Chương 136.2: Lâu rồi không gặp, ngoại đệ (1.2)
Cuối cùng, tôi cố gắng dùng sức mạnh để thoát khỏi tình huống này.
Tuy nhiên, tôi liếc về hướng có sự hiện diện bất ngờ mà tôi cảm thấy.
Người đang xuống cầu thang chính là Mạc Dung Hy Á, cô ấy đã lại đeo mạng che mặt.
Sau đó cô ta tiến về phía tôi.
Mạc Dung Hy Á bước đi với bước chân bình thản, nhìn quanh nhưng giật mình khi nhìn thấy tôi.
Mặc dù cô ta che mặt nhưng tôi biết cô ấy đang nhìn chằm chằm vào đầu tôi.
Thế là tôi nhanh chóng duỗi tóc ra như thường.
“...”
Mặc dù có vẻ như cô ta có điều gì đó muốn nói khi tiến lại gần, sự im lặng vẫn kéo dài một lúc.
[Vai con bé đó run rẩy]
Tôi nhìn vào đôi vai của Mạc Dung Hy Á sau khi nghe Thiết lão nói.
Tôi thấy rồi.
Vai cô ta chắc chắn đang run rẩy.
...Cô ta đang cười à?
Tôi thấy buồn cười khi ngay cả Mạc Dung Hy Á cũng cố nhịn cười.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là vẻ ngoài của tôi cách đây một lúc thật nực cười, điều này còn đáng xấu hổ hơn.
“...Cô nương có điều gì muốn nói không?”
“Phì... Không có gì đâu.”
“Nghe như là ngươi đang cười vậy.”
“Không được, chắc chắn là ngươi hiểu lầm rồi.”
Giọng nói của cô ta trở lại bình thường ngay sau khi nghe câu nói đáng ngờ của tôi.
Sau đó Mạc Dung Hy Á hạ giọng và quay đi khỏi tôi để nói chuyện với Đường Tố Nhiệt.
“Đã lâu không gặp, Đường tiểu thư.”
Đường Tố Nhiệt hơi nhíu mày vì lời chào đột ngột này, nhưng sau đó mắt cô mở to.
Có vẻ như cô ấy nhận ra cô ấy.
“...Mặc Dung tiểu thư.”
“Có vẻ như tiểu thư còn nhớ ta là ai?"
Nhìn vào cách họ gọi nhau thì có vẻ họ không thân thiết lắm.
Kiếp trước của tôi có như thế không?
Thật sự rất hiếm khi thấy họ ở bên nhau trong kiếp trước.
“...Hôm qua ngươi tới à?”
“Đúng vậy, ta tình cờ nhận được sự giúp đỡ của Đường tiểu thư, ta rất biết ơn vì điều đó."
Có vẻ như cô ta đang nói về việc Đường Tố Nhiệt đã bắt Hoàng Phủ Thiết Uy lùi bước hôm qua.
Đường Tố Nhiệt tránh ánh mắt của Mạc Dung Hy Á, như thể cô đang bận tâm điều gì đó.
Mặc dù vậy, Mạc Dung Hy Á vẫn tiếp tục nói chuyện với Đường Tố Nhiệt.
“Nếu ngươi đồng ý, ta có thể cùng ngươi dùng bữa không, vì chúng ta đều đã gặp nhau ở đây theo số phận? Ta vẫn chưa ăn gì cả."
“Ngươi không thường xuyên bỏ bữa trưa sao?”
"...Hửm?"
Mạc Dung Hy Á nhìn tôi sau khi tôi nói mà thậm chí không hề nhận ra điều đó.
ch.ết tiệt... Tôi làm hỏng rồi.
Cái lưỡi ch.ết tiệt của tôi lại tự động hành động.
Chính vì những ký ức đó mà tôi liên tục được gợi nhớ lại.
- Ngươi không định ăn cái đó sao?
- Nếu ta ăn vào thời gian này, dạ dày của ta thường bị đau, vì vậy ta luôn bỏ bữa trưa.
- Vậy thì ta sẽ ăn nó.
- Đừng chạm vào nó. Ngươi thật phiền phức, ta định ăn nó vào bữa tối.
- Thế thì ngươi phải nói sớm hơn chứ?
- Ngươi đã không hỏi?
-Ugh, đầu ta đau quá. Vi Tuyết A đang làm gì thế, không kiểm soát con khùng này sao?
Tôi chắc chắn không thể gọi đó là một kỷ niệm dễ chịu.
“Làm sao... Cửu thiếu gia biết được?"
“Ngươi chỉ trông giống vậy thôi. Ta đã đoán và có vẻ như ta đã đúng.”
"Cái gì?"
Có vẻ như Mạc Dung Hy Á cũng có thói quen đó vào thời điểm này, vì cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên, nên tôi phải phản ứng nhanh chóng.
[ Đầu óc của ngươi đúng là không bình thường nhỉ?]
Thiết lão nói với giọng lo lắng. Tôi cũng bắt đầu cảm thấy không ổn.
Tại sao đột nhiên tôi lại như thế này?
Mạc Dung Hy Á đứng đó ngượng ngùng, không nói gì thêm, cô quay lại nhìn Đường Tố Nhiệt.
Vì lời đề nghị cùng ăn của Mạc Dung Hy Á, Đường Tố Nhiệt không khỏi cảm thấy áp lực và trông cô như một chú cún con đang lo lắng.
Cách cô ta nhìn tôi không phải vì cô đang tìm kiếm sự giúp đỡ, mà vì cô ấy quan tâm nhiều hơn đến cảm giác của tôi nếu cô để Mạc Dung Hy Á tham gia cùng chúng tôi.
Sau một hồi do dự, Đường Tố Nhiệt hỏi tôi.
“Cửu thiếu gia...Mạc Dung tiểu thư cùng chúng ta dùng bữa được không?”
Tôi bắt đầu thắc mắc khi thấy phản ứng thận trọng của cô ta.
Tôi tự hỏi liệu Đường Tố Nhiệt có bị Mạc Dung Hy Á nắm bắt được điểm yếu không?
“Ồ”
Câu nói đó phát ra từ miệng Mạc Dung Hy Á.
Có vẻ như cô ấy rất ngạc nhiên khi thấy Đường Tố Nhiệt xin phép tôi.
Tôi đánh giá tình hình rồi gật đầu.
“Không việc gì.”
Đường Tố Nhiệt thở dài nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của tôi.
Đó có phải là tiếng thở phào nhẹ nhõm không?
Nhưng rồi, có vẻ như tiếng thở dài đó vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng.
Riêng tôi, ban đầu tôi đã từ chối cô ta.
Vì tôi không có lý do gì để dính líu tới cô ta.
Tuy nhiên, có một lý do khiến tôi thay đổi quyết định.
Bởi vì Mạc Dung Hy Á là người tiếp cận chúng tôi đầu tiên.
Đơn giản vậy thôi.
Khi Mạc Dung Hy Á là người tiếp cận ai đó trước, điều đó có nghĩa là cô ta có lý do chính đáng để làm như vậy.
Xét theo phản ứng của Đường Tố Nhiệt, có vẻ như việc từ chối yêu cầu của cô sẽ gây ra một số vấn đề cho cô, đó là lý do tại sao cô ấy lại hành động theo cách đó.
[Vậy ngươi làm như vậy là vì con bé Đường gia đó sao?]
Tôi nghĩ ông có thể nói như vậy.
[Vậy thì cứ nói là ngươi làm vì con bé đó đi. Sao phải vòng vo thế?]
Bản thân tôi cũng không chắc chắn lắm.
Tôi cười khẩy một cách giả tạo rồi liếc nhìn Vi Tuyết A và Nam Cung Phi, những người vẫn đang chú tâm vào bữa ăn của họ.
Tôi muốn đánh giá phản ứng của họ vì tôi đã để Mạc Dung Hy Á tham gia cùng chúng tôi mà không hỏi ý kiến của họ
Nhưng may mắn thay, họ có vẻ không quan tâm nhiều đến điều đó.
Mặc dù cả hai đều để mắt tới Mạc Dung Hy Á.
Cửu Tiết Diệp, người đã tham gia vào sự kiện ngày hôm qua, đã cứng đờ người như đá khi Mạc Dung Hy Á ngồi cạnh hắn ta.
Trái ngược với khuôn mặt đẹp trai, hắn ta có vẻ không giỏi ứng xử với nữ nhân.
“Nam Cung tiểu thư... đúng không?”
Mạc Dung Hy Á không để ý đến Cửu Tiết Diệp mà hướng lời nói của mình về phía Nam Cung Phi.
Nam Cung Phi gật đầu đáp lại Mạc Dung Hy Á.
Không có gì lạ khi cô ta biết điều đó, vì Nam Cung Phi chắc chắn trông giống như cô ấy đến từ Nam Cung gia.
Bỏ qua màu tóc và đôi mắt bắt mắt của cô...
Cô luôn mặc bộ đồng phục màu xanh của Nam Cung gia, khiến tôi tự hỏi liệu đó có phải là bộ trang phục duy nhất của cô ấy không.
“Rất vui được gặp ngươi.”
“...Ta cũng vậy.”
“Ta xin lỗi vì đột nhiên đến đây bàn của các ngươi như thế này. Nhân tiện sự hiện diện của ta có làm ngươi bận tâm không?”
"Một chút...”
“...Cái gì?"
Mạc Dung Hy Á hỏi lại như thể cô vừa nghe nhầm, nhưng Nam Cung Phi vẫn không thay đổi câu trả lời.
“Ta hơi bận tâm một chút, nhưng không sao cả...”
Tôi phải giấu đi sự sửng sốt của mình sau khi nghe Nam Cung Phi, người ngồi cạnh tôi sau thản nhiên nói như chẳng có việc gì.
Nam Cung Phi thực sự đã trả lời cô ta, mặc dù đó chỉ là một câu hỏi không cần phải trả lời.
Tôi không nghĩ cô ấy sẽ làm thế.
Nhìn vào thái độ bình thường của Nam Cung Phi, tôi nghĩ cô ta sẽ không quan tâm đến tình hình này.
Mạc Dung Hy Á cũng có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của cô.
“...Ta xin lỗi. Nhưng ta rất biết ơn vì ngươi đã hiểu.”
Tuy nhiên, cô ấy đã nhanh chóng xin lỗi với nụ cười trên môi.
Nghĩ đến việc cô ta không rời khỏi chỗ ngay cả trong tình huống này, có vẻ như cô ta thực sự có lý do chính đáng để ở đây.
Tôi tự hỏi.
Tôi tự hỏi tại sao Mạc Dung Hy Á lại có mặt ở đây mà không phải nơi nào khác.
Tôi không nghĩ nguyên do là vì Đường Tố Nhiệt.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, một cảm giác ngứa ran chạy dọc sống lưng tôi.
Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất cảm thấy điều đó, vì tất cả các võ giả trong phòng đều nhìn về phía lối vào tòa khách điếm.
Cảm giác mà mọi người cảm nhận được chắc chắn là Lôi khí.
Đến thời điểm này, tôi không thể quen thuộc hơn với nó nữa.
Vì bên cạnh tôi luôn có người sở hữu Lôi khí.
So với Lôi khí của Nam Cung Trấn thì nó thấp hơn một cấp và cũng không ổn định hơn nhiều so với Lôi khí của Nam Cung Phi.
Nhưng dù vậy, nó cũng đủ khiến tất cả các võ sĩ tập trung vào nó.
“Ồ, khí tức này là...?”
“Ta nghe nói năm nay hắn ta sẽ tham gia, quả nhiên hắn đã tới."
Tôi nghe mọi người xung quanh đang nói chuyện.
“Cũng không có gì ngạc nhiên lắm, vì Độc Nữ cũng ở đây."
“Nhưng mà, ta vẫn nghĩ rằng hắn ta sẽ không đến vì chuyện xảy ra với Kiếm Long”
-Cót két.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện, cánh cửa kêu cót két và có người bước vào.
Cùng lúc đó, tôi quay qua nhìn Nam Cung Phi.
Đúng như mong đợi...
Nam Cung Phi có vẻ rất bối rối.
Người bước vào thu hút sự chú ý của mọi người là một chàng trai trẻ vô cùng đẹp trai.
Hắn có ngoại hình rất giống Nam Cung Trấn và có màu tóc giống Nam Cung Phi.
Hắn là một trong Ngũ Long Tam Phượng, cũng là người chắc chắn sẽ thừa kế vị trí Gia chủ của Nam Cung gia.
Lôi Long, Nam Cung Thiên Tuấn.
Sự xuất hiện của hắn tại tòa nhà đã thu hút sự chú ý ngay lập tức.
Nhìn vào vẻ ngoài khác biệt của hắn ta, có vẻ như hắn đã khá hơn so với lần cuối tôi gặp hắn ta.
“Có vẻ như phần hạ bộ của hắn cũng đã hồi phục.”
Tôi nhìn hắn ta chằm chằm và cảm thấy có chút tệ khi nghĩ về những gì đã xảy ra trong lần gặp trước.
Lúc đó tôi đã hơi quá đà một chút.
Hắn ta rất phiền phức ở Đương Binh Chiến Hội của Đường gia, nên tôi đã bẻ gãy tay hắn và đá vào chỗ hiểm của hắn.
Nghĩ lại thì việc hắn ta bị gãy tay là điều dễ hiểu, nhưng cú đá đó có vẻ hơi quá đáng.
Khi nghĩ về điều đó, tôi nghĩ mình có thể hiểu được một chút động cơ của Mạc Dung Hy Á.
Có phải vì hắn ta không?
Mạc Dung Hy Á cũng đang nhìn về phía Nam Cung Thiên Tuấn.
Cũng không có gì lạ lắm, xét đến quá khứ của họ trong kiếp trước đây của tôi.
Vậy lý do cô ta muốn tham gia dùng bữa cùng chúng tôi là vì...
Không phải vì tôi hay Đường Tố Nhiệt, mà là vì Nam Cung Phi.
Điều đó có vẻ hợp lý nhất và kết luận này dường như phù hợp hoàn hảo với tất cả các mảnh ghép của câu đố.
Nam Cung Thiên Tuấn, toát lên vẻ tự tin khi phô bày Lôi khí của mình, bỗng dừng lại.
Có vẻ như hắn ta đã chú ý tới chúng tôi.
Cụ thể hơn, hắn ta để ý đến Nam Cung Phi, người đang ngồi cạnh tôi.
"...Tỷ tỷ.”
Khi Nam Cung Thiên Tuấn gọi, Đường Tố Nhiệt đột nhiên quay đầu lại và bắt đầu nôn khan.
"Ọe."
“Đường tiểu thư?”
“...Xin lỗi. Ta phát ốm khi nhìn thấy thứ gì đó nhởn như thế."
Cô ta nôn một lúc rồi nhìn chằm chằm vào tôi.
Sau đó, cô ấy thở dài trước khi trở lại vẻ mặt bình thường.
“...Ta cảm thấy khỏe hơn rồi.”
"Hả...?"
Có vẻ như cô ấy bị nôn nao, nhưng đã hồi phục một cách kỳ diệu sau khi ăn thứ gì đó mát lạnh.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì thiếu nữ này chắc chắn không thể được coi là bình thường.
...











