Chương 112.1: Chưa khám phá (1.1)
Long quân.
Họ là một kiếm đội trong Liên Minh Võ Lâm, hay nói chính xác hơn là lực lượng đặc biệt trực thuộc sự chỉ huy của Minh chủ Liên Minh Võ Lâm.
Nhiệm vụ của họ là hộ vệ Minh chủ Liên Minh Võ Lâm và quản lý các nhóm kiếm đội khác.
Tuy nhiên, họ biết sự thật. Họ biết mục đích thực sự của họ là khác.
Minh chủ Võ Lâm lúc bấy giờ, Kiếm Tôn, không phải là người cần phải có người hộ vệ.
Lúc đó, ông ta đã là một cao thủ kiếm pháp, khuôn mặt là thứ duy nhất mang tính người.
Lão ta trở nên mạnh mẽ đến mức không cần kiếm để thực hiện các chiêu kiếm pháp của mình. Một người đàn ông mạnh mẽ như vậy không cần sự bảo vệ.
Cũng không cần phải quản lý các kiếm đội khác. Long quân vốn không phù hợp với công việc như vậy ngay từ đầu.
Long quân thường được giao nhiệm vụ chiến đấu chống lại phe Tà giáo, hoặc tiêu diệt những ma vật tấn công người vô tội, nhưng đó vẫn không phải là mục đích thực sự của họ.
Vậy thì mục đích thực sự của họ là gì?
Điều đó đã được tiết lộ vào ngày Kiếm Tôn ra lệnh cho họ nhập ngũ.
Vết nứt trên không đe dọa hàng ngàn người, Ma Cảnh Môn.
Và thứ ở phía sau đó, Vực Thẳm.
Mục đích thực sự của Long quân là nghiên cứu Vực Thẳm.
Thủ lĩnh của họ lúc đó là Cửu Triệt Luân và ông cũng chỉ huy Mai Hoa Kiếm Nữ nữa.
Bên cạnh Mai Hoa Kiếm Nữ, còn có nhiều cao thủ nổi tiếng và có kỹ năng cao khác cũng thuộc Long quân.
Vì nghe nói Long quân được thành lập là để chống lại Vực Thẳm, nơi mà đã khiến người dân vô tội gặp nguy hiểm, nên Mai Hoa Kiếm Nữ của Hoa Sơn đã tình nguyện tham gia.
Lúc đó, Mai Hoa Thiên Tôn đã cố gắng hết sức để ngăn cản cô, nhưng nữ nhân đó đã quyết định rời khỏi Hoa Sơn để gia nhập Liên Minh Võ Lâm.
Quyết định này của Mai Hoa Kiếm Nữ vẫn ám ảnh cô cho đến ngày nay.
- Bừng!
Ngọn lửa bùng phát từ cơ thể của Cửu Triệt Luân.
Trong khi trừng mắt nhìn Mai Hoa Kiếm Nữ bằng ánh mắt dữ tợn, ông ta lên tiếng.
“Ta muốn đối xử với ngươi như một vị khách.”
“Ta cảm ơn sự quan tâm của Đoàn trưởng, nhưng đó không phải là lý do ta đến đây.”
Ngọn lửa dần dần lớn hơn và cuối cùng bao phủ toàn bộ căn phòng.
Ngọn lửa bùng lên sau khi Cửu Triệt Luân mất kiểm soát cảm xúc, nó không thiêu rụi bất cứ thứ gì trong phòng hoặc thậm chí làm tổn thương Mai Hoa Kiếm Nữ.
Cửu Triệt Luân vẫn nắm giữ tốt sức mạnh của mình.
Hơi thở ngày càng khó khăn vì nhiệt lượng xung quanh, nhưng Mai Hoa Kiếm Nữ vẫn không sử dụng nội khí, nàng biết rằng không cần thiết.
Khi ngọn lửa sắp chạm tới mái tóc của Mai Hoa Kiếm Nữ...
Nó lập tức biến mất. Sau đó, Cửu Triệt Luân nói với Mai Hoa Kiếm Nữ bằng giọng bình tĩnh.
“Sự bướng bỉnh của ngươi vẫn như ngày nào.”
Cách nói chuyện của Cửu Triệt Luân với cô đã thay đổi, giọng nói của ông cũng có vẻ hơi mệt mỏi.
Nhận thấy điều đó, Mai Hoa Kiếm Nữ đáp lại, “Có vẻ như ngươi đã thay đổi rất nhiều, Đoàn trưởng”
“Ừm, ta đã thay đổi. Rất nhiều...”
Cửu Triệt Luân mà cô nhìn thấy lần trước khi cô đưa Cửu Nhân Hoa đi cùng rất khác so với Cửu Triệt Luân mà cô đang nhìn thấy bây giờ.
Cửu Triệt Luân trong quá khứ mà Mai Hoa Kiếm Nữ nhớ đến là một người đàn ông rất nguy hiểm, hoang dã và khó lường như ngọn lửa mà ông ta sử dụng.
Ông sẽ thành công trong mọi việc nếu cần và phá bỏ mọi chướng ngại vật cản đường mình.
Nhưng Chiến Thần Hổ hiện tại thì sao?
Mặc dù là người đã thành thạo Hỏa Công, thái độ của ông lại lạnh như băng.
Cửu Triệt Luân không che giấu biểu cảm mà nói với Mai Hoa Kiếm Nữ.
“Khi ngươi nói sẽ đưa nữ nhi ta đi, ta chắc chắn là ta đã nói với ngươi điều gì đó.”
"Đúng."
“Ta đã bảo ngươi đừng bao giờ hỏi về thê tử ta mà?”
“Ta nhớ.”
“Vậy bây giờ ngươi đang làm gì?”
“Ta... Ta không hỏi về cô ấy, thưa Đoàn trưởng”
“Chỉ vì ngươi bóp méo lời nói của mình, không có nghĩa là ý nghĩa của nó đã thay đổi. Cô hiểu rõ hơn ta rằng lời hứa mà chúng ta đã nói lúc đó không phải là thứ chúng ta có thể coi nhẹ.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Cửu Triệt Luân càng thêm nghiêm túc. Nhưng Mai Hoa Kiếm Nữ vẫn không có ý định lùi bước.
Cô ấy không đi cả chặng đường dài như vậy chỉ để bỏ cuộc ngay từ đầu.
“Cho đến thời điểm Đoàn trưởng giải tán Long quân, có một điều mà tất cả chúng ta đều không thể hiểu được. Và bây giờ thậm chí còn khó hiểu hơn nữa.”
“Có chuyện gì thế?”
“Sao ngươi lại hiểu được quyết định của Kiếm Tôn?”
“...”
“Ngươi biết mà, đúng không? Vì người sống sót duy nhất bước ra khỏi Vực Thẳm là ngươi, Đoàn trưởng”
“Ngươi đang muốn nói gì vậy?"
“Ta chỉ tò mò thôi. Đã quá muộn để ta oán giận ai đó vì lúc này ta đã trở nên quá vô cảm rồi."
Mặc dù chưa lâu, nhưng nghĩa vụ mà cô cảm thấy bên trong đã dần phai nhạt theo thời gian.
Rất có thể bất kỳ ai từng ở cùng kiếm đội với Mai Hoa Kiếm Nữ đều có cùng cảm giác như vậy.
“Ngươi có biết có bao nhiêu người trong Long quân tin tưởng và ngưỡng mộ ngươi không?"
Mai Hoa Kiếm Nữ biết rằng ông biết câu trả lời.
Ông sẽ không quên đâu. Cô chắc chắn điều đó.
“Thiên Hi cũng vậy. Ta muốn biết cô ấy đã đi đâu, nhưng ta không muốn đi xa đến mức tìm hiểu xem cổ đến từ đâu.”
Cô ấy có lẽ sẽ quay trở lại nơi cô ấy đã đến. Đó là điều mà Mai Hoa Kiếm Nữ đã nghĩ.
Tuy nhiên, điều đó đã không xảy ra.
Cô ấy đã đến cùng với làn gió và ở lại để sưởi ấm cho họ. Và rồi cổ cũng sẽ rời đi theo cách tương tự.
Mai Hoa Kiếm Nữ đã cầu xin rằng đó là sự thật.
“Vậy ta hỏi lại. Ngươi đã nhìn thấy gì ở Vực Thẳm, Đoàn trưởng?"
Cửu Triệt Luân chỉ im lặng nhìn Mai Hoa Kiếm Nữ sau khi cô hỏi ông câu hỏi đó.
Ngươi có thể tìm thấy bất cứ thứ gì trong thế giới đáng sợ mang tên Vực Thẳm.
Đó là một nơi không thể so sánh với logic của thế giới thực.
Một khoảng thời gian dài trôi qua trong im lặng và cuối cùng Mai Hoa Kiếm Nữ cũng bắt đầu hơi cau mày.
Không phải vì cô cảm thấy bị xúc phạm vì Cửu Triệt Luân vẫn chưa trả lời cô.
Cửu Triệt Luân chỉ im lặng nhìn cô, một lúc sau cô mới nhận ra.
“Đoàn trưởng...”
Không phải là Cửu Triệt Luân không muốn nói, mà là ông không có khả năng nói.
Mai Hoa Kiếm Nữ đã quá quen thuộc với chuyện này rồi. Đây là chuyện mà chính cô cũng đã từng trải qua.
"Làm sao-"
Mai Hoa Kiếm Nữ không thể nói hết lời.
Nếu Cửu Triệt Luân cũng nhìn thấy cảnh tượng như cô, cô biết rằng ông cũng sẽ không thể nào nói ra được.
Nếu quả thật là như vậy, nếu Cửu Triệt Luân thật sự nhìn thấy “cây” kia...
Trong lúc Mai Hoa Kiếm Nữ đang chìm sâu vào suy nghĩ, Cửu Triệt Luân mở miệng.
“Cô đang tìm Thiên Hi à? Và nếu không phải vì vậy, thì tại sao ngươi lại đi qua cổng?”
“...!"
“Cũng không cần giải thích nếu ngươi thấy rồi. Ngay từ đầu đã không phải là thứ có thể giải thích được rồi.”
Bây giờ cô biết Cửu Triệt Luân cũng đã nhìn thấy nó.
Ông cũng đã nhìn thấy thứ kinh tởm, bí ẩn đó. Nếu không, ông đã không nói ra những lời đó.
Cửu Triệt Luân tiếp tục nói.
“Ngươi hỏi ta hiểu lão già đó thế nào. Ta chưa bao giờ hiểu. Ta cũng chưa bao giờ tha thứ cho lão ấy.”
“Vậy thì tại sao.”
"Đó là lý do tại sao ta phải làm vậy."
Mai Hoa Kiếm Nữ ngừng nói sau khi nghe Cửu Triệt Luân nói vậy.
Ánh mắt ông trống rỗng. Đôi mắt ông sâu thẳm và đen tối, như thể ngươi đang nhìn chằm chằm vào một vực thẳm vô tận.
“Chúc mừng ngươi đã bình phục. Nghe nói là nhờ con trai ta, ta sẽ hỏi lại sau.”
“Ta không biết ngươi đã nhìn thấy gì hoặc nhìn thấy bao xa, nhưng ta khuyên cô nên dừng lại ở đó.”
Mai Hoa Kiếm Nữ không khỏi cảm thấy tò mò sau khi nghe những lời của Cửu Triệt Luân.
Nàng bị một cấm chú ảnh hưởng, chỉ cần nhìn vào liền cảm thấy cổ mình như bị bóp nghẹt, suýt nữa mất mạng vì một luồng khí không rõ tràn vào trong cơ thể, nàng căn bản không có cách nào chống cự.
Nếu Cửu Triệt Luân cũng nhìn thấy cảnh này, sao ông vẫn khỏe chứ?
Cô nhớ lại lời Cửu Dương Thiên từng nói, võ công của Cửu gia có thể thanh lọc và xua đuổi những luồng khí ô uế.
Có phải vì thế không?
Nhưng để thực hiện được điều đó...
Có gì đó không ổn?
Có thể là lời ông nói, có thể là đôi mắt đó, hoặc thậm chí là cả Cửu Triệt Luân.
Mai Hoa Kiếm Nữ cảm thấy có thứ gì đó bên trong ông đã biến mất.
Khí chất của ông vẫn như cũ. Cửu Triệt Luân vẫn đang ở thời kỳ đỉnh cao của võ thuật.
Mai Hoa Kiếm Nữ biết rằng ông không hề lơ là việc luyện tập mặc dù đã trở thành Gia chủ của một gia tộc, bởi vì cô có thể cảm nhận được một bức tường không thể vượt qua từ ông.
Giống như bức tường mà cô cảm thấy khi nhìn vào Chưởng môn Hoa Sơn, hay Kiếm Tôn.
Người ở cảnh giới này chỉ được coi là một trong trăm bậc thầy võ thuật thôi sao?
Không phải cảm giác mà chính là bản năng mách bảo cô rằng ông đang che giấu điều gì đó.
Cửu Triệt Luân đang che giấu con người thật của mình.
Một lời đồn thổi lan truyền khắp thế giới thực sự rất yếu ớt khi cô đứng trước sự thật.
Ngọn lửa mà ông ta thể hiện trước đây không yếu như vậy và thứ ẩn núp bên trong ngọn lửa cũng không có vẻ gì là nhẹ cả.
“Điều gì khiến ngươi trở nên thế này, Đoàn trưởng?”
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì vào lúc này?”
Cửu Triệt Luân lại trở về trạng thái bình thường.
Ông ấy đang nói với cô rằng ông sẽ không đào sâu thêm vào chủ đề này nữa.
Mai Hoa Kiếm Nữ cũng nhận ra điều này và sửa soạn lại mái tóc. “Ta sẽ lại đến thăm ngươi”
“Vì là Mai Hoa Kiếm Nữ nên ta luôn hoan nghênh sự ghé thăm của ngươi."
Ông nói với giọng điệu không hề có một chút linh hồn nào.
Hơn nữa, tầm nhìn của ông đã hướng đến lá thư trên bàn.
Tính cách khó chịu của ông dường như đã phát triển theo một cách khác.
Mai Hoa Kiếm Nữ rời khỏi phòng, đi dạo quanh khu vườn đã thu hút sự chú ý của cô.
Một gia nhân đi theo để dẫn cô trở về, nhưng sự chú ý của Mai Hoa Kiếm Nữ lại hoàn toàn tập trung vào một việc khác.
Cô cảm thấy mình không thu được nhiều thông tin từ cuộc trò chuyện, nhưng đồng thời cũng hiểu được một số thông tin quan trọng.
-Đó là lý do tại sao ta phải làm vậy.
Cô nhớ lại những lời Cửu Triệt Luân đã nói.
Cô nghĩ rằng ngay cả khi mọi người đều tha thứ cho Kiếm Tôn, thì Cửu Triệt Luân vẫn không tha thứ.
Nhiều thập kỷ trước, ngoài một số ít người và Mai Hoa Kiếm Nữ đang nằm liệt giường, hàng chục võ giả của Long quân đã được gửi đến Vực Thẳm theo lệnh của Minh chủ Võ Lâm.
Họ không do dự một giây nào và bắt tay vào thực hiện nhiệm vụ của mình.
Mệnh lệnh của Minh chủ là tất cả đối với Long quân và họ tin rằng bất kỳ mệnh lệnh nào mà Minh chủ đưa ra đều vì lợi ích của vô số người.
Đó chính là lý do vì sao ngay từ đầu họ đã gia nhập lực lượng này.
Sau một thời gian trôi qua, Minh chủ Võ Lâm và Long quân trở về từ Vực Thẳm.
Mai Hoa Kiếm Nữ không khỏi khóc trong tuyệt vọng khi nhìn thấy những người trở về.
...











