Hoàng đế ngạc nhiên, phẫn nộ, chạy đến ôm lấy nàng.
“Mau truyền thái y.”
“Ta ch.ết rồi, đừng chôn ta trong hoàng lăng. Thiêu sạch vào, rồi trải tro của ta trên tường thành. A Minh, ta sống không có tự do... ch.ết đi... ngươi hãy để cho tâm nguyện của ta... được hoàn thành....”
“Huyên Huyên, ta cấm nàng nói nữa. Nàng sẽ không ch.ết. Nữ nhân này... không được nói nữa...” Giọng hắn run run. Tay lau đi máu ở khóe miệng nàng.
“Thật xin lỗi.... a Minh”
Hoàng Thái Phi ch.ết nhưng không nhập hoàng lăng, cũng không ai biết được chôn cất ở đâu. Có điều, thái giám thân cận với hoàng đế luôn thấy người cầm một cái lọ nhỏ. Không biết trong đó đựng cái gì nhưng ngày nào hoàng thượng cũng vuốt ve cái hộp đó. Đôi khi, ông còn nghe thấy người lẩm bẩm.
“ch.ết hay lắm. Có ch.ết nàng cũng phải bên cạnh ta.”
Còn Thanh Huyên, quay trở lại hiện đại sau hai tháng hôn mê, cô lại mất thêm ba tháng phục hồi chức năng, rốt cục cũng ra viện rồi.