Chương 71-3: Gọi là chồng (3)
Editor: coki (Mèo)
Tôi lau (mồ hôi), anh thật đúng là không khách khí!
Ông xã…………Ông xã…………….
Lục Bách Nghiêu, anh vẫn là dùng một đao trực tiếp chém ch.ết em đi.
Sắc mặt của Lục Bách Nghiêu đang bình thường thì bỗng nhiên dùng tốc độ ánh sáng chuyển sang màu hồng rực rỡ………..
Đang lúc tôi và Lục Bách Nghiêu dùng một tư thế vô cùng quỷ dị giằng co thì rầm một tiếng, ngoài cửa có một người đàn ông bỗng nhiên ngã vào trong phòng. Tôi cùng Lục Bách Nghiêu đều bị hoảng sợ, lực chú ý toàn bộ đều đặt lên trên người kia, sau đó người đàn ông kia cực kỳ ngượng ngùng đỏ mặt nói: “Đi nhầm phòng, hai người cứ tiếp tục………”
Cuối cùng chúng tôi nhìn kỹ thấy thì thấy người đàn ông kia run rẩy đứng lên, duy trì phong độ sau đó làm như không có việc gì bước ra ngoài.
Tiếp tục?
Tiếp tục cái gì?
Tôi quay đầu nhìn về phía Lục Bách Nghiêu, sau đó rốt cuộc cũng chú ý đến tư thế của hai chúng tôi, tôi đang dùng một một tư thế vô cùng quỷ dị cưỡi lên người Lục Bách Nghiêu…………
Người đàn ông vừa rồi có phải đã hiểu lầm hay không?
Tôi vừa thất thần trong chớp mắt thì Lục Bách Nghiêu đã nhanh tay mở ipad lên sau đó cặp mắt hoa đào kia cợt nhả nhìn về phía tôi, nghiêng người ghé vào sát môi tôi, nhẹ nhàng mổ một cái: “Vì sao anh hôn em? Em hỏi Baidu không bằng trực tiếp hỏi anh đi?”
Anh ta cười đến sáng lạn còn tôi thì thật sự túng quẫn…
Tôi giống như vô ý hỏi: “Bởi vì bổn cô nương xinh đẹp như hoa, thanh thuần dịu dàng đáng yêu hiền lương thục đức, cho nên………Anh liền thích em?”
“Nghĩ hay quá nhỉ?” Lục Bách Nghiêu khinh thường hừ một tiếng: “Không có việc gì thì đừng có vũ nhục cái từ xinh đẹp như hoa thanh thuần dịu dàng đáng yêu hiền lương thục đức.”
Tôi…………..nhịn!
Tôi tiếp tục hỏi: “Vậy thì vì sao? Anh hôn em là vì anh thích em?
Lục Bách Nghiêu lại tiếp tục hừ một tiếng: “Buồn cười, bổn đại gia mà thích em?”
Mẹ anh á!
Rõ ràng trước đó không bao lâu còn chạy theo tôi cầu hôn vậy mà bây giờ lại chối. Nào có chuyện hay như vậy.
Tôi đang muốn dùng trạng thái bạo lức lôi Lục Bách Nghiêu ra làm cầu đá thì anh ta bỗng dưng xoay người làm tôi đang ngồi trên người anh ta bị đè xuống dưới, trong nháy mắt vị trí của hai người đã bị biến hóa “Long trời lở đất”.
Ưu thế của tôi………………….Quyền chủ động của tôi…………………………….Nước mắt chảy dài mười dặm phố………….
Cả người tôi đều bị Lục Bách Nghiêu gắt gao đè nặng, trong phút chốc gương mặt anh ta liền kề sát vào tôi, trong lúc tôi nghĩ anh ta đang muốn hôn tôi thì anh ta lại chuyển phương hướng, đầu chôn ở bên tai tôi nói từng chữ từng chữ: “Hạ Cận, anh không thích em.”
Anh ta nói một câu kia trong nháy mắt làm cho người tôi sợ run, cứng đờ ngay tại chỗ.
Sau đó anh ta bỗng nhiên vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng ʍút̼ lỗ tai tôi. Động tác rất nhẹ, rất ôn nhu làm tôi có chút ngứa ngáy, theo bản năng muốn trốn tránh nhưng thân mình lại bị anh ta đè ép hoàn toàn không thể động đậy được.
Vành tai bị anh ta ʍút̼ vào có chút nóng nóng, tôi cảm giác cả người mình đều nóng lên giống như đang ngồi ở trong lò hấp. Hơi thở nóng rực của anh ta phun vào bên trong lỗ tai có một loại cảm giác rất kỳ quái, rất khó hình dung.
Sau đó tôi liền nghe thấy giọng nói cực kỳ nghiêm túc của Lục Bách Nghiêu: “Anh không coi trọng em, anh cũng không thích em bởi vì anh yêu em……..”
Bởi vì anh yêu em……..
Bởi vì anh yêu em…..
Tôi không biết cảm giác trời sụp đất nứt là gì nhưng lúc này tôi thật sự cảm thấy mình đang trải qua tình cảnh này. Toàn bộ thế giới đều sụp xuống ở trước mặt tôi, chỉ có Lục Bách Nghiêu đang ở trước mặt dùng thân thể che chở cho tôi, gắt gao ôm chặt lấy tôi.
Sớm đã quên là ai chủ động trước, đợi đến thời điểm tôi ý thức được thì môi hai người đã quấn quít lấy nhau, giống như đang trong tình yêu cuồng nhiệt của một đôi tình nhân bình thường.
Trong nháy mắt tôi liền cảm thấy hoảng hốt, vì sao lúc này tôi lại khát vọng anh ta đến như thế?
Tôi vẫn cho rằng người mình yêu là Trương Húc nhưng sau đó tôi lại nghi hoặc. Lúc này Lục Bách Nghiêu giống như một luồng ánh sáng mãnh liệt hung hăng vạch trần tấm màn đen đang chắn ở trước mắt tôi.
Khi một lòng một dạ của tôi đều đặt trên người Trương Húc thì anh luôn đuổi theo ở phía sau. Bất luận là khi nào, vui vẻ hay khổ sở, tình yêu cuồng nhiệt hay tổn thương, khỏe mạnh hay sinh bệnh người luôn ở bên cạnh tôi không phải Trương Húc mà đều là Lục Bách Nghiêu.
Cho dù khi chúng tôi gặp lại nhau trừ bỏ đấu võ mồm cũng chỉ có đấu võ mồm, có đôi khi tôi sẽ hưng phấn cười to, có đôi khi lại tức giận muốn ch.ết nhưng kỳ thật trong lúc đó bất tri bất giác lòng của tôi đã bị ảnh hưởng bởi người này.
Thậm chí ngay cả tôi cũng chưa từng nhận thấy được sự ảnh hưởng nhưng nó vẫn nảy mầm từ từ sinh sôi ở trong lòng, càng lúc càng lớn, sau đó liền ở trong sinh mệnh của tôi, có muốn đuổi cùng đuổi không được.
Giờ khắc này, trong đầu tôi hồi tưởng lại mọi việc với tốc độ ánh sáng, cuối cùng một đáp án vô cùng rõ ràng hiện ra.
Xong rồi!
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là tôi biết mình xong rồi!