Chương 120.1: Vô Danh Kiếm (2.1)



- Đồ khốn nạn..
[Đừng chửi ta nữa! Trời ơi... Một Đạo sĩ sao có thể thô tục như vậy được?]
- Ngươi thực sự là người giỏi nhất khi nói đến việc vô liêm sỉ... Biểu cảm của ngươi thậm chí không hề thay đổi dù ngươi đã để lại cho lão già này một điều ngu ngốc để làm.


[Ông không cần phải trả tiền thuê chỗ ở, vậy nên thỉnh thoảng giúp đỡ cũng được phải không?]
- Ta chỉ hy vọng rằng ngươi nên đi ch.ết đi...
Sự cằn nhằn không ngừng của Thiết lão không có dấu hiệu kết thúc.
Tuy nhiên, cuối cùng ông vẫn cầm thanh kiếm lên.


- Hãy biết rằng lần này ta sẽ lấy thân xác này mãi mãi.
[Ông là tên cướp hào phóng hay gì vậy? Sao lại gửi lời cảnh báo sớm thế?]
Quyền kiểm soát cơ thể của tôi tự nhiên được chuyển giao cho Thiết lão.
Ông ấy đã nói với tôi rằng ông ta không thể làm điều này thường xuyên được.


Tuy nhiên, nhìn lại bây giờ, tôi không chắc liệu điều đó có thực sự xảy ra ở đây hay không?
- Ta chưa bao giờ nói dối ngươi. Sự thật là ta không thể ở trong cơ thể ngươi quá lâu.
Tư thế cầm kiếm và hơi thở của tôi lập tức thay đổi.
Trong mắt tôi, điều này thực sự hấp dẫn.


Giống như trước đây, tôi có thể cảm nhận được nhiều thứ mà bình thường tôi không thể cảm nhận được.
Đây có phải là một loại giác ngộ không? Nếu vậy, tôi có thể đạt được gì từ điều này?


- Ngươi có thể tự mình chiến đấu mà không cần cầm kiếm, vậy thì có lý do gì để ngươi giao việc này cho ta?
Một lý do?
[Ta không biết?]
Tôi chỉ chọn phương án này vì nó an toàn nhất và tôi cũng làm vậy vì quá sốc.
Vì không ai trong thiên hạ này biết rằng Thiết lão đang ngự trong cơ thể tôi.


- Cơ hội chiến thắng của ngươi không thấp đến vậy đâu, vì ngươi là một võ giả đấm bốc. Ta chắc rằng ngươi có thể tự mình suy đoán ra điều đó.
[Ừm, ta biết.]
Để tăng cơ hội chiến thắng, tôi phải đấu với luật cấm sử dụng nội khí.


Tuy nhiên, để kích Nam Cung Trấn, tôi nghĩ rằng nhặt kiếm lên sẽ là phương pháp tốt nhất đi đôi cùng với luật.
Cuối cùng thì, mọi việc đã diễn ra theo đúng kế hoạch, tuy nhiên, tôi vẫn không khỏi có chút thất vọng.


- Ngươi thất vọng vì ngươi không phải là người chiến đấu, đúng không? Mặc dù ngươi là người đẩy công việc này cho ta... Ngươi có muốn đổi lại ngay không?
Tôi thực sự là một võ giả, phải không? Tôi đã tham lam muốn trải nghiệm một cuộc chiến giữa hai võ giả mạnh mẽ.


Tuy nhiên, tôi biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, vì vậy tôi phải chịu đựng.
[Không, ta ổn. Chúc ông may mắn.]
- Chậc...
Thiết lão đứng yên và nhìn thẳng vào Nam Cung Trấn.
Ông vẫn có vẻ như vô cùng tức giận.


Cái nhíu mày không bao giờ rời khỏi khuôn mặt ông và có vẻ như ông không có ý định buông bỏ nó trong thời gian tới.
“Sao ta lại ở cùng với một đứa nhóc như ngươi chứ... Chắc chắn là lão thiên đã đã nhầm lẫn gì đó rồi.”
Thiết lão từ từ giơ kiếm lên.


Thấy hành động đó, mắt Nam Cung Trấn sáng lên.
Ông ấy hỏi ngay.
“Ngươi có kinh nghiệm dùng kiếm không?”
Tôi đoán là ông ta hẳn đã cảm thấy điều gì đó khi quan sát chuyển động của Thiết lão.
Ông ta thực sự xứng đáng với danh hiệu Kiếm Vương.


Thôi, tôi phải trả lời nên tôi thì thầm với Thiết lão.
[Trước đây...]
“...Trước đây?”
[Ta học được điều này như một trò đùa, thưa Gia chủ.]
“Tôi học nó như là aj, j, đùa, Gia chủ ạ.”
[Thiết lão... giọng của ông?]


- Ta có thực sự phải nói chuyện như hậu bối với tên nhóc đó không!?
Lòng kiêu hãnh của Thiết lão không cho phép điều đó xảy ra, nhưng may mắn thay, cuối cùng không có vấn đề gì xảy ra.
Ngược lại, có vẻ như nó đã giúp kích động Nam Cung Trấn hơn nữa.


Biểu cảm của ông ta méo mó hơn nữa, mang một vẻ ngoài thậm chí còn đáng sợ hơn trước.
“Ngươi vẫn còn đùa giỡn cho đến phút cuối cùng.”
[Ông ấy có vẻ rất tức giận.]
-...Vậy ngươi nghĩ đó là lỗi của ai?


“Ta tò mò không biết ngươi có thể biểu hiện như vậy trước mặt ta được bao lâu? Được thôi, ta chắc chắn sẽ nắm lấy cánh tay ngươi vì ngươi muốn điều đó đến vậy.”
- Xoạt-!
Thanh kiếm mà Nam Cung Trấn rút ra đã cộng hưởng và bắt đầu rung động một cách mạnh mẽ.


Hiện tượng này được gọi là Kiếm Hưởng.
Nếu một người có thể đạt đến một trình độ thành thạo và tinh thông nhất định về con đường kiếm thuật, thì người ta đã tiên đoán rằng họ sẽ trở thành một với thanh kiếm của mình.


Khả năng này không phụ thuộc vào việc điều khiển dòng khí.
Hòa làm một với thanh kiếm.
Thanh kiếm và người cầm kiếm càng hòa làm một và cộng hưởng với nhau thì tiếng vọng càng lớn.
Về cơ bản, điều này có nghĩa là Kiếm Hưởng... là sự khởi đầu của quá trình trở thành một với thanh kiếm.


Đạt đến điểm này là ước mơ của mọi người sử dụng kiếm và nó cũng là biểu thị cho sự khởi đầu cho một hành trình của những người sử dụng kiếm trên con đường đi đến hồi kết.
- Một sự cộng hưởng không tệ.


Ngay cả khi thanh kiếm của Nam Cung Trấn vang lên dữ dội, Thiết lão vẫn đứng yên, kinh ngạc trước cảnh tượng đó.
"Nếu phải so sánh với tên khốn Minh đó thì giống như so sánh thiên với thổ vậy, nhưng tôi vẫn thấy hắn được đào tạo bài bản."
[Minh?]


- Chỉ là một gã nào đó. Gã có cái tên Nam Cung và là một tên khốn luôn theo đuôi váy của người khác.
...Lúc nãy khi nói tên khốn Minh, ông ta có đang ám chỉ Nam Cung Minh không?


Nếu ông ta đang nói đến Lôi Kiếm thì ông ta là một trong năm người hùng đã giết ch.ết Huyết Ma cùng với những người hùng khác.
Có vẻ như tôi không sai khi ngay cả Thiết lão cũng tặc lưỡi và tiếp tục nói.


- Chậc, ít nhất thì ta cũng nên được phục vụ một ly rượu khi ch.ết, thế mà ta lại phải đùa giỡn với hậu duệ của tên khốn đó.
Tôi đột nhiên cảm thấy tội lỗi sau khi nghe những lời ông ấy nói. Trước đây tôi chưa bao giờ thực sự cảm thấy tội lỗi.


- Ngươi đúng là đồ khốn nạn thối tha, ta thề có Chúa...
[Dù sao thì, ông sẽ ổn chứ?]
...Về điều gì?
[Cho dù không sử dụng nội khí... đối thủ cũng là một người rất đáng gờm.]
- Trời ơi, sau khi giao việc cho ta, ngươi còn lo lắng sao?
Thiết lão đáp lại, giọng nói lộ rõ sự ngạc nhiên.


Tôi không đánh giá thấp khả năng của ông ấy, nhưng ông không sử dụng cơ thể của mình mà là của tôi, cơ thể vẫn còn nhiều khuyết điểm.
Tôi không khỏi tò mò liệu ông có ổn không?
- Không cần phải lo lắng về điều vô nghĩa.


Cùng với lời nói của Thiết lão, Nam Cung Trấn dựng thẳng thanh kiếm của mình và nói bằng giọng kiêu ngạo.
“Đến đây nào nhóc con, ta cho ngươi mười giây...”
Nam Cung Trấn không thể kết thúc câu nói ngạo mạn của mình...
- Xoạt-!
Bởi vì tiếng vọng đâm vào tai ông quá lớn khiến ông không thể tiếp tục.


Nó lớn hơn nhiều và rõ ràng hơn nhiều so với Kiếm Hưởng phát ra từ thanh kiếm của Nam Cung Trấn.
Giống như có một chiếc chuông khổng lồ đang rung lên gần đó một âm thanh rung lớn vang vọng từ thanh kiếm mà Thiết lão đang cầm.
Sau đó, Thiết lão lên nói chuyện với tôi.


- Đồ khốn nạn, ngươi còn nhớ ta là ai không?
Sự ngạc nhiên của Nam Cung Trấn không hề lọt vào mắt tôi.
Xung quanh lập tức tràn ngập sự hiện diện uy áp của Thiết lão.
Làm sao ông ta có thể phát ra uy áp như vậy lên xung quanh mà thậm chí không sử dụng nội khí?


Kể cả khi tôi có mang nguyên thân của mình trở lại từ kiếp trước, tôi vẫn rất nghi ngờ rằng mình không thể tỏa ra được sự hiện diện uy áp như Thiết lão đã làm.
Tôi không biết sự khác biệt về trình độ có thể lớn đến thế.


Trong lúc chiêm ngưỡng hào quang của Thiết lão, tôi đột nhiên tò mò về một điều.
- Không ai có thể ngăn cản ta, ngoại trừ thời gian.
Về trình độ võ giả mà Thiết lão có thể đạt tới...


Đối với tôi, việc một võ giả ở trình độ như ông ta bị mắc kẹt bên trong bảo vật như một linh hồn lang thang là một trong những điều kỳ lạ nhất.
- Ta là Thần Kiếm của Hoa Sơn, Tân Thiết.
- Vút-!
****************
Thế hệ võ giả tài giỏi hiện nay được gọi là Thế hệ Tinh Tú.


Tuy nhiên, cũng có một nhóm thiên tài và thần đồng có tên tương tự trong quá khứ không quá xa xôi.
Những thiên tài không quan tâm đến thời gian.
Bởi thế mà, bất kể là mùa nào, các tinh tú vẫn luôn ở trên bầu trời đêm.
Nam Cung Trấn là một tinh tú như vậy.


Không mất nhiều thời gian để thiên tài trẻ tuổi Nam Cung Trấn, người được ca ngợi là Kiếm Long thời bấy giờ, giành được danh hiệu Kiếm Vương.
Vào thời điểm đó, điều đó khá rõ ràng.
Vì danh hiệu Kiếm Long về cơ bản chỉ dành riêng cho Nam Cung gia của họ mà thôi.
Và danh hiệu Kiếm Vương cũng vậy.


Nếu như thiếu niên có tài năng phi thường tên là Dũng Phong không tồn tại trong giới võ lâm, thì Nam Cung Thiên Tuấn hẳn đã dễ dàng giành được danh hiệu Kiếm Long của thế hệ này.
Nam Cung Trấn chưa bao giờ nghi ngờ rằng mình có thể vươn tới bầu trời.


Ông nội của ông không bao giờ có thể đạt được danh hiệu Kiếm Tôn, nhưng ông ấy lại được gọi là Thiên Tôn, điều đó có nghĩa là ông ấy đã đạt đến mức phù thiên và siêu việt hơn thế nữa.
Nam Cung Trấn thậm chí không bao giờ nghĩ rằng ông sẽ không thể đạt được điều đó.


Sự kiêu ngạo của ông tương xứng với khả năng áp đảo của mình và ông tin rằng một ngày nào đó ông sẽ có thể giành được danh hiệu cho riêng mình.
Ông sẽ đứng trên thiên không khi thời gian trôi qua một cách tự nhiên.
Ông đang ở trong một cõi tồn tại đủ để đạt được kỳ tích như vậy.


Ít nhất, đó là hình ảnh có khả năng xảy ra nhất mà Nam Cung Trấn thấy mình đang thể hiện vào thời điểm đó.
Nghĩa là nếu như "người đàn ông" khó chịu đó không tồn tại.
...Dấu vết còn sót lại của hắn vẫn ám ảnh ta cho đến tận đây.


Đêm thu vẫn lạnh như thường lệ. Hơi thở thoát ra như hơi nước trắng là bằng chứng cho sự thật đó.
Với hơi thở phả ra, Nam Cung Trấn quyết định kiềm chế cảm xúc của mình.
Ông ta chăm chú quan sát tên nhóc đang đứng trước mặt mình.
Tên nhóc có vẻ ngoài giống hệt Cửu Triệt Luân ngày xưa.


Nam Cung Trấn đã thu thập thông tin về tên nhóc trước đó.
Dù sao thì đó cũng là con trai của Cửu Triệt Luân, lý do đơn giản này cũng đủ khiến ông hứng thú với tên nhóc này.
Tên nhóc này gần như không có tài năng gì và bản tính lười biếng.


Thậm chí còn nghe nói rằng tên nhóc có tính khí tàn nhẫn và hung dữ, khiến việc giao tiếp với tên nhóc này trở nên khó khăn.
Cửu Triệt Luân có thể đã sinh ra thiên tài cuối cùng - Kiếm Phượng, nhưng ông lại không gặp may khi sinh ra đứa con trai của mình.


Với suy nghĩ đó, Nam Cung Trấn đã tự mình chìm trong cơn men rượu vào lúc nửa đêm.
Đêm định mệnh đó diễn ra cách đây một năm.
Nhưng... vậy thì con quái vật đang đứng trước mặt ông lúc này là ai?
Nam Cung Trấn không thể hiểu được.
-Reng...Reng...
"Không thể nào..."
...






Truyện liên quan