Chương 10

Âm thanh trong miệng vừa thoát ra, Tống Như Oản lập tức từ trong mộng bừng tỉnh, sắc mặt nàng phiếm hồng, ngón tay sờ soạng vào giữa hai chân, cảm nhận thấy sự ẩm ướt. Ai, nàng không tiếng động thở dài một hơi, sau đó đứng dậy đi vào tịnh thất tẩy rửa cơ thể, rồi lại quay về giường.


Sau gần một tháng, Tống Như Oản đều không có cơ hội ra cửa, trong lòng nàng rất nhớ nhung Tạ Tầm, thế nên đành phải mỗi ngày tới gặp mẫu thân, hy vọng tìm một cơ hội ra cửa.


Hôm nay, mợ của Tống Như Oản là Vương thị vừa vặn tới nhà nàng làm khách. Vương thị cùng mẫu thân của Tống Như Oản là Vệ thị ngồi ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, Tống Như Oản và Tống Khỉ Trinh ngồi gần đó học gảy đàn. Trong lòng Tống Như Oản rối loạn, nghe ngóng cuộc nói chuyện giữa hai người.


“Mắt thấy Mạn Vũ chuẩn bị cập kê, nhưng việc hôn nhân của nàng còn chưa đính hạ, ta thân là mẫu thân, lo lắng chuyện này mà ngủ không ngon giấc.”
“Mạn Vũ là cô nương tốt, tẩu tẩu cần gì hao tổn tâm tư? Con gái nhà ta mới thực sự là mối sầu lo!"


"Đã sắp cập kê, không ít những công tử thế gia tới cầu hôn. Ai, nhưng thật ra khuê nữ của ta không biết sao cứ khăng khăng, không phải Tạ Tầm thì không gả!” Vương thị nói đến đây, mày nhíu chặt, vẻ mặt ưu tư.
Vệ thị dừng một chút mới nói:


“Tẩu tẩu, Mạn Vũ là chất nữ của ta, ta mới nói vài câu chuyện riêng tư. Ninh Quốc công phủ là dòng dõi cao quý, từ xưa Ninh Quốc công đã nắm trọng binh trong tay, nay tỷ tỷ ruột thịt của Tạ Tầm lại là đương kim Hoàng Hậu, sau này nếu hắn có lấy công chúa cũng còn được nữa là. Huống chi bản thân Tạ Tầm lại tuấn tú lịch sự, hiện giờ trên triều đình cũng đang dần bộc lộ tài năng. Mạn Vũ muốn gả cho hắn, sợ là không dễ dàng. Nói nữa, nam nhân như vậy, Mạn Vũ chưa chắc đã khống chế được.”


available on google playdownload on app store


Vương thị làm sao không biết chuyện Vệ thị nói, nàng cũng từng khuyên bảo Mạn Vũ, nhưng nàng chính là không nghe, còn nói trừ bỏ Tạ Tầm, nàng tuyệt không gả người khác.
“Uy, sao lại phát ngốc ra thế này?” Tống Khỉ Trinh nhích lại gần Tống Như Oản.


Tống Như Oản lúc này mới từ lời nói của mẫu thân và mợ hồi phục tinh thần, nhớ trước đây khi Tạ Tầm mời bà mối tới phủ cầu hôn, trên dưới toàn phủ đều vô cùng kinh ngạc. Nàng tuy nhan sắc vô song, nhưng cũng chỉ là tiểu thư của nhị phòng hầu phủ, hơn nữa phụ thân ch.ết sớm, là một cô nương mồ côi.


Lúc ấy mẫu thân sợ nàng gả vào hào môn cao quý sẽ phải chịu khổ, nên cực lực phản đối mối hôn nhân này. Sau vẫn là nàng khóc lóc cầu xin, mẫu thân mới buông tha, chấp nhận. Thẳng đến một năm sau khi nàng và Tạ Tầm thành thân, bà ấy thấy Tạ Tầm không hề nạp thêm một phòng thê thiếp nào cả, rốt cuộc mới yên tâm.


Tống Như Oản lấy lại tinh thần, nhìn Tống Khỉ Trinh khẽ cười nói: “Không có gì, là đang suy nghĩ dây đàn này đánh như thế nào.”
Tống Khỉ Trinh buông đàn trong tay ra, kéo tay Tống Như Oản nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, đánh nửa ngày, tay mỏi nhừ.”


Hai tỷ muội liền cùng nhau đi ra ngoài, yên lặng một đường cho đến khi tới hành lang, Tống Khỉ Trinh mới cười hì hì thấp giọng hỏi: “Muội vừa rồi xuất thần, kỳ thật là nhớ Tạ thế tử của mình đi?”


Tống Như Oản bị đoán đúng tâm tư, ngượng ngùng quay đầu đi, “Đường tỷ nói cái gì đâu!”
“Muội mau thành thật nói ra, tỷ đây sẽ giúp muội đi gặp mặt hắn.”


Tống Như Oản vừa nghe nàng ấy có thể giúp mình nhìn thấy Tạ Tầm, nào còn có không thừa nhận, lập tức đỏ mặt gật đầu.


Tống Khỉ Trinh che miệng cười Tống Như Oản rất lâu mới nói:“Đại ca ta là bạn tốt của Tạ thế tử, nói hắn hẹn người giúp muội cũng không khó. Đến lúc đó, chúng ta lại nói muốn đi chùa cầu phúc, này không phải được rồi?”






Truyện liên quan