Chương 11
Ngoài cửa sổ tiếng côn trùng kêu vang, mơ hồ theo cửa sổ truyền vào trong phòng.
Mị Ảnh trở mình, mắt mở to không hề có điểm buồn ngủ.
Ngủ không được.
Lại trở mình, y nhắm mắt lại.
Sáng mai phải xuống núi, hiện tại không thể không ngủ.
Phản phản phúc phúc lật ra đã lâu, Mị Ảnh thủy chung không thể ngủ nổi, cuối cùng y đứng dậy, rót một chén trà, đột nhiên tay chấn động, cái chén rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Y thở phì phò, tay đè lại mặt bàn, cảm giác một cổ nhiệt khí trong người chốc lát lan ra bốn phía.
Rất nhanh, mồ hôi đã đầm đìa trên mặt.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nóng quá……
Y mệt mỏi ngồi gục trên mặt đất, quả tim trong ngực đập loạn, không có quy luật, mỗi một lần nặng nề nhảy lên lại chấn động lòng ngực y, đau nhức.
Làn da hấp nhiệt nóng đến dọa người, đối với sự khác thường của thân thể, Mị Ảnh bối rối không biết làm gì.
Hạ thân bất chợt nảy lên phản ứng.
Mị Ảnh vươn tay, cầm bộ vị ở hạ thân kia, rất nhanh liền co rút, trong một khoảng thời gian ngắn, đỉnh đã phun ra chất lỏng trắng đục, Mị Ảnh thể lực tiêu hao té trên mặt đất, nhiệt khí hơi trì hoãn. Được một lúc sau, Mị Ảnh vốn cho rằng không có việc gì, bộ vị kia lại bắt đầu cứng lên, nhiệt khí lan tỏa trong thân thể lại càng dữ dội.
Làm sao bây giờ?
Tại sao lại như vậy? Thân thể xảy ra biến cố gì sao ?
‘Ta tại gian phòng cách vách, có việc gì có thể bảo ta.’
Tại lúc đó, trong đầu hiện lên một câu kia.
Đối, y còn có Giản Phàm, Giản Phàm là đại phu, nhất định có biện pháp giúp y trị liệu.
Mị Ảnh cước bộ không yên cố đứng lên, diêu diêu hoảng hoảng đẩy cửa ra, một đường đi đến trước cửa phòng Giản Phàm, dùng sức gõ cửa.
“Cộc….cộc….cộc!”
“Ai?”
Trong phòng Giản Phàm tựa hồ không có ngủ, trong lời nói không có một tia bối rối.
“…… Ta……” Y thở phì phò.
Bên trong truyền đến âm thanh di chuyển, rất nhanh cửa phòng bị mở ra, khuôn mặt của Giản Phàm xuất hiện trước gương mặt đỏ bừng của Mị Ảnh, hắn mặt không biểu tình nhìn chăm chú y, sau một hồi, thở dài.
“Quả nhiên hay là phát tác……”
“Cái…… Sao……?”
Giản Phàm đem y một phen kéo vào trong phòng, đưa y đến trên giường, để y ngồi ở mép giường. Giản Phàm tại thùng thuốc nhanh chóng tìm kiếm, tìm được một bình thuốc, đổ ra một khỏa dược hoàn, “Đến, ngươi ăn hết.”
Mị Ảnh không nghi ngờ gì tiếp nhận, rất nhanh nuốt vào.
Giản Phàm đứng ở đầu giường, thần sắc nghiêm túc quan sát phản ứng của y.
Hy vọng thuốc này có thể kềm chế.
Giây lát, thân thể Mị Ảnh chấn động, y ngã xuống giường thống khổ rên rỉ, “Nóng quá…… Nóng quá……”
Không xong, thuốc ngược lại gia tốc độc tính phát tác!
Mị Ảnh bộ dáng thống khổ làm cho nội tâm Giản Phàm không chút dễ chịu, hắn xông trở lại chỗ thùng thuốc, lần nữa lục tung lên.
Còn thuốc gì có thể giải? Còn thuốc gì hữu hiệu?
Buổi chiều cho Mị Ảnh ăn vào chính là dược hắn mấy ngày nay mất một phen tâm lực, thật vất vả mới luyện chế ra, không nghĩ tới là không có biện pháp ức chế độc phát đêm nay.
Nếu Mị Ảnh đêm nay không thể giải độc…… Y sẽ, sẽ……
Hình ảnh người kia trước khi ra đi lại một lần nữa chui vào trong óc Giản Phàm.
Không!!!!!!!!!
Hắn đã trơ mắt nhìn người kia tại trước mặt hắn ch.ết đi, hắn không thể lại lần thứ hai trơ mắt làm cho người có cùng diện mạo – Mị Ảnh, ch.ết đi.
Hắn mặc dù không cách nào cứu sống Dịch Nhi, nhưng ít ra, hắn phải cứu sống được Mị Ảnh.
Ngón tay đang lật tới lật lui thùng gỗ dừng lại, Giản Phàm hít sâu vài khẩu khí, xoay người đi về hướng Mị Ảnh.
Cho dù…… Sau đó Mị Ảnh có xấu hổ và giận dữ muốn giết hắn, hắn cũng phải cứu.
Mị Ảnh đỏ bừng cả khuôn mặt, thở hào hển khiến cho lồng ngực của hắn lúc lên lúc xuống di động, Mị Ảnh hai mắt sương mù che chắn, trong đôi mắt phủ lên một tầng ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
“Giản Phàm…… Cứu…… Ta……”
Giản Phàm ngồi ở bên cạnh y, ngón tay sờ lên mặt của y, nhẹ nhàng vuốt ve, “Ta sẽ cứu ngươi, nhất định.” Ngón tay nhất nhất hướng lên, chậm rãi cởi bỏ nút áo của y.