Chương 19: Tin đồn thật thật giả giả
Edit: Ishtar
Tô Tấn khuỷu tay chống bàn, hai bàn tay đan vào nhau, cằm gác ở trên, biểu tình ai oán nói không nên lời.
"Tả Tả, cậu nỡ lòng nào lâu như vậy cũng không tới tìm tớ!"
Hàn Tả Tả hút sợi mỳ nóng hôi hổi, căn bản không thèm để ý tới cậu ta.
Tô Tấn phiền muộn thở dài: "Từ lần trước gặp mặt đến bây giờ đã qua lâu như vậy, cậu cũng không nhớ tớ sao?"
Hàn Tả Tả cắn hai phát đã ăn hết một quả trứng.
Tô Tấn không hài lòng, căm giận lên án nói: "Này này này, tớ đã tới tận nơi tìm cậu mà cậu còn lên mặt với tớ thế à!"
Hàn Tả Tả bưng tô mì lên húp, thỏa mãn thở dài, lau miệng nói: "Có chuyện gì?"
Tô Tấn tỏ ý không vui: "không có việc gì thì không thể tới tìm cậu hở?"
Hàn Tả Tả bất đắc dĩ nói: "Bạn học Tô Tấn, tôi không giống loại ‘nghệ thuật gia’ áo cơm không lo như cậu, tôi bây giờ cả người ám đầy mùi tiền! Tôi mỗi ngày vì bát cơm mà đầu tắp mặt tối, làm sao có thời gian cùng đàm luận lý tưởng triết học với cậu?"
Tô Tấn hừ lạnh, khinh thường nói: "Cậu đang lừa ai chứ! Lang ca sẽ bỏ đói cậu sao?"
Hàn Tả Tả vẻ mặt xem thường nhìn hắn: "Uổng công cậu tự xưng là thanh cao, thế nhưng có ý nghĩa ăn bám này! Tiểu thư sinh Tô Tấn nè, cậu như vậy là không được đâu nha, tư tưởng giác ngộ không đủ cao như thế sao có thể trở thành một nghệ thuật gia xuất sắc đây!"
Tô Tấn sắc mặt cứng đờ, ác liệt gật đầu nói: "không sai, là tớ có lòng tiểu nhân... Bất quá cũng không thể trách tớ, nếu không phải tớ rất tin tưởng Lang ca, không tin lời bịa đặt của Tô Vĩ, tớ cũng không cần đến nói những lời này."
Hàn Tả Tả nghe có chút không thích hợp, cau mày hỏi: "Bịa đặt chuyện gì?"
Tô Tấn ngạc nhiên, giả vờ giả vịt hô lớn: "Cậu không biết? Lang ca và Chu Lệ Thuỷ cùng đi tham gia tiệc từ thiện vào tối hôm kia, đã ra giá cao mua một chiếc vòng..."
Hàn Tả Tả rũ mắt xuống, vờ lấy giấy ăn lau lau mép bàn, không chút để ý nói: "Hửm, vậy sao, Chu Lệ Thuỷ là ai?"
Tô Tấn nghĩ nghĩ nói: "không biết, hình như là con gái rượu của một chính khách quan trọng nào đó... Người như vậy có gì hay ho chứ, ỷ vào danh tiếng của ba mình, người nào người nấy không coi ai ra gì, lấy tiền trong nhà ra ngoài quậy phá, cũng để khoe khoang bản thân tài trí hơn người..."
Hàn Tả Tả lười nghe hắn thao thao bất tuyệt những lời vô nghĩa, bưng tô đứng lên nói: "không coi ai ra gì không phải Tô Tấn cậu sao!"
Tô Tấn lúc này thì tức giận thật rồi, đuổi theo phía sau cô oán giận ‘tụng kinh’: "Tớ không coi ai ra gì chỗ nào chứ? Mấy người thô thiển thấp kém đó, tớ cách xa bọn họ cũng là sai lầm của tớ sao! Ai nha, cậu đừng đi nhanh như vậy..."
Hàn Tả Tả khựng lại, lãnh đạm nói: "Khai giảng lâu như vậy cũng không thấy cậu tìm đến tôi, tối hôm qua tôi vừa trở về, cậu liền chực chờ ở căn tin để gặp tôi... Tô Tấn, cậu hao hết tâm tư muốn tôi biết ‘lời bịa đặt’ này như vậy, giờ thì tôi đã biết, cậu có thể cách tôi xa một chút rồi!"
Tô Tấn không thể tin trừng mắt nhìn cô, sắc mặt đỏ bừng, giận dữ hét: "Hàn, Tả, Tả! Cậu nghĩ tớ là loại người nào? Tô Tấn tớ mới khinh thường làm những chuyện ‘châm ngòi ly gián’!"
Hàn Tả Tả cười lạnh: "Thôi đi, cậu dám nói cậu không phải cố ý để lộ tin này cho tôi biết?"
Tô Tấn cứng lại, thẹn quá thành giận rống: "Đúng, tớ là cố ý! Tớ muốn thử xem cậu và Lang ca có phải thật sự... Tớ nghĩ cậu cố ý lấy anh ấy viện cớ để từ chối tớ!"
Tô Tấn và Lang Hi rất ít tiếp xúc, người nhà của cậu lại cùng anh quen thuộc hơn, cho nên Tô Tấn đối với tính tình của Lang Hi cũng có biết ít nhiều, mới có thể vẫn luôn tin tưởng vững chắc Hàn Tả Tả và anh là đang đóng kịch.
Nhưng chính vì hắn biết Lang Hi tình tình lãnh đạm, khó tránh khỏi lại có chút nghi hoặc, nếu là đóng kịch... Hàn Tả Tả lại là loại người nào, có thể để cho Lang Hi nguyện ý phối hợp.
Lòng ngổn ngang trăm mối, Tô Tấn mới nhịn không được thử đi dò xét, lại không nghĩ tới như vậy sẽ khiến cho Hàn Tả Tả gai mắt.
Hàn Tả Tả không tỏ thái độ gì, thản nhiên nói: "Tôi đối với động cơ của cậu không có nửa điểm hứng thú, tôi chỉ cần biết rằng cậu ‘dụng tâm kín đáo’ là được rồi... Tô Tấn, tôi không rảnh chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ với cậu, tôi nói không thích cậu thì tuyệt đối sẽ không thích cậu, cậu không cần uổng công tính toán, bằng không chúng ta ngay cả làm bạn cũng không thể!"
Tô Tấn há miệng thở dốc, vừa định nói thêm gì nữa, chỉ thấy Hàn Tả Tả cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi, không khỏi nhìn chằm chằm thân ảnh của cô thở dài, vẻ mặt nản lòng cô đơn.
Hàn Tả Tả bước chân vừa gấp vừa vội, một hơi đi về ký túc xá, ăn quá no lại vận động quá mức như vậy khiến cô cảm thấy bụng hơi nhoi nhói đau, dạ dày bắt đầu thấy khó chịu.
Hàn Tả Tả ngồi bên mép giường, dựa vào chăn thầm mắng một câu, không khỏi tức giận Tô Tấn nhiều chuyện.
cô không phải là không tin Lang Hi, nhưng vẫn khống chế không được bản thân, ma xui quỷ khiến mở máy tính, ở phần tìm kiếm gõ tên của hắn.
Lang Hi làm người rất kín kẽ, tính cách lãnh đạm, đối đãi người khác đều trầm mặc ít nói, hơn nữa cuộc sống của anh rất đơn điệu, không có cầu kỳ xa hoa, cho nên trên mạng tin tức về anh cũng không nhiều.
Hàn Tả Tả nghĩ nghĩ, lại gõ tên Chu Lệ Thuỷ.
Thiên kim giới thượng lưu có người tình mới, ông trùm giải trí ‘vung tiền như rác’.
Chủ tịch Khôi Hoằng chi một khoản tiền lớn chỉ muốn có được nụ cười ‘hồng nhan’...
Hàn Tả Tả vội vàng quét mắt nhìn dòng chữ đưa tin, bất quá là chút tin tức ‘đoán già đoán non’ của cánh nhà báo ‘ngồi lê đôi mách’.
Hàn Tả Tả tuy rằng bước vào vòng luẩn quẩn này không lâu, nhưng cũng biết bọn ‘cẩu tử’ luôn lo ‘thiên hạ không loạn’ kia, thích nhất là dùng những mánh lới này để hấp dẫn người khác, tin đồn thất thiệt này trước giờ luôn nhằm vào những người rãnh rồi thích hóng hớt.
Hàn Tả Tả lại quan sát kỹ mấy tấm hình kia, phát hiện Lang Hi từ đầu đến cuối khuôn met lạnh lùng, bên cạnh là cô gái xinh đẹp tuy rằng ý cười luôn hướng về phía hắn, nhưng cũng không có hành động gì vô cùng thân thiết.
Hàn Tả Tả tự giễu cười, tắt máy tính, quyết định về nhà một chuyến.
Hôm nay không phải cuối tuần, xe cộ lưu thông hiếm khi không chen chúc như mọi lần, Hàn Tả Tả xuống xe mới cảm thấy hành động này của cô hơi chút mất lý trí.
Sáng mai còn có tiết, sớm nhất là sáu giờ mới có xe trở về, nếu không kẹt xe hẳn là có thể trước tám giờ chạy tới phòng học.
Hàn Tả Tả thở dài, nếu đã trở về, cũng không thể nửa đường quay lại, vừa vặn thuận tiện sửa sang quần áo mùa hè mang đến trường, thời tiết đã bắt đầu nóng lên, ít ngày nữa những bộ dày cộm này đã có thể xếp xó rồi.
Chu lão gia mới nuôi một con chim mới, đang ngồi trong sân nghịch lồng chim, chú chim kêu líu ríu chọc ông lão cười vang, cách rất xa đã nghe thấy tiếng.
Chu lão gia thấy Hàn Tả Tả, cao hứng hướng cô vẫy vẫy tay: "Tả Tả đã lâu không trở về rồi... Mau đến đây nhìn xem Tiểu Hôi của ông!"
Một chú chim nho nhỏ tròn vo lông màu xám, đôi mắt nhỏ đảo quanh vỗ vỗ cánh.
Hàn Tả Tả cười cười: "Đây là chim gì vậy ông? Thoạt nhìn có chút giống vẹt!"
Chu lão gia vươn ngón tay chọc Tiểu Hôi: "Là vẹt xám, một người bạn tặng ông, giờ vẫn còn nhỏ, chưa biết nói, phải từ từ dạy nó!"
Hàn Tả Tả nghe nói vẹt xám Châu Phi là giống vẹt nổi tiếng nhất trên thế giới, nghe nói từng có một con vẹt xám được trả giá mấy trăm đô la. Loại giống tốt như vậy, đương nhiên sẽ không dễ dàng có được.
Hàn Tả Tả đối với những con vật nhỏ không mấy hiểu biết, huống chi con vẹt xám nhỏ xíu kia lại không đẹp chút nào, Hàn Tả Tả lập tức không có hứng thú.
Chu lão gia ngược lại có vẻ vô cùng yêu thích, một bên lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt lông vẹt, một bên không chút để ý nói: "Nuôi cái gì đó, đều phải dụng tâm, còn phải dạy dỗ từ nhỏ, bằng không khi lớn lên không tốt, sẽ rất khó dạy lại nó... một khi đã định hình, dù con có dùng bao nhiêu tâm tư, cũng vô dụng!"
Hàn Tả Tả tự nhiên duy trì vẻ mặt bình thản, trong lòng lại ngạc nhiên nghi ngờ, không biết ông lão nói lời này là thuận miệng, hay là có dụng ý khác.
Hàn Tả Tả đột nhiên cười, tỏ ra điềm nhiên như không tán gẫu: "Gia gia thực thích nuôi thú cưng?"
Chu lão gia nhìn cô một cái, ánh mắt như bình thường, lại làm cho nội tâm Hàn Tả Tả chấn động.
"Đúng vậy, thú cưng so với con người dễ nuôi hơn, tuy rằng không hiểu chuyện, nhưng không hiểu chuyện cũng có chỗ tốt, không có quá nhiều tâm tư phúc tạp, ông nuôi cũng yên tâm!"
Hàn Tả Tả ngồi không yên, gian nan chuyển hướng đề tài: "Trong nhà chỉ có một mình ông thôi sao? Ba mẹ bọn họ không ở nhà?"
Chu lão gia gật gật đầu, hòa ái dễ gần cười nói: "Đều đi làm rồi... Tả Tả cháu không cần ngồi đây với ông, muốn làm gì thì đi đi!"
Hàn Tả Tả mỉm cười: "Vâng, vậy cháu về phòng sắp xếp chút dôd, sáng mai còn phải mang đến trường học!"
Mặc dù dạo gần đây không trở về, nhưng phòng của cô vẫn như cũ thực sạch sẽ, hiển nhiên là Hàn Uyển thường xuyên quét dọn vệ sinh căn phòng, còn giúp cô
Hàn Tả Tả từ trong ngăn tủ lựa vài bộ quần áo cần mang đi xếp gọn lại, liền nhàm chán ngồi không trong phòng không có gì làm, tiện tay cầm một cuốn tiểu thuyết, nhưng một chữ không đọc không vào.
Buổi tối Hàn Uyển về nhà, nhìn thấy cô đương nhiên không tránh khỏi oan giận một trận, Hàn Tả Tả đầu gật lia gật lịa cam đoan, cô tuyệt đối không phải vì ở Chu gia không vui mới lâu như vậy không quay về, cũng nói rất nhiều lời hay, mới dỗ Hàn Uyển miễn cưỡng buông tha cô.
Hàn Tả Tả hiếm khi về nhà, Hàn Uyển cao hứng làm một bàn đồ ăn.
Hàn Tả Tả giúp đỡ dọn xong bát đũa, làm như lơ đãng thuận miệng nói: "không đợi Chú Tư sao?"
Chu lão gia cầm đũa nói: "không cần chờ nó, nó về trễ thì cho ăn cơm nguội!"
Hàn Tả Tả liền không hề hỏi nhiều, cùng mọi người cùng nhau ăn cơm.
Sắc trời đã khuya, tất cả mọi người trở về phòng ngủ, Lang Hi vẫn chưa về.
Hàn Tả Tả thở dài, đột nhiên cảm thấy bản thân điên thật rồi, cứ ngây ngốc như vậy vội vã chạy về... Cho dù gặp được Lang Hi thì thế nào? Chẳng lẽ giống như oán phụ xông lên đi chất vấn sao!
Lang Hi trở về đã sắp mười một giờ, đem xe đậu trong gara, Chu gia quả nhiên đã tắt đèn đi nghỉ, dưới lầu chỉ để một ngọn đèn nhỏ.
Lang Hi đẩy cửa sắt, dọc theo hoa viên chậm rãi đi về hướng phòng mình.
Bên cạnh một tiếng "Chi nha" rất nhỏ vang lên.
Lang Hi nhanh chóng quay đầu, liền nhìn chiếu xích đu màu trằng dưới tàng cây, Hàn Tả Tả lười nhác ngồi ở phía trên, mũi chân chạm đất, đung đưa lúc ẩn lúc hiện.
Đôi mắt lãnh đạm đột nhiên nhu hòa đi rất nhiều, Lang Hi bước nhanh đi đến bên cạnh cô, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng che giấu không được sự vui sướng trong đó, thấp giọng hỏi: "Khi nào thì trở về?"
Hàn Tả Tả nhích người sang bên cạnh một chút, ý bảo hắn ngồi xuống bên cạnh.
"Đêm qua mới trở về... anh sao bây giờ mới về?"
Lang Hi không đáp, nhíu nhíu mày hỏi: "Như thế nào không nói cho tôi biết?"
Xích đu không lớn, hai người ngồi rất gần, nghiêng đầu nói chuyện thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Hàn Tả Tả không được tự nhiên co lại, cười nói: "Về quá trễ, sợ quấy rầy giấc ngủ của anh, em liền trực tiếp nghỉ ngơi, không nghĩ tới vừa nằm xuống là ngủ thẳng một giấc đến chiều hôm nay, dù sao cũng không còn bận việc nữa, nên trở về nhà..."
Lang Hi một tay nắm dây thừng, một tay khoác cả lên vai Tả Tả, đem cô kéo vào trong lòng mình, nặng nề hỏi: "Nhìn tôi?"