Chương 42: Đi thôi, cô ngốc
Cả buổi tối tôi lăn lộn, nhảy nhót ở trên giường không ngủ được. Thẳng tới rạng sáng, khi bầu trời trở nên trắng dần thì mời từ từ thiếp đi.
Bảy giờ rưỡi, đồng hồ báo thức kêu ầm ĩ gọi tôi rời giường, hiển nhiên không thể tránh khỏi hai quầng thâm trên mắt cùng gấu trúc trong sở thú không khác gì nhau, cẩn thận mang đồ trang sức trang nhã mới tạm đè ép được tâm trạng xuống. Tôi đã sớm nhìn thấy tin nhắn của Trương Húc trên điện thoại di động, anh đang ở dưới lầu chờ tôi cùng đi ăn sáng.
Chào hỏi Lão Phật Gia xong, tôi mặc vội quần áo liền chạy xuống dưới lầu.
“Anh làm sao vậy?” Tôi nhìn đôi mắt đen láy của Trương Húc, kì quái hỏi.
Nụ cười của anh có chút khác thường, ý cười lan tới khóe miệng: “Anh tối hôm qua một đêm không ngủ.”
Tôi chuyển từ kinh ngạc ban đầu tới thẹn thùng cúi đầu: “Em……………em cũng vậy.”
Không nghĩ tới Trương Húc cùng tôi giống nhau, hóa ra anh cũng có cảm giác khẩn trương.
“Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Tôi ngồi trên xe Trương Húc, đi theo anh tới chỗ nhà hàng gần đó ăn sáng. Bữa sáng đơn giản, người đơn giản, cuộc sống đơn giản, như vậy còn đòi hỏi gì nữa?
Một ngày làm việc, cả người tôi như bị vây trong trạng thái nhẹ nhàng bay bổng, đứng trong thang máy khẽ ngâm nga một bài hát. Lúc thang máy mở cửa liền đụng phải bàng môn tà đạo Lục Bách Nghiêu.
“A, có việc gì vui sao, hôm nay tâm trạng tốt như vậy?” Lục Bách Nghiêu đi vào thang máy, nhấn nút tầng trệt sau đó cà lơ phất phơ nhìn tôi.
Trước kia khi gặp Lục Bách Nghiêu trừ bỏ cãi vả cũng chỉ có cãi vả, hình như tâm trạng hôm nay của anh ta không tệ, vậy mà lại có thể vui vẻ nói chuyện với tôi.
Tâm tình của tôi không tệ, dù sao anh ta cũng là bạn của Trương Húc, tôi liền cùng anh ta nói chuyện tối hôm qua, bất quá không nghĩ tới tôi vừa nói xong, sắc mặt Lục Bách Nghiêu liền trực tiếp cứng lại.
Tôi nâng mắt nhìn anh ta: “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Nghe chuyện tôi cùng Trương Húc ở chung một chỗ, rất giật mình đi? Lúc trước là ai khinh thường tôi, từng thề son sắt nói Trương Húc không có khả năng thích tôi. Hiện tại sự thật đã chứng minh tôi cũng có mùa xuân.”
Tôi chìm đắm trong hạnh phúc của chính mình chưa từng để ý đến sắc mặt Lục Bách Nghiêu đã càng ngày càng trở nên khó coi. Tôi nói còn chưa xong, cửa thang máy tầng trệt đã mở, anh ta cũng không chú ý chạy thẳng ra ngoài, lời tạm biệt cũng chưa nói chỉ chừa cho tôi một cái bóng lưng nặng nề.
“Quái nhân.” Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, cho là Lục Bách Nghiêu lại tái phát bệnh thần kinh gì đó, nhìn cửa thang máy khép lại, cuối cùng trong miệng mới thốt ra hai chữ.
Bởi vì quan hệ của tôi cùng Trương Húc có chút tiến triển, tâm tình mỗi ngày của tôi đều rất tốt. Đợi sau khi tan làm liền khẩn cấp chạy tới xe Đồng Yến, tính đi đến bệnh viện cùng Trương Húc ăn cơm.
Không giống với mấy lần trước lúng túng không biết làm sao, lúc tôi đến hình như anh vừa cùng bệnh nhân nói chuyện xong, tôi đi vào ngồi trên sôpha trong văn phòng, chờ anh thay đồ xong liền tan tầm.
“Đi thôi, cô ngốc.” Anh đứng bên cạnh sôpha vươn tay về phía tôi.
Tôi đưa tay đặt lên trên tay anh, mượn sức anh từ sôpha đứng dậy liền giật mình nhớ tới một nói rất thơ: cảm nhận cảnh đẹp trong cuộc đời, giờ phút này, còn trẻ hãy yêu nhau say đắm để cuối cùng kết thúc không hối hận. Trong lòng tôi suy nghĩ, đến cuối cùng tôi là cảnh đẹp của Trương Húc hay Trương Húc là cảnh đẹp trong cuộc đời tôi?
Trước tiên Trương Húc tìm vị trí tốt tại nhà hàng, tầng cao nhất gần cửa sổ, tựa đầu vào một bên cửa sổ có thể nhìn thấy vẻ đẹp của thành phố lúc về đêm, đèn neon sáng rực, đẹp đẽ cực kỳ.
Đây là lần hẹn hò đầu tiên của chúng tôi, ai cũng hi vọng lưu lại một kỉ niệm đẹp để mà nhớ lại, cũng không nghĩ tới cuối cùng lại bị tên khốn Lục Bách Nghiêu này phá hỏng?