Chương 31.1: Chỉ có ba lần (1.1)

Hai giờ trước khi xảy ra sự việc.
Tôi vừa mới đến phòng ăn cùng với bộ đôi Nam Cung điên khùng, khi liếc nhìn phòng ăn, tôi thấy những khuôn mặt có tên tuổi rất tài năng ở đây - người duy nhất trong phòng có vẻ ngoài 20 tuổi là Đường Thiệu Dương.


Tứ Xuyên nổi tiếng với những món ăn có hương vị đặc biệt mạnh mẽ, đồ ăn cay của họ được coi là nổi tiếng nhất trong số đó.
Có rất nhiều đồ ăn trên bàn, nhưng mùi gia vị xộc vào mũi tôi thực sự quá nồng.
Tôi cảm thấy như thể mình sẽ bị đau bụng chỉ khi ngửi thấy chúng.


May mắn thay, dường như cũng có những món ăn nhẹ được chuẩn bị cho những người không thích cay.
Lại được ăn bánh bao, ngay cả ở Tứ Xuyên.
...Có lẽ đó cũng không phải là điều xấu?


Đường Thiệu Dương mỉm cười nhìn mọi người tụ tập, ngay sau đó hắn gọi hạ nhân trong Đường gia đến nếm thử đồ ăn, từng người một.


Người ta làm vậy để chứng minh rằng thực phẩm đã được chế biến một cách an toàn để ăn, vì họ là một gia tộc được biết đến là thành thạo trong việc sử dụng độc dược.


Tất nhiên, tôi không biết điều đó thực sự có tác dụng như thế nào trong việc chiếm được lòng tin của quý khách.
"Nó không phải là các món ngon nhất, nhưng ta hy vọng các vị thích bữa ăn này"
Ngay sau khi Đường Thiệu Dương lên tiếng, mọi người đều chậm rãi bắt đầu dùng bữa.


available on google playdownload on app store


Bây giờ nghĩ lại, tôi đến đây mà không cho Vi Tuyết A biết. Tôi hy vọng cô ấy sẽ không giận tôi...
Ừm...
Tôi không chắc chắn, nhưng tôi tin rằng cô ấy đang chăm sóc bản thân mình rất tốt.
Ừm......
Tôi cứ cố đưa đũa về phía thức ăn nhưng đành phải dừng lại.


Đó là vì Đường Tố Nhiệt, người ngồi cạnh ca ca cô ấy, nhưng thay vì ăn, cô lại dán mắt vào tôi...
...Cứ thế này thì tôi phát ốm mắt.
Bây giờ cô ta bị sao vậy?


Tôi cứ lặp lại hành động cầm bánh bao rồi thả ra vì đôi mắt rực lửa của Đường Tố Nhiệt không ngừng nhìn chằm chằm vào tôi.
Điều khiến chuyện này đặc biệt khó chịu là cảnh tượng này luôn xảy ra mỗi khi chúng tôi gặp nhau trong kiếp trước của tôi.


Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói gì.
Có lần tôi đã quá bực mình đến nỗi phải lớn tiếng mắng mỏ cô ấy.
Điều thậm chí còn vô lý hơn nữa là cô ấy đã khóc ngay trước mặt tôi sau khi tôi làm điều đó.


Tôi chỉ mắng cô ấy một chút vì đã nhìn chằm chằm vào tôi, rồi đột nhiên cô ấy bắt đầu khóc...
Ài... Tôi đoán là tôi phải đối mặt với việc cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi ngay cả trong kiếp này...


Cô ta có thù oán gì với tôi hay sao? Tôi không nghĩ mình đã làm gì với Đường gia cả.
Có lẽ cô ấy không thích tôi ăn bánh bao?
... Hay có thể chỉ là do vẻ ngoài của tôi?


Tôi đã quen với việc mọi người nói tôi có biểu cảm trên khuôn mặt tệ, nên những lời nói như vậy không thực sự làm tôi bối rối.
Cuối cùng tôi quyết định lờ cô ấy đi rồi cầm lấy và ăn một chiếc bánh bao.
Khụ khụ!
ch.ết tiệt!
Tôi gần như phun miếng bánh ra ngay khi cắn vào.


Tại sao nó lại cay thế này!?
Tôi đã mất cảnh giác, nếu tôi phun thức ăn ra ở đây, chắc chắn mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong lúc tôi đang bận giải quyết những suy nghĩ mâu thuẫn của mình, ai đó ngồi cạnh đã đẩy một cốc nước về phía tôi.
Đó là Nam Cung Phi.


Lúc đầu tôi rất giật mình, nhưng tôi nhanh chóng cầm lấy cốc nước và uống một hơi cạn sạch.
Họ đã cho cái quái gì vào trong bánh bao để làm cho chúng cay thế nhỉ?
Sau khi uống hết nước, tôi thở phào nhẹ nhõm và quay sang Nam Cung Phi.
"Đa tạ."


Nam Cung Phi gật đầu trước lời tôi nói và cẩn thận đặt thứ gì đó vào đĩa của tôi.
Tôi tự hỏi đó là gì nên tôi nhìn vào và thấy đó là một miếng cá nướng đã được rút xương ra.
Tôi nhìn nó với vẻ bối rối.
"Cái này không cay..."
"...Hả?"


"Có vẻ như ngươi không chịu được gia vị..."
Mọi người đều nhìn tôi sao?
"Ta rất biết ơn, nhưng tại sao đột nhiên ngươi lại nói chuyện trống không với ta thế...?"
"...Công tử."
Cô ấy đang muốn đánh nhau à?


Tôi tự hỏi liệu cô ấy có muốn cãi nhau không nên tôi nhìn vào mặt cô ấy, nhưng biểu cảm của cô ấy cho tôi biết cô ấy không hề có ý định xấu.
Nhưng tại sao cô ấy lại hành động như thế này?


Tôi không thích cách cô ấy đối xử với tôi như một đứa nhóc, nhưng vì cô ấy không có vẻ gì là có ý đồ xấu sau hành động của mình nên tôi cũng không thể nói gì được.
-Rắc!


Tôi nhìn về phía phát ra tiếng động như có vật gì đó vỡ và phát hiện đó chính là đôi đũa đang ở trong tay Nam Cung Thiên Tuấn.
Đường Thiệu Dương lên tiếng sau khi ngạc nhiên.
"À, có vẻ như ngươi đã cầm lấy một đôi đũa kém chất lượng."


"Không, chỉ là ta đã quen dùng sức khi dùng đũa nên..."
"Ta xin lỗi vì điều đó, Thiên Tuấn. Ta sẽ mang cho ngươi đôi mới ngay."
"Không cần đâu, Đường huynh. Ta cũng xin lỗi vì đã làm hỏng đồ của người khác. Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn."
Sau khi nói xong, hắn ta liếc nhìn tôi.


Tôi cố tình ăn hết đồ ăn mà Nam Cung Phi đưa cho tôi lúc đó để hắn ta có thể nhìn thấy.
Rồi mắt hắn ta run rẩy như bị động kinh.
Có phần nào trong số này quan trọng với hắn ta đến mức khiến hắn tức giận như vậy không? Tôi thực sự không thể hiểu nổi.


Tôi không để ý đến hắn ta và chỉ chọn những món ăn nhẹ để ăn, bữa ăn cũng kết thúc ngay sau đó.
Ăn xong tôi muốn đi ngay, nhưng có lẽ Đường Thiệu Dương không mời mọi người đến đây chỉ để chúng tôi có thể cùng nhau thưởng thức bữa ăn.


Trong phòng ăn gồm có những thành viên của gia tộc Nam Cung, gia tộc Cửu gia, cũng như những vị khách khác từ Tứ Xuyên được mời đến.


Có lẽ đó không phải là điều gì to tát, nhưng tôi đoán rằng mục đích đằng sau hành động của hắn ta là để hình thành một liên minh nhỏ giữa những người có mặt ở đó.
Sau bữa ăn, hầu hết các cuộc trò chuyện và câu hỏi đều hướng về Nam Cung Thiên Tuấn.


Rốt cuộc, hắn ta xuất thân từ một trong Tứ đại gia tộc nên không có gì ngạc nhiên khi hắn ta nhận được nhiều sự chú ý nhất.
Lúc đầu, cuộc trò chuyện cũng hướng về Nam Cung Phi, nhưng cuộc trò chuyện nhanh chóng dừng lại sau khi những người tiếp cận cô ấy nghe thấy câu trả lời ngắn gọn và vô cảm của cô ấy.


Đúng...
À...?
Ừm...
Đó là những câu trả lời của cô ấy, nên bất kỳ sự hứng thú nào của những người muốn trò chuyện với cô ấy đều nhanh chóng biến mất.


Cửu gia cũng được biết đến là ngang hàng với Tứ đại gia tộc, vì vậy có một số người đến gần tôi với mục đích trò chuyện.
Tôi chỉ nói chuyện với họ một cách ngắn gọn trong khi vẫn giữ nụ cười tinh tế.


Khi tôi nhìn vào số người mà Nam Cung Thiên Tuấn đang nói chuyện, tôi cảm thấy mơ hồ có chút ngưỡng mộ.
Tôi sẽ cảm thấy mệt mỏi ngay lập tức nếu phải nói chuyện với nhiều người như vậy, nhưng anh chàng Nam Cung kia dường như lại thích thú với việc đó.
Đây thực sự là chuyên môn của hắn ta.


Trong lúc tôi đang ngồi đó, vô hồn chờ đợi mọi chuyện kết thúc, tôi cảm thấy có ai đó ngồi cạnh mình.
Tôi tự hỏi đó là ai và khi tôi quay lại nhìn, tôi thấy đó là Đường Tố Nhiệt.
"...?"


Đường Tố Nhiệt giả vờ ho khan và nhấp một ngụm trà trong khi tỏ ra không có chuyện gì, nhưng tôi thấy tai cô ấy hơi đỏ.
Cô ta hành động kỳ lạ, giống hệt như lúc ăn.
"Đường tiểu thư?"
"Hả? Vâng?"
"Tiểu thư có điều gì muốn nói với ta phải không?"
"Không...!? Ta không biết."


Ừm, có vẻ như là vậy thật, nhưng mà...
Trong lúc tôi đang nhìn cô ấy với đôi lông mày nhíu lại, không hiểu sao tai cô ấy lại đỏ hơn.
Sau đó, cô ấy đột nhiên cúi mắt xuống, như thể cô ấy không thể chịu đựng được nữa.


Tôi thực sự trong đáng sợ đến thế sao? Cô ấy thực sự không cần phải ngồi cạnh tôi nếu tôi tệ đến thế đâu!
Tại sao cô ấy lại hành động như thế này?
"Khụ! Khụ"
Đường Tố Nhiệt đột nhiên ho như thể cô ấy đang bị nghẹn.


Cô ấy do dự một lúc sau khi lấy lại bình tĩnh, rồi thì thầm với tôi.
“Cửu công tử, ngươi... có người nào thích ch-”
"Đường huynh, bên dưới có phải là một khu tập luyện đúng không?"


Cô ấy đang cố hỏi tôi điều gì đó trong khi bồn chồn, nhưng tiếng thì thầm của cô ấy nhanh chóng bị giọng nói của Nam Cung Thiên Tuấn át đi.
Khi tôi nhìn ra cửa sổ, tôi thấy hắn ta đang hỏi về một tòa phủ đệ lớn ở bên ngoài.


Đường Tố Nhiệt đã cố gắng hỏi tôi điều gì đó, vì vậy tôi quay sang cô ấy.
"Đường tiểu thư, người đang nói gì vậy?"
"...Không có gì."
Nói vậy nhưng thực ra Đường Tố Nhiệt đang lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Thiên Tuấn...


Đúng, cô ấy sẽ hỏi lại tôi nếu điều đó thực sự quan trọng.
Đường Thiệu Dương trả lời câu hỏi của Nam Cung Thiên Tuấn.
"À, đó là khu vực tập luyện dành riêng cho người Đường gia chúng ta. Lần trước đến đây, ta không chỉ cho ngươi sao?"


"Nó khá lớn, chỉ có người nhà Đường mới sử dụng được."
"Đúng, chúng ta đảm bảo vệ sinh nơi này sạch sẽ... nhưng không ai thực sự sử dụng nó, vì mỗi người đều sử dụng khu vực tập luyện của riêng mình."


Nam Cung Thiên Tuấn nhìn khu vực luyện tập với ánh mắt lạ lẫm rồi nói với Đường Thiệu Dương.
"Ta có thể xem nơi đó được không? Ta muốn xem một lần."
"Hmm... Có vẻ như mọi người ở đây đã nói xong rồi, vậy mọi người có muốn xem thử không?"
Cuối cùng là cũng đến món cuối.


Nếu biết trước rằng mình sẽ phải giải quyết tất cả những rắc rối này, có lẽ tốt hơn là tôi nên lẻn ra khỏi chỗ lưu trú và đến đây một cách bí mật.
Có lẽ đó là cách thông minh nhất.


Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gắn liền từ “thông minh” với Nhị trưởng lão trong cuộc đời mình.
Tôi không bao giờ đoán được....
...






Truyện liên quan