Chương 127.2: Nó đã đi đâu? (1.2)
Tôi không đủ khả năng để tự mình cầm kiếm và thử cho Nam Cung Trấn xem vì tôi không giỏi đấu kiếm lắm.
Tuy nhiên, Thiết lão đã nói với tôi rằng chỉ cần lời nói là đủ.
[Kiếm pháp của Nam Cung gia có một vết cắt theo dòng chảy.]
Dòng chảy?
[Đúng vậy, dòng chảy kết nối một chuyển động với một chuyển động khác. Dòng chảy đó bị cắt đứt một chút, khiến cho việc nhận ra trở nên khó khăn.]
Ý ông bảo tôi chỉ cần nói như vậy là có thể giúp ông ta giải quyết vấn đề sao?
[Ta không biết điều đó. Ta chỉ nhắc lại những gì Minh đã nói với ta.]
Sao ông có thể vô trách nhiệm đến thế...?
[Lôi Kiếm Nam Cung Minh đã nói như vậy sau tất cả những trải nghiệm và sự giác ngộ mà hắn đã đạt được, vì vậy nếu đứa nhóc Nam Cung đó không nhận được gì từ chuyện này, thì thế là hết.]
Vậy nếu ông ấy phàn nàn với tôi rằng ông ta chẳng nhận được gì từ chuyện này thì sao?
[Còn gì nữa? Chạy đến chỗ phụ thân và trốn sau lưng phụ thân đi.]
...ch.ết tiệt!
Ông ấy có thực sự bảo tôi đến gặp phụ thân và trốn sau lưng ông ở độ tuổi này không?
Ý tôi là... Tôi vẫn còn trẻ ở thời đại này nhưng mà, tôi vẫn còn chút lòng tự trọng.
[Ngay từ đầu ngươi đã chẳng có lòng kiêu hãnh, vậy tại sao bây giờ lại cố gắng sửa chữa hình ảnh của mình?]
...
Nam Cung Trấn mở to tai và sáng mắt khi tôi chuẩn bị nói.
Thật không thoải mái khi một người đàn ông ở độ tuổi của phụ thân tôi nhìn tôi bằng đôi mắt sáng ngời như vậy.
Tất cả những gì tôi phải làm là truyền đạt lại những gì Thiết lão đã nói với Nam Cung Trấn bằng chính lời nói của tôi.
“Kiếm pháp của Nam Cung gia giống như một con sóng. Kiếm pháp có thể sử dụng các chuyển động như tia chớp, nhưng về bản chất, công và kỹ của nó gần giống với những con sóng không thể ngăn cản, ập vào bờ."
Đạt được sự giác ngộ là điều trừu tượng.
Điều này càng đúng hơn khi kiếm sĩ hòa làm một với thanh kiếm của mình.
Nhiều người sử dụng kiếm tài năng như Vi Tuyết A đã đạt đến cấp độ này trong quá khứ, chưa kể đến Ma Kiếm.
Các võ giả cận chiến cũng có cấp độ tương tự, nhưng có đôi chút khác biệt.
Tất cả những gì tôi làm là thực hiện những gì Thiết lão đã bảo tôi và thỉnh thoảng di chuyển tay mỗi khi Thiết lão chỉ dẫn tôi, vì một lý do nào đó.
“...Đúng là ông phải tập trung chủ yếu vào tốc độ kiểm của mình vì ông sử dụng Lôi Khí, nhưng... “
Tuy nhiên, khi nói đến những khuyết điểm trong chuyển động cơ thể của Nam Cung gia, có một cách rõ ràng để khắc phục chúng—một cách không trừu tượng.
Đối với chuyện như thế này, Thiết lão đã nắm quyền kiểm soát và lên tiếng.
Vấn đề là...
Có vẻ như điều đó thực sự có ích với ông ấy.
Cho dù là sóng hay lôi, cây cối hay rừng rậm, tất cả đều không quan trọng đối với một người như tôi, người không biết một chút gì về kiếm pháp của Nam Cung gia.
Tôi không biết Nam Cung Trấn và thanh kiếm của ông đã tích lũy được những kinh nghiệm gì, nên tôi không biết những ý tưởng trừu tượng này đã giúp ông ấy được bao nhiêu.
Tôi còn chưa nói xong thì ánh mắt của Nam Cung Trấn đã trở nên khác lạ.
Ông từ từ nhắm mắt lại.
Ông ta có đạt được điều gì không?
Mặc dù vậy, tôi không cảm thấy bất cứ điều gì từ ông ấy cho thấy sự giác ngộ cả.
[Hắn ta có thể không hoàn hảo, nhưng ta đoán hắn không hoàn toàn ngu ngốc.]
Tôi không biết liệu tôi có nên làm như vậy không?
[Ta không kể hết mọi chuyện cho ngươi vì ta nghĩ đến góc nhìn của ngươi. Đứa nhóc Nam Cung đó sẽ không được lợi gì nhiều từ chuyện này đâu.]
Tôi để điều này xảy ra vì tôi hiểu Thiết lão muốn truyền lại kiếm pháp của bằng hữu mình cho hậu duệ họ.
Sự im lặng không kéo dài lâu.
Nam Cung Trấn mở đôi mắt vừa nhắm lại một lúc trước, rồi vung kiếm.
- Vù! Vù!
Kiếm pháp của ông ta trông không khác mấy so với trước, nhưng vẫn có một chút khác biệt.
[Có vẻ như hắn đã thành công trong việc giữ chân mình vững chắc.]
Đó là những gì Thiết lão nói, nhưng tôi không thấy có nhiều khác biệt khi nhìn bằng mắt thường.
Tôi có thể thấy rằng có điều gì đó thực sự khác biệt. Đó chính là điều quan trọng.
Sau khi vung kiếm được vài giây, Nam Cung Trấn dừng lại và thì thầm khẽ: “...Đa tạ.”
Võ giả vừa đạt tới cảnh giới Hợp Nhất đã đổ mồ hôi chỉ trong vài giây.
“Ông có thu được gì từ chuyện này không?"
“Chỉ một chút thôi... một chút thôi.”
Nam Cung Trấn sau đó cho biết sẽ mất rất nhiều thời gian để đưa những điều ông học được vào thực tế.
“Có lẽ ta phải vứt bỏ mọi thứ ta đã đưa vào cơ thể mình...”
Ông nói rằng ông phải thay đổi những động tác mà ông đã luyện tập trong nhiều thập kỷ.
Nhưng ông ta vẫn muốn làm thế sao?
Tôi nghi ngờ ông sẽ không có đủ thời gian để làm Gia chủ của một gia tộc.
[Ngươi không thấy sao? Hắn ta đã bị mê hoặc rồi.]
Khi tôi nhìn vào ánh mắt Nam Cung Trấn sau khi nghe Thiết lão nói, đôi mắt ông tràn ngập sự phấn khích.
[Nó nhỏ, nhưng chắc chắn là khác biệt. Và hắn biết mình sẽ khác biệt đến mức nào nếu hắn ta học được điều đó. Bây giờ đã quá muộn để quay lại.]
Trên thế giới này thực sự không có người sử dụng kiếm bình thường nào cả, phải không?
[...Bây giờ chính ngươi mới là người biết phân biệt, đồ nhóc con.]
Nhìn kìa, ông sủa hệt như một kiếm sĩ vậy.
Không có sự khác biệt về cảnh giới, cũng không có sự thay đổi về nội khí.
Ông ta chỉ vung kiếm theo cách hơi khác một chút.
Nhưng ông cho biết ngay cả một việc đơn giản như thế này cũng phải mất vài năm.
Đối với ông ấy, đây không phải là một liều độc dược sao? Đó là cách tôi nhìn nhận vấn đề.
Trong lúc đó, tôi kiểm tr.a Ma khí mà tôi đã đặt vào Nam Cung Trấn.
Vì ông ấy đã có được thứ mình muốn từ tôi nên có khả năng ông ấy sẽ đột nhiên thay đổi.
“Ta hy vọng ông không quên lời hứa của chúng ta.”
Nam Cung Trấn gật đầu nhẹ, mặc dù ông vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
Ông ta trông như thể đã sẵn sàng vung kiếm ngay lập tức.
Sau đó, tôi kiểm tr.a lại cấm chế trên người ông, rồi rời đi.
Chúng tôi đồng ý gặp nhau thêm vài lần nữa, vì vậy mọi chuyện chưa kết thúc chỉ vì tôi dạy ông ấy điều nhỏ nhặt này.
Liệu cuộc sống của Nam Cung Phi có được cải thiện nhờ việc này không?
Có thể đây không phải là sự thay đổi lớn, nhưng có lẽ tôi có thể tạo ra sự khác biệt nhỏ.
Một sự phấn khích vô nghĩa như thế lướt qua tâm trí tôi.
“Đúng vậy... Nhưng còn Thiết lão?”
[Có chuyện gì vậy?]
“Về tất cả những điều ta đã truyền đạt lại cho Gia chủ Nam Cung gia”
Không phải về những chuyển động nghiêm ngặt mà là về phần trừu tượng.
Tôi nghĩ tôi đã nghe điều đó ở đâu đó.
“...Ông có chắc chắn là Lôi Kiếm đã để lại những lời này không?”
[Đúng vậy, đó là lời của tên khốn phiền phức kia. Hắn đi khắp nơi khoe khoang kiếm pháp của mình tuyệt vời thế nào.]
Loại người điên nào lại đi khoe khoang về sự giác ngộ của mình? Tôi chắc chắn là Thiết lão đang phóng đại.
Nhưng nếu những lời đó thực sự là do Lôi Kiếm để lại thì thật là đáng lo ngại.
[Dù sao thì, tại sao ngươi lại hỏi thế?]
“Chỉ vì thế thôi”
Chỉ có một lý do duy nhất khiến tôi hỏi.
Tôi tin rằng Ma Kiếm trong kiếp trước của tôi cũng đã nói như vậy.
Chính xác, từng chữ một.
Khi nào vậy? Tôi tin là vào khoảng thời gian tôi hỏi về quá trình trở thành một với thanh kiếm.
Lúc đó, Ma Kiếm nói rằng cô đã học được theo cách đó.
-Như thế đấy...
.....Tôi không hiểu ngươi vừa nói gì.
Tôi không thể hiểu nổi một điều gì vì mọi điều cô ấy nói đều giống như tiếng lóng đối với tôi.
Nhưng những chuyển động mà Thiết lão đã thể hiện với Nam Cung Trấn chắc chắn rất giống với chuyển động của Ma Kiếm.
Kiếm pháp hiện tại của Nam Cung gia không giống như vậy.
Tôi không biết liệu vị Nam Cung vĩ đại nhất hiện tại, Thiên Tôn, có biết không, nhưng Nam Cung Trấn lại không biết cách sử dụng kiếm pháp đó.
Hơn nữa, ông ta thậm chí có vẻ không biết đến những vấn đề mà kiếm pháp của Nam Cung gia gặp phải.
Vậy thì Ma Kiếm học được điều đó từ ai và bằng cách nào?
Nếu không phải từ Nam Cung Trấn thì là từ ai?
Ban đầu tôi nghĩ rằng Ma Kiếm tự học được bằng tài năng của mình, nhưng bây giờ, tôi lại có ý nghĩ khác.
Đây có phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên không?
Tôi không thể không nghĩ rằng điều đó không đúng.
*********
Sau đó, tôi đến tòa phủ đệ nơi Nam Cung Phi đang ở.
Vì tất cả các võ giả của Nam Cung gia đều bị thương nên các võ giả của Cửu gia đã thay thế bảo vệ cô.
Điều đó quả thực là nghịch lý.
Tôi định để lại lời nhắn cho gia nhân đứng trước tòa phủ đệ thì Nam Cung Phi mở cánh cửa từ phía bên kia và đột nhiên xuất hiện.
“...Ngươi ở đây rồi...
“Làm sao ngươi biết ta ở đây?"
Cô ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ hay sao thế?
Tôi không biết liệu điều đó có đúng không vì trông cô như vừa mới thức dậy và biểu cảm của cô ấy khá uể oải.
“Ngươi đã ngủ chưa?”
“Chưa.”
Tôi thực sự không có lý do gì lớn để đến đây.
Tôi chỉ đến vì cô ta trông không được khỏe vào ngày hôm trước.
“Ngươi đã ăn chưa?”
"...Chưa."
“Vậy thì sau này chúng ta cùng ăn nhé.”
"Được rồi...”
Món đồ trang sức tôi tặng cô ấy vẫn còn cài trên tóc.
Tôi tự hỏi liệu cô ấy có sử dụng nó hàng ngày không?
Nghĩ như vậy không khỏi khiến tôi vui lên đôi chút, dù rằng tôi phải biết vị trí của mình.
“Cơ thể ngươi thế nào?"
"...Khỏe...”
“Vậy thì ta có thể chạm vào trán ngươi được không?”
Lần này tôi hỏi vì lần trước cô ấy đã né tránh tôi khi tôi cố chạm vào cô.
[Ngươi thật là kẻ thua cuộc khi phải hỏi điều đó...]
Thiết lão...?
[Cái gì? Có chuyện gì vậy?]
Không có gì.
[N-Ngươi...!]
Tôi không nói một lời, nhưng Thiết lão gầm gừ.
Tôi thực sự không nói gì cả...
Nam Cung Phi dừng lại một lúc trước khi lùi lại một bước khi tôi yêu cầu cô chấp thuận.
Cô ta không thích nó sao?
“Ta sẽ ngừng hỏi nếu ngươi không thích “
“Ngươi có thể.”
Nam Cung Phi nói với giọng hơi run rẩy. Cô ta thực sự thấy khó khăn đến vậy sao?
Vì cô có vẻ muốn ra hiệu cho tôi nên tôi tiến lại gần và chạm vào trán cô ta.
...... Cơ thể của cô không được khỏe.
Trán cô nóng bừng.
Trán cô, vốn ấm áp chỉ một giây trước khi tôi chạm vào lần đầu tiên, giờ vẫn tiếp tục ấm lên.
Với thời tiết nóng như thế này, hẳn phải có vấn đề gì đó.
Thật bắt thường khi một võ giả hàng đầu lại nóng lên nhanh như vậy.
Ngay lúc tôi định đưa cô ấy đến gặp Thần Y, bàn tay tôi đang đặt trên trán cô ấy bỗng chạm vào thứ gì đó.
Đó là bàn tay của Nam Cung Phi.
“Ta ổn... Ta thực sự ổn...”
Sau đó, cô ấy nắm lấy tay tôi và đặt xuống.
Hành động của cô ấy tự nhiên đưa chúng tôi vào vị trí có thể bắt đầu cùng nhau bước đi trong khi nắm tay nhau.
Tôi không hỏi cô đang làm gì vì khuôn mặt trắng trẻo của Nam Cung Phi đã chuyển sang đỏ.
Tôi không nghĩ cô ta là kiểu người sẽ cảm thấy xấu hổ vì chuyện như thế này.
Cô ấy thực sự ổn chứ? Nam Cung Phi sau đó lên tiếng trong khi làm mát khuôn mặt bằng làn gió.
“Ta... muốn ăn.”
“Ở đâu? Trong phòng của ngươi à?”
“K-Không, không phải phòng ta.”
Nam Cung Phi có vẻ thực sự bị sốc, giọng nói của cô to hơn bình thường rất nhiều.
Hả, cô ta đẩy tôi ra khỏi phòng cô khi cô ấy xông vào phòng tôi bất cứ lúc nào cô muốn sao?
Tôi nghĩ đến việc vào phòng cô ta và tự hỏi liệu cô ấy có đang che giấu điều gì không?
Nhưng tôi cảm thấy Nam Cung Phi thực sự có thể giận tôi nếu tôi làm vậy.
Nam Cung Phi tức giận sao...?
Thành thật mà nói, tôi tò mò không biết cô ấy trông như thế nào?
Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy tức giận, cả trong kiếp này lẫn kiếp trước.
Vì nhận ra tôi đang nghĩ gì nên Nam Cung Phi kéo tôi ra và bắt đầu đi cùng tôi.
Tôi không chống cự và để cô đưa mình đi.
Tôi cũng không có ý định buông tay cô ấy ra.
Tôi cảm thấy như thể Thiết lão đang chửi rủa tôi suốt, nhưng tôi không nghe.
Tôi để mặc cô dẫn dắt và đi theo cô ấy.
Sau đó, gia nhân cho tôi biết rằng một số chiếc gối đáng lẽ phải để trong phòng tôi đã biến mắt.
Gia nhân dường như sắp khóc vì giá trị của chúng quá cao, nhưng một lát sau, cô ấy lại tiếp tục công việc của mình như thể không có chuyện gì xảy ra.
Cô thậm chí còn có vẻ như đang mỉm cười, như thể có điều gì đó khiến cô ấy vui vẻ.
Chúng không thực sự quan trọng với tôi vì chúng đã cũ sau một thời gian dài sử dụng... Nhưng tôi vẫn tự hỏi chúng đã biến đi đâu.











