Chương 2: Nguyên nhân
"Mẫu thân, vì sao tên con lại là Phượng dẫn?"
Trực giác nói cho ta biết, phía sau cái tên này nhất định cất giấu một bí mật lớn. Khi ta hỏi câu này đến lần thứ một ngàn một trăm lần, mẫu thân rốt cuộc không nhịn được bĩu môi, hung hăng trợn mắt với ta một cái.
Mẫu thân luôn nói ta không bằng ba tỷ tỷ, ầm ĩ om sòm. Nhưng đây là lần đầu tiên người trừng ta như vậy, hai con ngươi tròn vo như sắp rớt ra khỏi hốc mắt.
Ta sợ hết hồn, không thể làm gì khác hơn là thất vọng đi ra khỏi phòng. Đụng phải Tam tỷ, nàng vừa thấy bộ dáng của ta, liền biết đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Tam tỷ che miệng, cười đến cực kỳ ưu nhã: "Tiểu muội ngươi thật sự là kỳ quái, sao phải để ý cái tên này đến vậy?"
"Tam tỷ không biết đấy thôi, Sát Nhan toàn cười cợt cái tên này của ta ». Ta phùng má chống nạnh, miệng vểnh lên thật cao.
Tam tỷ suy tư một lát, hỏi "Sát nhan? Chính là tiểu long suýt bị người đánh ch.ết cách đây không lâu sao ?"
"Ta nào biết đó là Rồng? Thân hình nhỏ bé yếu ớt như vậy khiến ta cứ nghĩ là rắn"
"Gần đây ngươi có vẻ chơi thân với hắn nhỉ"
Trên mặt tam tỷ lộ ra một chút mất mát, ta lại không nhịn được hả hê nhếch miệng cười to. Giống như ta hâm mộ ba vị tỷ tỷ đều có tên dễ nghe, họ lại hâm mộ ta có thể có một người bạn có thể cùng cãi nhau ầm ĩ. Lại nói, ta cùng Sát Nhan thật đúng là không đánh nhau thì không quen biết.
Một năm trước, ta đang chơi đùa bên ao, chợt thấy trong ao có một "Con rắn nhỏ" màu trắng bơi qua bơi lại. Ta không chút suy nghĩ nhặt lên một cây gậy bên cạnh, đem con rắn nhỏ vớt ra khỏi ao. Đùa, đây là nơi Đế hậu nương nương thưởng sen, sao lại để cho một con rắn ác tâm vấy bẩn được.
Lúc ta giơ chân lên chuẩn bị hung hăng dẫm nát nó, « con rắn nhỏ » này chợt hô to một tiếng « đừng động », sau đó không chút khách khí cắn một phát lên đùi ta.
Khi ta ngã xuống vì vết cắn của nó, cũng đã kịp hung hăng đạp cho nó một cước, nó bị đau cuộn thành một đống, rồi bạch quang lóe lên, hóa thành một nam tử chạy mất.
Cũng không biết "Con rắn nhỏ" này dùng loại độc gì, lại khiến ta đường đường một Thanh Liên tiên tử bị thương nằm bẹp trên giường ba ngày không khỏi, cho đến ngày thứ tư, "Con rắn nhỏ" này mới bị phụ vương hắn xách lỗ tai, cầm một viên Đông Hải trân châu thật lớn, tự mình tới cửa tạ tội.
Khi đó ta mới biết, "Tiểu Bạch Xà" này lại là một con Tiểu Bạch Long, còn là vị Long thái tử. Có thể được Đông Hải Long Vương cùng Long thái tử tự mình tới cửa xin lỗi, ta đây cũng coi như là có mặt mũi. Lại nói khi nghiền viên đại trân châu này thành bột bôi lên vết thương, quả nhiên vết thương cũng liền khép lại nhanh chóng, khiến ta cảm thấy không nên tự cao tự đại nữa?
Chỉ là cho dù ta có nói bao nhiêu đi nữa thì Long thái tử này vẫn không nhả một lời. Dù sao rồng mà bị coi là rắn thì cũng không thể vui nổi. Là lỗi của ta nên ta cũng không tiện nói thêm cái gì, không thể làm gì hơn là nhìn vết thương thở dài một câu : « Đáng thương viên cực phẩm trân châu kia rồi ».
Không biết khi đó Sát Nhan nghĩ gì, khi nghe những lời này lại xì cười. Ta ngu ngốc nhìn hắn, nhưng hắn lại trừng mắt hả hê cười nói với ta : « Lần sau ngươi muốn bao nhiêu trân châu ta cho ngươi bấy nhiêu ».
Hoàn toàn không nghĩ tới, một người vừa rồi còn nghiêm túc như vậy lại có thể lập tức trở nên cà lơ như thế. Không thể không nói, thật hợp khẩu vị của ta. Trời mới biết thiên cung buồn chán đến mức nào, thật khó có thể gặp được một người cùng chung chí hướng như thế.
Có câu nói ăn nhịp với nhau, tâm đầu ý hợp, là bạn bè tốt. . . . . . khụ khụ. . . . . . đại khái chính là chỉ ta cùng sát nhan rồi.
Chỉ là có một chút chuyện khiến ta cảm thấy cực kỳ khó chịu, đoán chừng là do « tiểu bạch xà » kia gây ra, cho dù chúng ta đã thân quen với nhau rồi, hắn vẫn luôn không quên phản kích ta : « Phượng Dẫn, ta nói ngươi là một đóa sen xanh tại sao lại gọi là Phượng Dẫn vậy ? »
Kỳ thật trước đây ta cũng không chú ý vấn đề này, nhưng nếu là hắn nói ra, ta liền ôm tinh thần không ngại học hỏi mỗi ngày đi theo mẫu thân hỏi ba lần. Vốn ban đầu nàng còn vui lòng trả lời ta, bây giờ đến liếc ta cũng ngại phiền.
Chia tay tam tỷ, ta vội vàng chạy đến điểm hẹn tiếp ứng Sát Nhan. Theo đạo lý mà nói, hắn một Long thái tử, không có chuyện gì đặc biệt, thì không thể tùy tiện vào Thiên Đình. Nhưng nếu hắn không vào thì ta biết chơi với ai đây ? Ta đây liệu có thể không làm thần tiên mà lén xuống phàm gian chơi đùa cùng hắn không ? Cho nên sau khi thảo luận, chúng ta quyết định để hắn lén vào Thiên Đình. Dù thế nào hắn cũng là một Long thái tử, nếu bị phát hiện chẳng qua cũng chỉ bị phát nhẹ thôi, không có gì đáng ngại.
Ngoài Nam Thiên Môn, thiên binh ca ca thấy ta đi tới, khuôn mặt luôn căng thẳng cũng buông lỏng rất nhiều. Khi ta cười ngọt ngào với hắn, hắn cũng liền toét miệng đáp lại, chỉ là hắn không biết, lúc này, Sát Nhan biến thành con chuột nhỏ đã lặng lẽ bò vào trong túi áo ta rồi. Sát nhan gọi chiêu này là mỹ nhân kế, dù vậy hắn vẫn chê ta, cho rằng ta cười lên vẫn không đẹp bằng hắn.
Nghe hắn nói vậy ta cũng không thèm để ý. Bởi vì ta cảm thấy Sát Nhan cũng thật đáng thương, rõ ràng là con rồng, lại tình nguyện biến thành con chuột nhỏ, không bao giờ có thể hiện chân thân. Cho nên dù biết vậy ta cũng không thèm xỏ xiên hắn, ai, một người bạn như ta đây thật đúng là không tệ.
"Hôm nay có trò gì chơi không?" Trong mắt ta lóe kim quang, chà xát hai tay nhìn Sát Nhan.
Sát Nhan lại tỏ ra phong lưu lắc lắc cây quạt mà mấy ngày trước ta đột nhiên nổi hứng làm thơ viết một bài lưu niệm lên đó : « Hôm nay chúng ta chơi luyện đảm ».
"‘ luyện đan ’?" Ta suy nghĩ một chút, chợt liều mạng kêu to: "Ngươi điên rồi? Ăn trộm đan dược của Thái Thượng Lão Quân trong lò luyện đan là ch.ết chắc ? Ngươi cho rằng mình là Tề Thiên đại thánh à?"
"Luyện đan cái gì? Đầu óc ngươi nghĩ đi đâu vậy?" Sát nhan dùng cây quạt hung hăng gõ một cái lên đầu ta, lúc này mới từ tốn giải thích: "Ta nói là luyện tập lòng can đảm"
Nói xong, hắn chợt im bặt, ghé sát tai ta nói nhỏ: "Hôm nay chúng ta đi Dao Trì chơi. Nếu có cơ hội, hãy trộm hai quả Bàn đào nếm thử một chút."
"Ngươi thật đúng là không muốn sống nữa." Ta nhìn hắn từ trên xuống dưới rút ra kết luận. Nhưng chỉ sau một khắc ta liền tỏ vẻ kích động, nhao nhao muốn thử.
Nếu không sao chúng ta có thể chơi vui vẻ như vậy được chứ?
Khi hai chúng ta lén bò vào vườn Bàn Đào, vừa khéo tiên nữ giữ vườn lại không có ở đây. Đang lúc chúng ta định tận tình chơi đùa một phen thì từ một nơi khác trong Dao Trì lại truyền đến một đợt tiếng đàn dễ nghe.
Mặc dù không hiểu về đàn lắm, ta vẫn cảm thấy âm thanh này thật êm tai, so với nhạc công gảy đàn cho Ngọc Đế còn hay hơn nhiều. Có thể ở nơi này đánh đàn, không thể là người thường. Vừa rồi ta cùng Sát Nhan ầm ĩ như vậy, chắc hẳn người đánh đàn đã nghe được. Nhưng người nọ hình như không để ý chút nào, hoặc có thể nói là lười để ý, tóm lại cứ mặc ta cùng Sát Nhan hồ đồ. Sát Nhan thấy không có người trông liền kéo ta đi trộm Bàn Đào. Không hiểu sao lần đầu tiên ta cảm thấy không có hứng thú với đề nghị của Sát Nhan, từ chối theo hắn, lựa chọn ở lại chỗ này nghe người nọ đánh đàn.
Sát Nhan có chút ảo não, tức giận ném ta lại một mình chạy vào vườn Bàn Đào. Ta ngồi lại, bất tri bất giác ẩn thân lẳng lặng lắng nghe. Nhưng chỉ một lúc sau đã thấy Sát Nhan bị bốn tiên nữ tóm cổ ra ngoài, nhờ vậy mà ta tránh được một kiếp.
Sau chuyện này, sát nhan bị Lão Long Vương hung hăng giáo huấn một trận, cộng thêm cấm túc ba trăm năm, dĩ nhiên, là ba trăm năm ở nhân gian ước chừng cũng chỉ bằng một năm trên thiên giới. Không có Sát Nhan cùng vui đùa, ta lại tiếp tục vô lo vô nghĩ, hơn nữa lại theo đuổi một thú vui mới là ngày ngày chạy đi Dao Trì nghe đàn.
Dĩ nhiên ta cũng không ngốc giống Sát Nhan như vậy, dầu gì hoa sen trong Dao Trì cũng là do mẫu thân ta trông nom, ta lén đi vào mấy lần cũng đã quen thuộc. Huống chi ta cũng không quậy phá gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi nghe đàn. Tuy vậy, mỗi ngày ta lại lén đến gần người kia hơn một chút. Ta không biết người nọ có phát hiện ra hay không, dù sao cũng không bị ai cai quản, ta thấy thật vui mừng tự tại.
Người nọ ngày ngày đến đây đánh đàn, ta cũng ngày ngày đến nghe đàn. Đến khi đã dịch đến gần được thêm 100 bước, ta liền hiểu người đánh đàn này thích mặc áo xanh, khi dịch thêm được 100 bước nữa, ta lại biết thêm người đánh đàn là một nam tử. Cho đến khi dịch thêm được 100 bước nữa, ta đã ngồi gần bên người nam tử, cẩn thận quan sát một bên mặt hoàn mỹ của hắn, thì ta lại nhận được một tin dữ.
Một hung tin thật sự.
Khi ta gần được một ngàn tuổi cũng là lúc phải độ thiên kiếp.
Mọi người cho rằng thiên kiếp chính là chạy đến một ngọn núi nào đó hứng sét đánh ư ? Như vậy còn đỡ, tiết kiệm được nhiều phiền toái. Cái gọi là thiên kiếp chính là do Ngọc Đế viết ra, phải ngoan ngoãn xuống phàm trần lịch kiếp một lần. Vốn theo tính tình của ta, có thể đi nhân gian tỏa sáng mấy năm cũng là một chuyện vui. Nhưng nếu bất cứ lúc nào cũng có thể rơi đầu, đi bái kiên Diêm Vương thì thật không dễ chơi.
Không biết có phải Ngọc Đế cố ý trêu chọc ta hay không mà sau này ta mới biết viết kịch bản thiên kiếp cho ta không phải là Ngọc Đế mà là Nguyệt Lão.
Vài ngày sau đó ta không đi nghe đàn nữa, cả ngày thẫn thờ. Mấy tỷ tỷ thay nhau an ủi ta, nói là mang tiếng là một trăm năm ở nhân gian nhưng cũng chỉ bằng một ngày ở trên trời, đúng lúc ngươi có thể ở nhân gian tùy tiện vui đùa. Tam tỷ còn gạt ta nói năm đó khi nàng lịch kiếp phải đi đến một thôn trang trợ giúp thôn dân vượt qua nạn đói với điều kiện là không thể dùng tiên thuật. Ta nghe ra cũng thấy có vẻ không có gì khó khăn, lúc này mới ấm ức gật đầu, trong lòng dễ chịu hơn chút. Tóm lại khi ta sực tỉnh thì đã thấy mẫu thân cùng ba vị tỷ tỷ đứng ở Nam Thiên Môn vẫy tay tạm biệt, mà ta đã đứng một mình ở bên ngoài Nam Thiên Môn rồi.
Tối hôm qua ta còn nhận được một phong « Hướng dẫn lịch kiếp », nhưng kỳ lạ là trong thư của ta chỉ đơn giản nói mấy câu đại khái là không thể dùng tiên thuật nguy hại nhân gian. Về phần kiếp số là gì thì không có nửa chữ. Ta đứng ở một nơi gọi là « chợ », đem thư hướng dẫn trong ngực ra nghiên cứu một phen cũng không thu hoạch thêm được gì đành thôi.
Ta thở dài một cái, trong lòng thấy hồi hộp, nói không chừng Ngọc Đế khinh thường hoặc là quên đây. Cùng lắm thì là do hắn viết quá nhiều, lúc này không thể nhớ ra ngay được nên viết cái gì. Nói tóm lại, hiện tại ta tự do muốn chơi thế nào thì chơi.