Chương 40
Mùa hè sắp đến, Hàn Tả Tả rốt cục cũng sắp được nghỉ hè rồi.
Nghỉ hè năm nay, Hàn Tả Tả lấy cớ là bận làm thêm, đương nhiên tiếp tục ở bên ngoài, không cần mỗi ngày ở Chu gia bó tay bó chân, liền cảm thấy tự do hơn rất nhiều.
Đại học Hàn Tả Tả học ở thành phố T được rất nhiều người ngưỡng mộ, cũng không phải là vì trường học rất tốt, mà là nó có một đặc điểm rất nổi tiếng: nghỉ đông như nghỉ hè, nghỉ hè như nghỉ sinh.
Có thể ở bên ngoài sống tự do tự tại, Hàn Tả Tả vô cùng mừng rỡ hưởng thụ kỳ "Nghỉ sinh" này.
Hàn Uyển đối với hành động càng ngày càng xa lánh của con gái mình vô cùng lo lắng bất mãn.
Hàn Tả Tả luôn luôn không chịu ngồi yên, trước kia cũng sẽ lợi dụng kỳ nghỉ đông và nghỉ hè làm thêm du lịch linh tinh mọi thứ, nhưng là dứt khoát không chịu về nhà.
Huống chi, từ ngày bà gả vào Chu gia tới nay, Hàn Tả Tả vẫn luôn không thường về nhà, đã qua nửa năm, số lần trở về vô cùng ít ỏi hiếm hoi.
Hàn Uyển ưu sầu nói với Chu Minh Nghĩa: "Tả Tả lúc này sẽ không bắt đầu phản nghịch đi?"
(ý bác là thời kỳ nổi loạn khi trưởng thành)
Con gái nhà mình tuy rằng không khiến bà lo lắng, nhưng dù sao vẫn là một nha đầu chưa tới hai mươi tuổi, tâm tư con gái tinh tế mẫn cảm, hơn nữa đột nhiên người mẹ luôn sống nương tựa lẫn nhau với mình lại gả cho người ta, khó tránh khỏi con bé sẽ không chui vào trong vỏ ốc của mình.
Chu Minh Nghĩa ngược lại rất yên tâm, ông thực thích Tả Tả thông minh và kiên cường, an ủi vợ yêu nói: "Con gái đã trưởng thành có suy nghĩ của riêng mình, con bé mong muốn được tự lập tự trải nghiệm cuộc sống cũng là chuyện tốt đó chứ, so với thằng tiểu tử Chu Hoằng kia suốt ngày chơi bời đánh nhau thì con bé có ý chí hơn nhiều!"
Hàn Uyển thở dài: "Tả Tả một mình ở bên ngoài, em đây không phải lo lắng con bé sẽ chịu thiệt sao!"
Chu Minh Nghĩa cười cười, không lắm để ý nói: "Nha đầu kia, rất lợi hại à nha! anh xem, trừ phi tự con bé cam tâm tình nguyện, bằng không thật đúng là không có ai có thể ăn hϊế͙p͙ nó được!"
Hàn Uyển mất hứng: "Con bé dù có lại lợi hại cũng vẫn còn nhỏ, mấy năm gần đây xã hội phức tạp, con bé làm sao ứng phó được chứ!"
Hàn Uyển trừng mắt nhìn ông liếc mắt một cái, bất mãn nói: "Con kế đúng là không bằng con đẻ!"
Chu Minh Nghĩa cười khổ: "Em sao lại đi nói những lời này..."
Chu Minh Nghĩa tuy rằng rất thích tính độc lập và sự thông minh của Hàn Tả Tả, nhưng cũng cảm thấy con bé có hơi không được tự nhiên, người trong nhà cả, thế nhưng con bé cứ khăng khăng rạch ròi rõ ràng với Chu gia, ngoài mặt tuy rằng gần gũi thân thiết đúng mực, nhưng rốt cuộc vẫn làm cho người ta cảm thấy xa lạ!
Chu Minh Nghĩa vỗ vỗ vợ dỗ dành: "Tả Tả không phải nói con bé ở công ty giải trí làm trợ lý sao..."
"Là người đại diện!" Hàn Uyển kiêu ngạo nói, "đã thăng chức làm người đại diện rồi!"
"Tốt, tốt, tốt, người đại diện!" Chu Minh Nghĩa đề nghị, "Lão Tứ hình như cũng có công ty trong lĩnh vực này, làm ăn cũng rất khá, không bằng mai anh dặn chú ấy chăm sóc Tả Tả nhiều hơn?"
Hàn Uyển ánh mắt sáng ngời, vỗ tay một cái nói: "Em sao lại quên mất việc này nha? Lát nữa em tự tìm cậu ấy nhờ giúp đỡ, vậy thì có thành ý hơn!"
Chu Minh Nghĩa gật gật đầu: "Có lão Tứ ở đó, em nên yên tâm rồi chứ... Bất quá lại nói, chú tư hình như cũng rất lâu rồi chưa trở về thì phải?"
Chu Minh Nghĩa vừa nói như vậy, Hàn Uyển cũng nhớ ra, chần chừ hỏi: "Phải đợi chú ấy trở về không biết đến khi nào nữa?"
Chu Minh Nghĩa nghĩ nghĩ nói: "anh gọi điện thoại cho chú ấy, bảo chú ấy mấy ngày nay về nhà một chuyến!"
"Đừng đừng!" Hàn Uyển ngăn ông lại, "Nhờ người ta giúp đỡ, sao lại không biết xấu hổ để người ta cất công đi một chuyến chứ? anh có biết chú ấy ở chỗ nào không? Vẫn là em tự mình đi có vẻ thích hợp hơn!"
Chu Minh Nghĩa ngáp một cái nói: "Vậy đi, quyết định cuối tuần này, vừa vặn không có công việc, anh cùng đi với em!"
Hàn Tả Tả từ làm thêm chuyển thành làm chính thức, đến kỳ nghỉ công việc liền dồn dập, chạy chọt khắp nơi nhằm ém nhẹm scandal của Tang Đồng và Lạc Hưởng Ngôn, đem lực ảnh hưởng khống chế ở phạm vi thích hợp, còn phải chuẩn bị cho show diễn của cô ấy nữa.
Hàn Tả Tả vốn tưởng rằng, bận rộn như vậy chắc chắn sẽ lơ là Lang Hi, theo như tính tình bá đạo đeo bám người như con nít của anh, không chừng sẽ bất mãn vài câu, đau đầu suy nghĩ cả đống biện pháp để dỗ dành anh, kết quả là một cái cũng không cần dùng.
Lang Hi đột nhiên trở nên so với cô còn bận rộn hơn!
Liên tục vài ngày, Hàn Tả Tả đều chờ không được anh liền đi ngủ trước, ngày hôm sau tỉnh lại cũng chỉ có thể nhìn thấy dấu vết gối đầu bên cạnh có người ngủ qua, còn người thì đã sớm đi mất.
Tuy rằng mấy ngày rồi hai người cũng chưa chạm mặt nhau, nhưng Lang Hi không có đêm nào mà không về ngủ, Hàn Tả Tả cũng không mấy để ý.
Vào thứ bảy, Hàn Tả Tả không cần đi làm, đem phòng ở từ trong ra ngoài quét dọn sạch sẽ một lần, lại ra cửa đi mua chút đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Hàn Tả Tả cân nhắc, thứ bảy mà Lang Hi còn phải đi làm, chắc là đi xã giao, nên không dám gọi điện thoại làm phiền anh, liền gửi tin nhắn hỏi anh buổi tối khi nào thì trở về.
Lang Hi trả lời lại rất nhanh, nói cho cô trước giờ cơm chiều anh sẽ về nhà.
Hàn Tả Tả vì thế mà làm một bàn cơm tối phong phú chờ anh.
Lúc Lang Hi trở về trời đã sẩm tối, vừa vào cửa liền gấp gáp kéo Hàn Tả Tả lại dây dưa thân mật.
Hàn Tả Tả mấy ngày rồi cũng không được gặp anh, quả thật có chút nhớ, thuận theo tùy ý anh ôm mìn, vòng tay ôm cổ chủ động đáp lại anh.
Lang Hi đem đầu chôn ở bên gáy của cô, hít sâu một hơi thì thào nói: "Thơm quá..."
Hàn Tả Tả đẩy đầu anh ra, cố ý dùng giọng điệu ghét bỏ sẵng giọng: "Hôi quá đi! đi lại dưới trời nắng cả một ngày, đầy người mùi mồ hôi... Còn không nhanh đi tắm rửa thay quần áo, cơm làm xong rồi!"
Lang Hi tuy nói ở bên ngoài cả một ngày, nhưng ra cửa thì ngồi xe, xuống xe cũng ngồi trong phòng điều hòa, làm sao mà người đầy mồ hôi được chứ.
Bất quá Lang Hi vẫn buông cô ra, ở trên trán cô hôn một cái nói: "thật sự là hiền thê, không biết có thể làm lương mẫu hay không đây?"
Hàn Tả Tả dùng ánh mắt giống như nhìn người bệnh thần kinh trừng anh, không thể tin hỏi: "Chú tư, đầu anh bị mặt trời nướng chín rồi sao? anh chắc không phải muốn em sinh con ngay lúc này chứ?"
Lang Hi trong mắt có cái gì chợt lóe rồi biến mất, xoay người đi vào trong phòng, vừa đi vừa thản nhiên nói: "Em suy nghĩ nhiều rồi, so với "Kết quả", anh càng hưởng thụ "gieo" lạc thú."
Hàn Tả Tả ngẩn người, nửa ngày mới nghĩ ra ý tứ đùa giỡn ẩn trong câu nói của anh, xấu hổ ảo não giơ nắm đấm, căm giận hừ nói: "Gieo, gieo, cho nên loại Durex phổ biến nào cũng dùng, có bản lĩnh anh với chúng nó gặt ra "Kết quả" đi!"
Hai người vài ngày không gặp nhay, dính lại một chỗ ‘dây dưa’ ăn cơm chiều, một bàn đầy đồ ăn chưa ăn được bao nhiêu, còn càng ăn càng dính, sau khi ăn xong Hàn Tả Tả còn chưa kịp thu dọn bát đũa, đã bị Lang Hi mạnh mẽ lôi lên giường.
Khó trách muốn một ngày ba bữa đúng số lần quy định...
Nhịn đói lâu, quả nhiên dễ dàng rượu chè ăn uống quá độ!
Hàn Tả Tả mệt rã rời, lúc Lang Hi ôm cô vào tắm rửa cô đã ngủ say như ch.ết rồi.
Mệt mỏi quá độ trái lại ngủ thật say giấc, Hàn Tả Tả mơ mơ màng màng bị chuông cửa đánh thức, phiền chán lật người lẩm bẩm nói: "Ai a, sáng sớm đã quấy rầy mộng đẹp của người ta rồi!"
Lang Hi cũng buồn bực, còn chưa nghĩ ra là ai tới gõ cửa, chợt nghe thấy bên ngoài giọng nói quen thuộc lớn tiếng hô: "Chú tư, chú có ở nhà không?"
Hàn Tả Tả sợ hãi cả kinh, bật phắt dậy, thất kinh hỏi: "Sao lại là ông ấy?"
Lang Hi nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Đừng lo lắng!"
"Sao có thể không lo lắng chứ?" Hàn Tả Tả đè thấp giọng gắt gỏng nói, "Đều sắp bắt được ‘kẻ thông ɖâʍ ở trên giường’ rồi mà anh còn bảo em không cần lo lắng!"
Chuông cửa lại bắt đầu vang lên giống như đòi mạng, Lang Hi cao giọng nói: "Chờ!"
Hàn Tả Tả gấp đến độ xoay vòng vòng: "Làm sao bây giờ? Nếu không em trốn trong tủ quần áo?"
Lang Hi giữ chặt cô: "không cần, em cứ ở trong phòng đừng lên tiếng, anh đem cửa phòng ngủ đóng lại!"
Lang Hi vừa nói vừa nhanh chóng mặc quần áo: "thật sự không được em liền trốn vào phòng vệ sinh!"
Hàn Tả Tả cũng đoán rằng mình không chen vào tủ quần áo được, dưới giường chỉ dư có một khe hở nhỏ, căn bản không thể trốn dưới sàn được!
Hàn Tả Tả eo mỏi nhăn nhó sửa sang lại, may mắn đồ dùng của cô chủ yếu đều đặt ở trong phòng ngủ, chỉ hy vọng phòng khách đừng lưu lại dấu vết gì rõ ràng a.
Lang Hi động tác rất nhanh, chỉ vài phút liền đem chính mình sửa sang lại như có thể tham dự hội nghị trọng yếu, trấn an hôn Tả Tả, từ trong phòng ngủ đi ra ngoài.
Hàn Tả Tả gãi gãi tóc, nhẹ tay nhẹ chân dán tại trên cửa, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Lang Hi mở cửa, nhìn thấy bên ngoài đứng hai người không khỏi sửng sốt, sao anh hai chị dâu đều đến đây...
Chu Minh Nghĩa cười xởi lởi nói: "thật ngại a, cuối tuần còn quấy rầy chú nghỉ ngơi?"
Lang Hi vội vàng hoàn hồn, nghiêng người để cho bọn họ tiến vào, làm như không có việc gì nói: "thật xin lỗi, vừa rồi đang ngủ, đợi lâu!"
Hàn Uyển cười nói: "Là bọn chị làm phiền chú tư rồi!"
Hàn Tả Tả sợ tới mức thiếu chút nữa đập đầu lên cửa, sao mẹ cô cũng chạy tới đây rồi!
Chu Minh Nghĩa vừa tiến vào phòng khách liền cảm giác không đúng, thuận miệng nói: "Chỗ của chú tư hình như có chút không giống với... So với trước kia có hơi người hơn!"
Lang Hi mời bọn họ ngồi xuống, rót nước bưng lại đây, nghe vậy thản nhiên nói: "Đại khái là ở càng lâu càng có hơi người đi."
Chu Minh Nghĩa cũng không để ý, vẫn là Hàn Uyển mắt sắc nhìn thấy bàn cơm hỗn độn còn chưa dọn, cùng kia chưa kịp dọn hai phần chén đũa
"Chú tư có... bạn… ở?"
Chu Minh Nghĩa theo tầm mắt của Hàn Uyển nhìn qua, lập tức ái muội cười rộ lên: "Ái chà, là lỗi của bọn anh rồi! Như thế nào, chú tư còn tính kim ốc tàng kiều sao?"
Hàn Tả Tả vẻ mặt cứng đờ ngồi dưới đất, thần kinh căng thẳng đến cực điểm.
Lang Hi làm như không nghe thấy nhíu nhíu mày: "Ngày hôm qua đồng nghiệp lại đây công tác, giữ hắn lại ăn cơm, quá muộn nên không thu dọn."
Chu Minh Nghĩa vỗ vỗ anh, cánh tay khoát lên vai anh, bộ dáng ‘anh đây biết cả rồi’ chớp mắt vài cái: "Khó trách trong khoảng thời gian này cũng không thấy chú về nhà! Ha ha... Nguyên lai là bận việc a!"
Giọng điệu này rất chi là mờ ám nha, Lang Hi bất động thanh sắc nói sang chuyện khác: "anh hai chị dâu sao lại rảnh rỗi tới chỗ này?"
Hàn Uyển ngượng ngùng nói: "Là như vậy, Tả Tả con bé..."
Hàn Tả Tả chỉ cảm thấy sét đánh ầm ầm, trái tim đều bị dọa đến ngừng đập...
"... Con bé một thân một mình ở bên ngoài công tác, chị lo lắng, nghe nói chú cũng làm trong ngành giải trí, cho nên muốn nhờ chú quan tâm lo lắng cho con bé nhiều hơn!"
Hàn Tả Tả ôm ngực yên lặng rơi lệ: "Mẹ ruột a, con gái cưng của mẹ đã bị cầm thú trước mặt mẹ biến thành phụ nư..."
Lang Hi trầm mặc không nói, nhất thời không phản ứng lại.
Hàn Uyển vội vàng nói: "Tả Tả tuy rằng nhìn rất thông minh, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, lại chưa trải đời, chị cũng là sợ con bé bị người bắt nạt... Con bé lại chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng không nói với chị, hàng ngày đều không trở về nhà, chị thật sự rất lo lắng! Chú tư à, chú nếu tiện, liền quan tâm con bé một chút, cũng không cần cố ý chiếu cố, đừng để cho con bé chịu khổ ở bên ngoài là được rồi!"
Chu Minh Nghĩa khoát tay áo: "Em cứ yên tâm, đem Tả Tả giao cho chú tư, tuyệt đối sẽ không để cho ai bắt nạt con bé đâu!"
Lang Hi ánh mắt thâm trầm, mặt không chút thay đổi cư nhiên ẩn ẩn sáng rọi kỳ dị, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói: "Chị muốn đem cô ấy... giao cho tôi?"
Ngay cả thanh âm đều ẩn chứa tia run rẩy khó nhận biết, có thể thấy được nội tâm mênh mông phập phồng đến dường nào.
Hàn Uyển gật gật đầu: "Dù sao chú và con bé cũng làm chung một ngành, càng dễ biết tình hình của con bé hơn. Đương nhiên, nếu chú tư cảm thấy khó xử..."
"không khó xử!" Lang Hi trảm đinh diệt sắt nói, "không hề khó xử!"
Hàn Uyển ngạc nhiên lại vui mừng, bà vốn cảm thấy chú tư tuổi còn trẻ thật sự không hiểu cách xử sự làm người, tính tình lạnh nhạt, mặc dù nể mặt bà đáp ứng chiếu cố Tả Tả nhiều hơn một chút, chắc cũng làm cho có mà thôi, không nghĩ tới bà nhìn lầm rồi, chú tư rõ ràng là ngoài lạnh trong nóng, cư xử rất chân thành a!
Hàn Tả Tả muốn ch.ết đến nơi rồi, lúc này mà đầu óc chú tư còn bị chạm mạch ngưng hoạt động nữa chứ, lại đi thốt lên câu kinh người như vậy, hai người bọn họ liền hoàn toàn xong rồi a!
Lang Hi trịnh trọng hứa hẹn: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt!"
Hàn Tả Tả suy yếu tựa vào trên cửa, vô lực vỗ trán...
Hàn Uyển cao hứng nói: "Vậy cám ơn chú tư!"
Chu Minh Nghĩa cười lên chen vào vài câu, trong lòng tổng cảm thấy lời này hình như có chút không thích hợp...
Hàn Uyển ‘việc lớn’ đã nói xong, trong lòng không khỏi thả lỏng rất nhiều, đối với Lang Hi nói liên miên cằn nhằn việc lặt vặt trong nhà.
"Chú không biết con gái của chị đâu, nhìn thông minh như vậy thôi, chính là trong lòng hay suy nghĩ nhiều, cũng không biết giống ai, tính tình khó chịu khó gần, còn đặc biệt bướng bỉnh..."
Lang Hi còn thật sự nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn "Ân" một tiếng, từ từ dẫn đường cho Hàn Uyển tiếp tục ‘nói xấu’ con gái mình.
Vì thế ngạc nhiên vui mừng phát hiện chú tư nhà mình rất nhiệt tình săn sóc lại hài hước dụ ngọt mẹ già nhà mình, con gái từ khi nào bắt đầu đái dầm, tất tần tật mọi chuyện thuộc như lòng bàn tay càng nói càng vui vẻ...
Hàn Tả Tả nghe mẹ già nhà mình càng nói càng thái quá, quả thực khóc không ra nước mắt, cô đây là nên cao hứng bí mật của mình vẫn không bị phát hiện, không lộ ra một chút sơ hở, hay là nên lo lắng ánh mắt không tốt của mẹ già nhà cô, đem dê con đưa vài miệng sói nha?
Chu Minh Nghĩa xem xét cửa phòng ngủ đang đóng chặt, nhất thời trong lòng có chút nghi ngờ, vội vàng đánh gãy lời vợ nói: "Được rồi được rồi, về sau có cơ hội lại nói chuyện tiếp! thật vất vả có một ngày cuối tuần, đừng nên làm phiền chú tư nghỉ ngơi!"
Chu Minh Nghĩa hướng bà nháy mắt, Hàn Uyển bỗng nhiên tỉnh ngộ cười rộ lên: "Cũng đúng, hiếm khi cuối tuần, vẫn là cùng... Ân, đồng nghiệp!"
Chu Minh Nghĩa lôi kéo Hàn Uyển đứng lên, cáo từ rời đi.
Lang Hi khách khí hai câu tiễn bọn họ ra tận cửa.
Chu Minh Nghĩa đi phía trước lén lút tiến lại gần bên tai anh nói nhỏ: "Đừng cất giấu kỹ quá, không nên ủy khuất cô nương nhà người ta! Có rảnh mang em dâu về nhà cho anh nhìn một cái!"
Lang Hi yên lặng nhìn ông không nói.
Chu Minh Nghĩa dùng khuỷu tay thúc anh một cái, ra dáng anh trai tốt cười nói nói: "đi đi, biết chú da mặt mỏng, anh sẽ giúp chú giữ bí mật!"
Lang Hi: "..."
Lang Hi nhìn theo bọn họ rời đi, vẻ mặt mờ mịt vịn cửa suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới đóng cửa đi về phía phòng ngủ.
Hàn Tả Tả vẻ mặt sầu não, chậm chạp quay đầu lại, ánh mắt Phiêu Miểu, sâu kín nói: "Chú tư, vừa mới đã xảy ra cái gì sao? Em như thế nào cảm thấy em còn chưa ngủ tỉnh?"
Lang Hi ngồi xổm xuống ôm lấy cô từ dưới đất lên, cùng cô nằm lại trên giường, vô cùng thân thiết vuốt tóc cô, ôn nhu nói: "Mẹ vợ dặn anh, chăm sóc em thật tốt!"
Hàn Tả Tả thân thể mềm mại run lên, vươn tay sờ lên khuôn mặt anh tuấn rắn rỏi của Lang Hi, hung hăng nhéo một cái.
"Chú tư, hôm qua anh ở bên ngoài ăn lung tung cái gì, sao da mặt lại dày thêm một tầng nữa rồi hả?"
Lang Hi làm như không nghe thấy lời của cô, đem cô ôm vào trong ngực, mãn vui sướng cảm thán: "Mẹ vợ thực hiền lành!"
Hàn Tả Tả: "..."
Hàn Tả Tả nhịn lại nhẫn, thật sự không nhịn xuống, dùng sức một cước đem Lang Hi đá xuống giường.
Lang Hi bất ngờ không kịp đề phòng bị đá ngã trên mặt đất, cau mày nghi hoặc hỏi: "Em làm sao vậy?"
Hàn Tả Tả âm thanh xuýt xoa cười: "Chú tư, anh nếu không nhanh quên đi chuyện vừa rồi, thì đừng trách em không biết lớn nhỏ, ngỗ, nghịch, trưởng, bối!"
Lang Hi lập tức thức thời câm miệng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chú tư: "Chào mẹ vợ, chào cha vợ!"
Trời nắng sét đánh ầm ầm, trực tiếp đem Hàn Uyển đánh ngốc...
Chu Minh Nghĩa khó hiểu: "Chú tư, chú sao lại đột nhiên hạ thấp thân phận với anh vậy?"
Chú tư: "Vì hai người đã tự đem Tả Tả gả cho em!"
Hàn Uyển thân mình lung lay, phốc phun ra ngụm nước trong miệng...